Song Bích

Chương 218: Mượn đao (2)



Bảo Châu cúi đầu, hờ hững nói: “Vương phi, ngài đang nói gì vậy? Rõ ràng nô tỳ là Bảo Châu mà.”

“Trước khi ngươi bị bán vào Phong gia, cha mẹ ngươi đã đặt một cái tên khác cho ngươi, là Vệ Châu.” Minh Hoa Thường không thèm để ý đến sự lạnh nhạt của đối phương, nàng buông kẹp gắp than ra, tiện tay sửa sang lại ống tay áo, rồi nói: “Thật ra ta đã nghi ngờ ngươi từ trước rồi, nhưng thời gian của ngươi lại rất hoàn mỹ. Khi Phong lão thái gia chết, ngươi không ở đó; mà khi Phong Ngữ chết, ngươi cũng lại không kịp quay lại. Bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, thật sự là ngươi vô cùng thông minh, ngươi lợi dụng mâu thuẫn của người Phong gia, ung dung thản nhiên giết chết từng kẻ thù một; dù rằng bây giờ, cứ coi như là bọn ta biết ngươi mới là hung thủ đi, thì chắc chắn là bọn ta không thể không báo thù thay cho ngươi, truy sát đám thổ phỉ đó. Vệ Châu, ngươi nói xem, có đúng không?”

Bảo Châu lạnh lùng nói: “Vương phi, mọi sự quan trọng ở bằng chứng. Không có bằng chứng, ngươi dựa vào đâu mà nói là ta giết người?”

Minh Hoa Thường cười một tiếng, rồi nàng lại nói: “Ngươi đã xử lý hiện trường của ba vụ án rất gọn ghẽ, tất cả tính toán đều trùng khớp với nhau, có thể nói là kín kẽ không chút sơ hở, nhưng mà, ta lại chưa từng bắt hung thủ nhờ vào vật chứng. Lúc nhìn thấy hiện trường tử vong của Phong lão thái gia, ta đã biết, chắc chắn hung thủ chính là người bên cạnh Phong lão thái gia. Người này quen thuộc với cuộc sống của Phong lão thái gia, quen thuộc hơn cả chính bản thân ông ấy, hơn nữa, lại còn có tính cẩn thận, kiên nhẫn, biết nhẫn nhục chịu đựng. Hiện trường tử vong thứ hai khiến cho ta dám khẳng định chắc chắn rằng, hung thủ giết Phong Ngữ và hung thủ giết lão thái gia là cùng một người, hơn nữa, người này còn là một nữ tử trẻ tuổi, vô cùng quen thuộc với tính tình của chủ tử, hiểu rất rõ cách sắp xếp nhân lực và bố trí nơi chốn ở Phong gia. Khi ấy ta đã nghi ngờ ngươi rồi, nhưng Phong Côn lại cố ý làm vỡ ấm trà mà Phong lão thái gia uống trước khi chết, đồng thời, hắn ta luôn nói lảng sang chuyện khác, đã đánh lừa ta được rất nhiều. Bên cạnh đó, sau khi Phong Ngữ chết, ngươi lại đang ở chỗ khác để kiểm tra phòng; về mặt thời gian thì xem ra là ngươi không kịp quay về, ta không bắt được ngươi, bởi vậy nên ngươi mới có cơ hội gây án lần thứ ba.”

Minh Hoa Thường dừng lại một chút rồi nói thêm: “Cũng có thể là vụ án thứ tư, quản gia mất tích, chắc là vụ án này cũng có liên quan đến ngươi nhỉ? Ta không nhìn thấy hiện trường vụ án của quản gia nên tạm thời ta không nói đến, nhưng rõ ràng hiện trường cái chết của Phong Côn là do một kẻ khác làm. Trước khi chết, tay chân Phong Côn mở rộng, tâm tình thể hiện rất rõ, có thể thấy, hung thủ phải là một nam tử trưởng thành khiến hắn ta cảm nhận được sự uy hiếp. Từ vị trí và góc độ hạ đao trên cổ Phong Côn, ta thấy được rằng, kẻ hành hung phải cao xấp xỉ hắn ta, là tay giết người lão luyện, vô cùng quyết đoán và tàn nhẫn. Tất cả dấu hiệu trên đều vô cùng phù hợp với Đổng Hải, sau đó, quả thật là ngươi đã lơ đễnh nhắc tới sơn tặc, công khai bày tỏ tâm tình để quan phủ đi diệt cướp. Có lẽ, cho dù ta không phát hiện ra mật đạo đi chăng nữa, thì ngươi cũng sẽ nói bóng nói gió, dẫn lối ta để ta “tình cờ” phát hiện ra là dưới lầu Trích Tinh có mật đạo nhỉ?”

“Nối các mắt xích lại với nhau, tính toán từng bước một, ngươi cứ vậy mà thao túng và làm mâu thuẫn nội bộ Phong gia, lợi dụng Phong Ngữ để hắn ta làm chứng cho ngươi, lợi dụng Phong Côn để hắn ta giúp ngươi che giấu bí mật giấu trong nước trà, bây giờ ngươi lại còn muốn lợi dụng quan phủ để giúp ngươi giết chết Đổng Hải. Tất cả những thứ này chỉ xảy ra trong ba ngày ngắn ngủi thôi. Ngươi liên tục thiết kế ra hai quỷ kế về thời gian, đến cả bọn ta cũng suýt bị ngươi đánh lừa, Vệ Châu, vì báo thù mà ngươi đã hao đủ tâm tư tính toán ra đủ mưu kế rồi nhỉ?”

Bảo Châu nhướng mày, nhẹ nhàng “xùy” một tiếng: “Vương phi không lấy ra được chứng cứ xác thực nào à, thế nên ngươi cứ phải nói ta là hung thủ giết người. Lẽ nào ngươi chỉ biết dựa vào những suy nghĩ chủ quan này để định tội cho người ta thôi à?”

Minh Hoa Thường hơi tổn thương, nàng dựa vào chân dung tâm lý học tội phạm để tìm ra hung thủ mà, sao lại là suy nghĩ chủ quan kia chứ? Nhưng nàng cũng biết là không phải tất cả mọi người đều có thể hiểu cho kiểu chân dung tâm lý này, nàng vẫn nên ngoan ngoan lấy bằng chứng ra thôi.

Minh Hoa Thường vỗ tay, chẳng biết Ngỗ tác đã đứng ở cửa từ lúc nào, ông ấy bưng một cái mâm vào. Minh Hoa Thường vén tấm vải phủ trên mâm lên, đeo găng tay cầm một cây kim thép, để dưới ánh đèn mà nhìn, thở dài: “Không hổ là thiết kế của Mặc gia, quả nhiên vô cùng tinh xảo, gặp máu là tiêu hủy. Lúc trước ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, một nha hoàn trong nhà như ngươi, không biết là có thể tìm được kịch độc từ đâu mà lại còn không để lại dấu vết; hôm nay nhìn thấy hộp sắt này thì ta mới ý thức được rằng, cần gì phải “bỏ gần tìm xa”, rõ ràng là đồ có thể hạ độc ở ngay trước mắt kia mà.”

Bảo Châu thấy cây kim còn dính vết máu kia, mắt nàng ta nheo lại, vẫn không nói lời nào. Minh Hoa Thường biết nàng ta sẽ không dễ thừa nhận như thế, bèn nói tiếp: “Đây là thứ mà ban nãy ta đã sai người về phủ nha, rút từ huyệt ách môn sau đầu Phong lão thái gia ra. Ngày đầu tiên bọn ta đến, Phong lão thái gia cũng đã nói rằng, ông ấy đã bỏ ra một số tiền lớn để truyền nhân của Mặc gia chế tạo nên một cái hộp cất bảo vật cho ông ấy, trong đó có một thiết kế ẩn rất đặc biệt, nếu không mở ra theo mật mã thì sẽ có kim độc bắn ra, đồng thời, ông ấy còn phái người kiểm tra và tu sửa nó định kỳ. Chỉ e là những cây kim độc được thay ra đã bị ngươi giấu đi rồi, nhỉ? Nghe Phong nhị thái thái nói là ngươi giỏi xoa bóp, nhưng thật ra là ngươi mượn danh nghĩa xoa bóp để làm quen với huyệt vị trên người Phong lão thái gia, có vậy thì trong bóng đêm, ngươi mới có thể đâm vào huyệt ách môn xuyên qua hộp sọ của ông ấy bằng kim độc mà một cách chuẩn xác, một kích mất mạng như thế kia.”

Minh Hoa Thường buông kim độc ra, ra hiệu cho Ngỗ tác cất đi, sau đó nàng nói: “Bây giờ chúng ta tính toán lại từ đầu nhé, tính toán xem ngươi làm thế nào để “thần không biết quỷ không hay” mà giết chết hết ba nam nhân Phong gia, cũng có thể là bốn. Phong phủ đột ngột lan truyền tin đạo thánh muốn tới trộm bảo vật vào ba ngày sau, thái độ của lão thái gia khác thường, muốn đích thân đến tầng ba của lầu Trích Tinh trông coi ngọc Tùy Hầu. Ngươi tương kế tựu kế, trước mắt bao ngươi, ngươi nhờ Phong Côn lấy trà thay cho ngươi, nhưng ngươi lại lấy cớ là lo Phong đại lang không biết lão thái gia thích trà gì đi mà đi theo hắn ta đến phòng trà. Trên đường đi, có lẽ ngươi đã nói gì đó với hắn ta, hắn ta bèn nổi lòng tham, bỏ thêm thuốc vào nước trà theo gợi ý của ngươi, sau đó thì hắn ta đưa lên lầu cho lão thái gia uống.”

“Phong Côn đã chết, ta không biết hắn ta đã bỏ thêm gì vào nước trà, nhưng chắc chắn là sẽ không thể dẫn tới cái chết. Chúng ta ở dưới lầu nhìn thấy Phong lão thái gia không động đậy, thật ra ông ấy chỉ hôn mê thôi chứ vẫn còn sống, mãi cho đến khi ngươi cố ý hô lên rằng, Phong lão thái gia có gì đó bất thường, khiến cho tất cả mọi người hoang mang. Nhân lúc mọi người hoang mang, ngươi xông lên lầu, mượn động tác lay Phong lão thái gia mà đâm kim độc vào sau gáy ông ấy, đồng thời, ngươi che miệng Phong lão thái gia lại, không để ông ấy phát ra âm thanh. Độc trên cây kim đó vô cùng độc, Phong lão thái gia còn chưa kịp giãy giụa thì đã mất mạng ngay tại chỗ, sau đó thì ngươi nằm nhoài ra trên người Phong lão thái gia mà khóc, Phong Ngữ đi theo lên lầu, nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, hắn ta vô thức cho rằng Phong lão thái gia đã chết rồi. Đâu ai có thể ngờ được rằng, thật ra là, gần như ngươi đã giết chết Phong lão ngay dưới mí mắt của mọi người kia chứ?”

Minh Hoa Thường nói xong thì thở dài: “Cũng là do bọn ta sơ suất. Ban đầu, sau khi bọn ta thấy Phong lão thái gia uống trà xong thì không động đậy nữa, xuất phát từ quán tính, đều cảm thấy độc được bỏ vào ấm trà, cho rằng hung thủ là người từng tiếp xúc với trà. Mà Phong Côn lại còn cố ý làm vỡ ấm trà, sau đó còn né tránh không chịu nói thật, lừa dối bọn ta rất nhiều điều. Rốt cuộc là ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến hắn ta cam tâm tình nguyện yểm hộ cho ngươi?”

Bảo Châu cười lạnh một tiếng, chẳng thèm trả lời nàng. Minh Hoa Thường nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu ngươi không muốn nói thì thôi. Vào cái ngày sau khi Phong lão thái gia chết, cũng là vào mùng Bốn, ngươi biết chuyện Phong Ngữ và Phong nhị thái thái cãi vã, một mình hắn ta đến nhà thủy tạ giải sầu, ngươi bèn tránh tai mắt mà đi đến nhà thủy tạ tìm Phong Ngữ uống rượu. Đây cũng là nguyên nhân khiến ta khẳng định hung thủ là một nữ tử trẻ tuổi. Phong Ngữ bực bội đến nỗi còn không muốn thấy người hầu trưởng thành bên hắn ta, nhưng có lẽ chỉ có một nữ tử trẻ trung xinh đẹp, khéo hiểu lòng người mới có thể khiến cho hắn ta cam tâm tình nguyện mở cửa ra. Ngươi lấy cớ uống rượu cùng hắn ta mà bỏ thêm thuốc mê vào trong ly rượu của hắn ta, sau khi Phong Ngữ hôn mê, ngươi kéo hắn ta đến bên mép nước rồi đẩy hắn ta xuống. Phong Ngữ bị sặc nước hồ nên tỉnh, lại vì ảnh hưởng của thuốc mê mà không có cách nào có thể bò lên bờ được. Ngươi ngồi xổm trên đài của nhà thủy tạ, đè đầu Phong Ngữ xuống mặt nước hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi hắn ta chết đuối mới thôi.”

Nói đến đây, Minh Hoa Thường cũng rất bội phục, rồi nàng lại nói tiếp: “Thật sự là ngươi vô cùng giỏi trong việc lợi dụng hướng suy nghĩ của người ta, cũng bởi vậy mà ngươi đã thiết kế ra hai quỷ kế trì hoãn này. Thứ nhất, trong cái chết của lão thái gia, ngươi đã đưa thời gian chết của Phong lão thái gia lên trước, khiến cho tất cả mọi người nghĩ rằng Phong lão thái gia uống trà rồi chết, thực chất là khi mọi người xông lên lầu, Phong lão thái gia mới bị giết chết. Còn trong lần thứ hai, ngươi đẩy thời gian chết của Phong Ngữ ra sau, vào lúc nha hoàn đi tìm Phong nhị lang lên tiếng gọi hắn ta, thật ra là lúc ấy hắn ta cũng đã chết rồi, nhưng ngươi lại tạo ra một cuộc đối thoại giữa Phong nhị lang và nha hoàn, khiến người ta tưởng lầm rằng vào giờ chính Tuất, hắn ta vẫn còn sống; sau đó ngươi chạy về viện chính, cố ý kiểm tra phòng ngay trước mặt mọi người, tạo ra bằng chứng ngoại phạm cho chính mình. Quan phủ tìm kiếm kẻ tình nghi sau giờ chính Tuất, ngươi thì vì thời gian lui tới ro hẹp mà được loại bỏ hiềm nghi. Tuy vậy, “lưới trời tuy thưa nhưng lại khó lọt”, bàn cờ cuối cùng của ngươi chỉ còn thiếu một nước nữa thôi, ấy thế mà lại bị bọn ta tìm ra được rồi.”

Bảo Châu lạnh lùng nghe, sau đó mới nói: “Giả sử mọi chuyện giống như những gì mà Vương phi nói đi – đó là nhị lang chết vào trước giờ chính Tuất, nhưng nô tỳ là một người phàm mà thôi, sao có thể khiến cho người chết mở miệng, sao có thể làm cho nhị lang nói chuyện với nha hoàn của nhị phu nhân vào giờ chính Tuất được kia chứ?”

Minh Hoa Thường “chậc” một tiếng rồi nói: “Ngươi hỏi vấn đề này là đúng rồi đấy. Ban ngày, nhờ có chân dung hung thủ này mà ta cảm thấy kẻ đó là ngươi, nhưng lại không nghĩ ra được điểm này nên mới không bắt giữ ngươi. Nhưng đêm nay, nhờ có nha hoàn của ta đùa giỡn bắt chước tiếng gà gáy, quả thật là đã bắt chước giống t như đúc, nên ta mới chợt nghĩ ra được.”

Minh Hoa Thường chỉ về phía chái nhà, lẳng lặng nhìn Bảo Châu rồi nói: “Bí mật nằm ở con vẹt ngươi nuôi. Con vẹt này luôn được ngươi chăm sóc, mặc dù chủ nhân trên danh nghĩa của nó là Phong lão thái gia, nhưng thực chất là nó chỉ nghe lời ngươi mà thôi. Ngày mùng Bốn, sau khi ngươi dìm chết Phong nhị lang, không may là ngươi lại đụng phải nha hoàn của Phong nhị thái thái, là Mã Não, đến gõ cửa. Trong tình thế cấp bách, ngươi đã bảo con vẹt bắt chước giọng nói của Phong nhị lang, đuổi nha hoàn đi, khéo léo tạo ra chứng cứ ngoại phạm cho chính mình.”

Bảo Châu vẫn chẳng hề dao động trước lời nàng nói: “Vương phi nói đùa rồi. Một con vẹt thôi mà, học được một hay hai câu chúc đã là quá lắm rồi, sao có thể đối thoại với người sống giống như con người cho được? Huống chi, Mã Não đã nói rồi mà, lúc nàng ta đến tìm nhị lang thì cửa bị khóa từ bên trong, nếu lúc đó nhị lang đã chết rồi thì sao mà hung thủ có thể đi ra ngoài được?”

Minh Hoa Thường ra hiệu cho nha dịch cầm một cái khay khác tới, lấy đồ bên trong ra rồi nói: “Quỷ kế này rất dễ đoán mà, lần đầu tiên ta và điện hạ đến nhà thủy tạ thì đã nhìn ra được rồi. Đáp án nằm ở chiếc cần câu cá để ở sân ngoài trời của nhà thủy tạ đấy, bọn ta chú ý thấy dây trên cần câu đã bị người ta cắt bỏ một đoạn, chắc là do ngươi làm nhỉ? Ngươi bảo vẹt bắt chước giọng nói của Phong Ngữ, sau khi đuổi Mã Não đi, ngươi cuộn lấy chốt cửa bằng dây câu, kéo chốt vào trong móc khóa từ bên ngoài, rồi lại cắt dây câu đi, rút ra từ khe cửa, vậy là đã có thể tạo ra hiện tượng giả là cửa được đóng từ bên trong. Phòng kín, say rượu, mép nước, cả ba nhân tố trên hợp lại với nhau, khi người khác phát hiện ra thì tất nhiên là sẽ cảm thấy Phong Ngữ trượt chân chết chìm, không ai sẽ nghi ngờ là hắn ta bị kẻ khác sát hại cả.”

Bảo Châu mím chặt môi, Minh Hoa Thường đợi một lúc, thấy Bảo Châu không có phản ứng gì thì mới lên tiếng tiếp: “Nhưng ngươi không ngờ rằng, sáng nay bọn ta lại tới, lại còn ở lại nhà thủy tạ cả một hồi lâu, ngươi thấy dường như bọn ta không hề cho rằng Phong nhị lang rơi xuống nước ngoài ý muốn. Bấy giờ thì ngươi cũng đã hơi hoảng rồi, ý thức được là thời gian của mình không còn nhiều lắm, bèn đẩy nhanh tốc độ hại chết quản gia và Phong đại lang lên. Trong thư của điện hạ có nói, trong yên ngựa của quản gia có giấu một cây kim, trên đường chạy trốn, ông ta đã ngã khỏi lưng ngựa, vì mất máu cộng thêm nhiệt độ giảm nhanh mà chết. Để ta đoán xem nào, có lẽ là ngươi đã phát hiện ra là quản gia muốn chạy, cho nên ngươi đã lén cài một cây kim vào dưới yên ngựa của ông ta nhỉ?”

Minh Hoa Thường chậm rãi đi đến bên cây gậy chim cưu bằng gỗ hoa lê, nàng nhìn thiết kế ẩn trong gậy, rồi lại nói: “Ngay từ ban đầu, đã không có cái gì gọi là “đạo thánh” rồi, là do Phong lão thái gia vừa ăn cướp vừa la làng. Ông ấy vờ rằng mình đã nhận được thư khiêu khích của đạo thánh ở đầu giường, làm to mọi chuyện lên, làm ầm làm ĩ đến mức khiến cho tất cả mọi người đều biết; sau đó thì, ở ngay trước mặt tất cả mọi người, ông ấy khóa ngọc Tùy Hầu vào trong hộp cất bao vật ở lầu Trích Tinh. Vào ngày mùng Ba là ta đã cảm nhận được rằng, có gì không bình thường rồi, rõ ràng là ta đã nói không muốn xem, nhưng Phong lão thái gia cứ phải cất công mở hộp cất bảo vật ra, để cho tất cả mọi người nhìn thấy ngọc Tùy Hầu vẫn còn đó, sau đó lại tự tay đóng hộp lại. Phong lão thái gia là người có mắt cao hơn đầu, sao có thể tự động tay vào cho được kia chứ? Ta nghĩ mãi thì sau này cũng nghĩ ra được rồi. Lúc đóng hộp, ông ấy đã bỏ ngọc Tùy Hầu vào trong cây gậy chưa bao giờ rời tay của mình, rồi lại đợi đến giờ Tý, chắc chắn là lầu Trích Tinh sẽ có trộm, lúc đó thì chỉ có ông ấy trên lầu thôi, ông ấy chỉ cần nói chắc là mình đã nhìn thấy kẻ trộm, mở hộp cất bảo vật ra ngay trước mặt mọi người để kiểm tra, thì ngọc Tùy Hầu sẽ bị “biên mất” ngay trước mắt bao người.”

“Ông ấy âm thầm phát tài theo cách thức ấy, vừa có thể khiến cho Phong gia trở thành người bị hại, vừa có thể có được ngọc Tùy Hầu trong khi người khác chẳng hề phát giác ra. Có lẽ là người luôn ở bên cạnh Phong lão thái gia đã phát hiện ra kế hoạch này của ông ấy, ngươi bèn tương kế tựu kế, nương theo tâm tư này của ông ấy. Sau khi Phong lão thái gia đổi ngọc Tùy Hầu, ngươi mượn tay Phong đại lang để hạ thuốc mê cho lão thái gia, lại nhân lúc ông ấy không thể động đậy mà giết ông ấy, vậy thì có thể quăng tội cho “đạo thánh” căn bản là không hề tồn tại. Sau lần đó, tung tích của ngọc Tùy Hầu đã trở thành một câu đố, Phong nhị lang có biết hay không thì khó lòng mà có thể nói rõ được, nhưng rõ ràng là Phong đại lang không hề biết. Hôm nay, ngươi chỉ cần tìm cơ hội tiết lộ cho Phong đại lang biết tung tích của ngọc Tùy Hầu, đồng thời, cũng tiết lộ cho sơn tặc hay tin, vậy là ngươi đã có thể mượn tay sơn tặc để giết chết Phong đại lang mà không tốn nhiều công sức rồi. Đợi sau khi quan phủ đến, ngươi lại ở bên cạnh dẫn dắt, chỉ dẫn quan phủ tra ra thân phận của đám người Đổng Hải, khiến quan phủ ra mặt đi diệt cướp, cứ vậy, hung thủ hại cha mẹ ngươi đều sẽ gặp báo ứng. Vệ Châu, ta nói có đúng không?”

Bảo Châu cúi đầu cả một lúc, rồi nàng ta thản nhiên nở một nụ cười, bình tĩnh ngẩng đầu lên. Chuyện đã tới nước này rồi, tâm nguyện của nàng ta đã thành, không cần phải ngụy trang thêm nữa. Bảo Châu nhẹ nhàng cong môi, thoáng chốc, ở nàng ta không còn là vẻ dịu dàng cẩn thận của một đại nha hoàn quản gia nữa, mà bấy giờ đôi mắt nàng ta trong veo và bình tĩnh, mang một loại kiên nhẫn và lạnh lùng của rắn độc trước lúc đi săn.

Trong đôi mắt của Bảo Châu, hoặc cũng có thể gọi là Vệ Châu, lóe lên ý hận, nàng ta nói: “Đáng đời bọn chúng. Ta chỉ hận bọn chúng chết quá muộn, để bọn chúng giẫm lên hài cốt của Vệ gia ta mà an hưởng mười năm phú quý. Nếu không phải là vì ta không làm được, ta chỉ hận sao ta không thể tự tay phanh thây xé xác chúng, chém ra thành ngàn mảnh.”

Minh Hoa Thường lẳng lặng nhìn nàng ta, rõ ràng nàng ta là hung thủ, rõ ràng là đã bắt được nàng ta rồi, nhưng Minh Hoa Thường lại không hề cảm thấy thoải mái. Trong ba ngày mà đã giết tận bốn người, còn có một đám sơn tặc vô cùng hung ác nữa, chúng cũng đã bị nàng ta dồn vào đường cùng. Ba lần trì hoãn việc giết người, hai lần mượn đao giết người, tính toán ra thì có thể nói là tuyệt diệu. Nếu như nàng ta không tan cửa nát nhà, có lẽ sẽ là một nữ tử nhà giàu cực kỳ tài giỏi ở trong thành nhỉ?

Minh Hoa Thường phủi váy, ngồi vào ghế, bưng trà mà nha dịch dâng lên lên, uống một ngụm. Nàng đã nói một hơi nhiều lời như vậy, miệng nàng cũng khô luôn rồi. Ssau khi sự ngứa ngáy trong cổ họng đã vơi đi bớt, Minh Hoa Thường thản nhiên nói: “Nói đi, chuyện xưa của ngươi ấy, cả chuyện của Phong lão thái gia và Phong nhị lang nữa, tại sao họ lại phải đánh một vòng lớn như thế chỉ để tạo ra một “đạo thánh”? Rốt cuộc là bọn họ đã giấu giếm điều gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.