Song Bích

Chương 222: Không phụ



Rừng núi tĩnh mịch, tuyết rơi không ngừng, trong rừng đang tiến hành một trận đuổi bắt đầy căng thẳng. Phía sơn tặc tổn hại liên tục, vừa đánh vừa rút lui, Đổng Hải chém giết đỏ cả mắt, triệu tập mấy tâm phúc còn sót lại, liều mạng mở ra một lối thoát nhỏ hẹp trong vòng vây.

Nhưng bọn chúng không biết rằng, lối thoát nhỏ hẹp ấy là do Lý Hoa Chương cố ý dành ra. Mấy người Đổng Hải vừa cho rằng mình đã chạy thoát và tìm ra được đường sống rồi, còn chưa kịp vui vẻ nữa, thì đã phát hiện ra là con đường này thông đến vách núi, phía trước chỉ có nước sông cuồn cuộn đang chờ đợi bọn chúng thôi.

Nhóm sơn tặc còn chẳng kịp chửi cha chửi mẹ ai mà từ phía sau, mũi tên đã được phóng lên và bay đầy trời. Có ba mũi tên bắn trúng Đổng Hải, hắn ta tung hoành cả một đời, cuối cùng lại chết một cách đầy uất ức trong tay quan binh như thế, hắn ta bi phẫn không thôi, ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài rồi thả mình nhảy xuống vách núi, thà nhảy sông mà chết chứ quyết không để cho quan phủ bắt được mình.

Binh sĩ đếm số người rồi chạy ra phía sau bẩm báo: “Thứ sử, ngoại trừ Đổng Hải ra, số sơn tặc còn lại đều đã đền tội.”

Lý Hoa Chương lẳng lặng gật đầu: “Được, điều một đội người đến dưới vách núi, lần theo hướng chảy của sông mà tìm kiếm Đổng Hải, những người còn lại thì ở đây giải quyết hậu quả.”

“Vâng.”

Binh sĩ nhận lệnh rời đi, ai nấy đều nhanh chóng đi làm việc của mình. Dù thời tiết đang xấu như thế này, nhưng “hiện trường bận rộn” này lại không hề rối ren, mà vẫn ngay ngắn trật tự. Tạ Tế Xuyên im lặng nhìn, khi mở miệng ra mà nói thì vẫn dùng cái giọng điệu quái gở như trước kia: “Xem ra là, trong nửa năm qua, cũng không hẳn là ngày ngày ngươi chỉ biết du sơn ngoạn thủy thôi, ít nhất là vẫn còn biết luyện binh cơ đấy. Thế nào? Ngươi cứ định ở lại đây làm Thứ sử thật à?”

“Có gì không tốt sao?” Lý Hoa Chương thản nhiên nói: “Đây mới là hiện thực, dù sao thì cũng có ích hơn là ở Trường An nghe mấy tiếng ca tụng công đức, không ốm mà rên kia.”

Tạ Tế Xuyên nheo mắt: “Ngươi đang châm chọc ta à?”

“Vốn dĩ ta cũng không hề có ý này.” Lý Hoa Chương bình tĩnh liếc nhìn hắn ta một cái rồi lại nói: “Sao nào? Ngươi bắt đầu viết văn thơ chữ mẫu ca tụng công đức thay người ta rồi à?”

Tạ Tế Xuyên cười lạnh một tiếng, chẳng thèm trả lời. Tất nhiên Lý Hoa Chương cũng biết, dù Tạ Tế Xuyên có phải chết đói thì hắn ta cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Nhưng dường như là do bọn họ đã quen nói chuyện với nhau như thế rồi, dù có xuất phát từ lòng tốt đi chăng nữa, thì gần như là cũng phải châm chọc khiêu khích nhau một phen.

Đã lâu không gặp Tạ Tế Xuyên, Lý Hoa Chương những tưởng hai người sẽ cảm thấy xa lạ, nhưng khi trông thấy Tạ Tế Xuyên, khi nghe hắn ta nói ra mấy lời “ghét bỏ” một cách vô cùng tự nhiên như thế, thì hắn nhận ra là Tạ Tế Xuyên cũng vẫn giống như thuở nhỏ, vẫn căm ghét thế tục, vẫn ăn nói quái gở như vậy.

Lý Hoa Chương nhìn từng đốm lửa li ti giữa rừng núi, cảm nhận được từng luồng gió đêm xuyên qua áo choàng, tựa như là dòng lũ cuồn cuộn trong mấy năm nay vậy. Hắn dừng lại một chút rồi nhẹ giọng lên tiếng: “Trường An đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Tạ Tế Xuyên đột ngột xuất hiện ở ngoài thành Thương Châu vào đêm khuya như thế này, còn không đi đường chính, không dẫn theo tùy tùng, mặc một bộ y phục dạ hành, cố gắng chui vào chỗ không có người. Từ những biểu hiện như thế của hắn ta, có thể thấy được rằng, đây không phải là chuyến đi có thể để cho người khác biết được.

Tạ Tế Xuyên nhìn vào màn đêm đen như mực, hắn ta khép chặt cổ áo vào, dùng “oán khí ngút trời” mà nói: “Chỗ quỷ quái này của ngươi lạnh thật đó. Không giống như Trường An, dù cho tuyết có rơi dày ba tấc, thì thả gà vịt cá ngan ra ngoài cửa sổ một tháng cũng chẳng sợ hỏng, còn phòng để chậu than thì vẫn luôn ấm áp.”

Lý Hoa Chương đang muốn nói Tạ Tế Xuyên yếu ớt thì đừng trách địa phương, đột nhiên hắn ngẩn người ra, cũng ý thức được điều gì đó: “Ngươi muốn nói gì?”

Tạ Tế Xuyên nhẹ nhàng cong môi, giọng nói như muốn tan vào trong gió lạnh, dường như là còn lạnh lẽo hơn cả tuyết: “Trong tháng Mười một, Hoàng đế đột ngột không vào triều nữa, Vi Hoàng hậu triệu tập các phủ binh tổng cộng năm mươi ngàn người đóng quân trong thành Trường An, do con cháu Vi gia chia nhau ra thống lĩnh. Lại ra lệnh cho Trung thư Xá nhân Vi Nguyên tuần tra sáu con phố trong thành, lệnh cho Nhậm Dao dẫn năm trăm lính nhanh chóng tiến về Quân Châu, để đề phòng ai thì có lẽ là không cần ta phải nói rồi. Sau đó, bà ta đề bạt thân tính của mình lên làm Đồng trung Thư môn hạ tam phẩm, đề bạt tình nhân của Thượng Quan Uyển Nhi lên làm Đồng bình Chương sự, trai lơ của An Lạc Công chúa cũng lần lượt nhận chức vị quan trọng. Vào hạ tuần [*], bà ta khống chế Trường An ngày một nghiêm ngặt hơn, cổng thành phong tỏa, không cho phép bất cứ kẻ nào được ra khỏi thành, các con đường quan trọng thì đều có Vũ Lâm quân đóng quân, cung thành có lệnh giới nghiêm, muốn ra vào cửa cung thì đều phải có lệnh bài của Vi Hậu, Thái y vào cung đều bị nhốt ở trong đó, không có một ai được ra ngoài. Cuối tháng, bà ta phái người đón Ôn Vương vào cung, mãi cho đến khi ta ra khỏi thành, Ôn Vương vẫn chưa được thả ra ngoài.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

[*] Hạ tuần (下旬): 10 ngày cuối tháng.

Ôn Vương là nhi tử thứ tư của Hoàng đế, Lý Trọng Mậu, năm nay chỉ mới mười sáu tuổi thôi. Hoàng đế có tổng cộng bốn nhi tử, đều sắp chết hết rồi, trong đó thì trưởng tử Lý Trọng Nhuận đã bị đánh gậy đến chết, thứ nhị tử Tiêu Vương Lý Trọng Phúc thì bị vứt bỏ, thứ tam tử Lý Trọng Tuấn mưu phản và đã bị giết, thứ tứ tử Ôn Vương là nhỏ tuổi nhất, cũng là Hoàng tử cuối cùng có thể được sắc lập.

Vi Hậu khống chế Ôn Vương ở trong cung, hành động này không thể không khiến cho người ta nghi ngờ động cơ của bà ta.

Ánh mắt Lý Hoa Chương dần lạnh đi. Làn da hắn trắng nõn, áo khoác màu đen bay phần phật theo gió, như thể là đang muốn kéo theo hắn bay vào trong gió tuyết đầy trời. Chỉ có đôi mắt trong trẻo sáng ngời của hắn là giống như hai ngọn lửa trong đêm tối: “Có ai từng gặp được thánh nhan không?”

Cằm của Tạ Tế Xuyên vùi trong cổ áo, gầy gò trắng bệch, tựa như lưu ly. Giọng nói hắn ta lạnh lùng đến mức có thể gọi là cay nghiệt, hắn ta nói: “Ngày Mười sáu tháng Mười một, từ sau khi tảo triều, chưa có một lần nào ngoại thần trông thấy Hoàng đế nữa. Tương Vương và Thái Bình Công chúa đã nhiều lần đề nghị vào cung thăm hỏi Hoàng đến, nhưng đều bị Vi Hậu từ chối.”

Ánh mắt Lý Hoa Chương tối đi, hắn đã đoán được khả năng đó rồi: “Ngươi đang muốn nói là, thánh nhan đã băng hà, Hoàng hậu mưu đồ làm loạn, bí mật không phát tang, phải chứ?”

Tạ Tế Xuyên nhẹ nhàng “xùy” một tiếng, lại nói: “Còn hơn thế nữa kìa. Căn bản là Hoàng đế không tự nhiên mà chết, mà là bị Vi Hậu và An Lạc hạ độc chết.”

Lý Hoa Chương đã dự tính đến khả năng xấu nhất rối, nhưng hắn vẫn không dự đoán ra được sự việc này. Hắn nhíu mày lại thật chặt, không tài nào tưởng tượng nổi: “Vi Hậu và An Lạc điên rồi sao? Bọn họ một người là Hoàng hậu, một người là Công chúa, toàn bộ quyền lực đều đến từ chính Hoàng đế. Hại chết Hoàng đế thì có ích lợi gì cho bọn họ?”

Tạ Tế Xuyên nhún vai: “Ai nói là không vậy? Nếu làm thế thì bọn họ có thể bắt chước Tắc Thiên Hoàng đế mà xưng đế rồi.”

Lý Hoa Chương nhướng mày, vẻ mặt càng trở nên khó đoán hơn. Quả thật, khống chế binh quyền, phong tỏa đô thành, đề bạt thân tín, đề phòng Thứ sử ngoại châu, những việc mà bây giờ Vi Hậu đang làm giống y như đúc những chuyện mà Tắc Thiên Hoàng đế từng làm để làm nền cho việc “phế đế tự lập”. Nhưng mà, khắc thuyền thì không thể cầu kiếm [*], Tắc Thiên Hoàng đế có thể xưng đế không phải là vì bà ấy làm ra những việc này, mà là vì bà ấy là Võ Chiếu.

[*] Câu gốc là “Khắc châu cầu kiếm” (刻舟求剑): chuyện kể rằng nước Sở có một người khi đi qua sông, lỡ tay làm rớt thanh gươm xuống nước, anh ấy bèn khắc một dấu trên mạn thuyền để làm ký hiệu chỗ rơi gươm, lúc sau thuyền dừng lại anh ấy căn cứ vào chỗ khắc đó mà mò gươm và dĩ nhiên là tìm chẳng thấy. Ở đây muốn ám chỉ sự khờ dại; không biết thời biết cuộc.

Nếu Vi Hậu cảm thấy, bà ta chỉ cần tái hiện lại con đường của Tắc Thiên Hoàng đế thì cũng có thể trở thành Nữ đế, vậy thì cũng buồn cười quá đi mất.

Lý Hoa Chương hỏi: “Cho nên, ngươi đến đây với mục đích gì?”

Tạ Tế Xuyên quay đầu nhìn sang hắn. Hai người đã gặp lại nhau lâu như vậy rồi, cuối cùng thì bây giờ hắn ta cũng đã nhìn Lý Hoa Chương. Hắn ta nhìn thẳng vào Lý Hoa Chương, Lý Hoa Chương cũng bình tĩnh nhìn lại, Tạ Tế Xuyên nhìn chằm chằm vào “bằng hữu tốt” mà phụ thân chỉ định cho mình, rồi hắn ta gằn từng chữ một: “Trời Trường An, dù có lạnh hơn thế nữa, thì cũng không thể cất giữ thi thể thêm được bao lâu nữa đâu. Theo như ta dự đoán, trong mấy ngày này, Vi Hậu sẽ tuyên bố tin tức Hoàng đế đã chết ra ngoài, lập Lý Trọng Mậu làm Thái tử, đợi đến khi hắn ta giữ đạo hiếu xong thì sẽ đăng cơ làm đế. Nhưng Vi Hậu lại có giấc mộng xưng đế, không thể nào để Lý Trọng Mậu nắm quyền được, sớm muộn gì Lý Trọng Mậu cũng sẽ qua đời trong tay Vi Hậu. Ngươi là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, có được lòng người, cũng có danh vọng, khi Hoàng đế còn sống, ngươi không thể tranh với thúc thúc ngươi, may mà cuối cùng ông ta cũng đã chết rồi. Vi Hậu và An Lạc tự ý làm nhiễu loạn triều chính, trong Trường An bấy giờ chỉ toàn là tiếng oán than như muốn dậy đất; chỉ cần ngươi phất tay kêu gọi, các Thứ sử và Tiết độ sứ xung quanh ắt sẽ tập trung hưởng ứng; sau đó ngươi chỉ cần dẫn binh xông tới Trường An, giết chết Vi Hậu và An Lạc, chắc chắn là triều thần sẽ tranh nhau nâng ngươi lên làm Hoàng đế. Đây là cơ hội tốt nhất để ngươi giành lại hoàng vị!”

Lý Hoa Chương nghe xong thì im lặng cả một hồi lâu, giữa hai người chỉ có gió tuyết rền vang thổi qua. Lý Hoa Chương im lặng một lúc, rồi hắn chắp tay đi đến bên vách núi, nhìn xuống nước sông cuồn cuộn bên dưới, hắn chợt lên tiếng: “Ngươi có biết, đám sơn tặc này là ai không?”

Tạ Tế Xuyên ghét bỏ chỗ vách đá lạnh, không muốn đến gần, chỉ đứng tại chỗ rồi tức giận nói: “Ngươi đến Thương Châu lạnh quá nên hỏng cả não rồi à? Ngươi đã nói bọn chúng là sơn tặc rồi mà.”

“Không, có thể nói bọn chúng là thổ phỉ do thân hào nông thôn giàu có nuôi ra. Ta không biết chi tiết cụ thể, nhưng không khó để ta đoán ra được rằng, lần này bọn chúng nghe mật lệnh của Tiêu Vương nên mới tới giết ta.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tạ Tế Xuyên nhẹ nhàng nhướng một bên mày lên, vẫn không thể hiểu được chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện Lý Hoa Chương đến Trường An: “Vậy thì ngươi càng nên đẩy nhanh tiến độ hành động đấy. Tiêu Vương phái người đến giết ngươi, chứng tỏ hắn ta đã có được tin tức Hoàng đế lành ít dữ nhiều rồi. Ngươi phải chạy tới Trường An trước hắn ta để giết chết Vi Hậu, chỉ cần ngươi xưng đế trước thì hắn ta sẽ chính là nghịch thần tặc tử.”

Lý Hoa Chương nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn chắp tay mà nhìn rừng núi mênh mông, bầu trời bao la, sau đó nói: “Lời ngươi nói, ta đều hiểu. Nhưng mà, nếu ta đi, Tiêu Vương tạo phản, dân chúng Thương Châu, Quân Châu và dân chúng ven đường, phải làm sao đây? Tiêu Vương có thể chiêu mộ Phong gia, có thể thấy được là Tiêu Vương bảo thủ, lòng dạ nham hiểm, bên cạnh hắn ta là mưu thần tướng lĩnh, đều sẽ là những kẻ đầu cơ vì quyền lực và không từ mọi thủ đoạn giống như Phong gia. Đám người này lấy danh nghĩa hoàng quyền, không biết là sẽ ức hiếp dân chúng đến mức nào nữa, ta không thể bỏ mặc tai họa như vậy, không thể mặc kệ được.”

Tạ Tế Xuyên không nhịn được mà vội la lên: “Mọi thứ có nặng có nhẹ, đến khi ngươi xưng đế thì ngươi sẽ càng có nhiều thời gian trừng trị Tiêu Vương, bù đắp cho hai châu Thương – Quân hơn. Ngươi phải lấy thiên hạ ra làm đầu, hai châu Thương – Quân vừa không giàu có vừa không quan trọng, lẽ nào còn quan trọng hơn đế vị nữa à?”

“Lấy thiên hạ làm đầu, vậy cái gì là thiên hạ kia chứ?” Lý Hoa Chương quay người lại, sau lưng hắn, tuyết bay đầy trời, áo choàng đen bay phần phật trong gió; mà vẻ mặt hắn thì lại bình tĩnh, tướng mạo trong trẻo, đôi mắt hắn thì sáng ngời, như thần quân trên chín tầng mây đang cụp mắt, mang một thứ cảm giác lạnh lùng nghiêm nghị trách trời thương dân, như thể là bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể cưỡi gió bay lên: “Tắc Thiên Hoàng đế từng nói với ta, thiên hạ là thiên hạ của dân chúng, không phải là thiên hạ của Lý gia. Thứ dân chúng cần không phải là chính khách tranh quyền đoạt lợi, mà là vị quan liêm khiết thật sự làm ra những việc thực tế, thương xót dân tình, có thể mang lại những tháng ngày tốt lành vì dân chúng. Ta đã từng không quen nhìn cái cảnh Tắc Thiên Hoàng đế lộng quyền, nhưng sau khi chính tay ta lật đổ bà ấy, ta mới bi ai phát hiện ra rằng, người thân của ta đã mang đến cho Đại Đường này những rung chuyển và khổ cực còn sâu đậm hơn thế nữa. Ta không quản được người khác, nhưng ít nhất là ta phải bảo đảm được rằng, nơi nào có ta thì Lý gia tuyệt đối không phụ muôn dân.”

Tạ Tế Xuyên im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Nhưng nếu ngươi làm Hoàng đế thì ngươi vẫn có thể tạo phúc cho nhiều người hơn mà.”

Ánh mắt Lý Hoa Chương sáng rực, dù là đối với chính mình, hắn vẫn có thể thẳng tay phán quyết: “Ngay cả dân chúng tại châu mình quản lý mà cũng không thể bảo vệ được, thế thì ai lại dám tin rằng người đó có thể tạo phúc cho nhiều người hơn? Nếu ta từ bỏ thành Thương Châu, biết rõ nơi này sẽ xảy ra tai họa chiến tranh nhưng lại bỏ mặc, ngược lại lại đi suốt đêm đến Trường An cướp lấy hoàng vị, ngày sau xuống suối vàng, ta không còn mặt mũi nào để đi gặp phụ thân, Tắc Thiên Hoàng đế, Cao Tông cả.”

Đến cả Thái tử Chương Hoài mà Lý Hoa Chương cũng mang ra rồi, Tạ Tế Xuyên biết, biết rằng hắn không thể nào đi theo mình đến Trường An đoạt vị được. Lòng Tạ Tế Xuyên ngổn ngang trăm mối cảm xúc, trong khoảnh khắc đó, hắn ta chợt hiểu cảm giác của phụ thân mình, khi mà năm đó ở Đông Cung, ông ấy ra sức khuyên Thái tử Chương Hoài ra tay giết Thiên hậu để chặt đứt hậu họa, nhưng Thái tử Chương Hoài lại bình tĩnh lệnh cho ông ấy không được phép nhắc đến chuyện ấy nữa.

Huyết thống thần kỳ như vậy đấy. Hai cha con chưa từng gặp mặt, vậy mà tính tình lại giống nhau đến lạ, đến cả đường đi mà họ lựa chọn cũng giống nhau như đúc.

Bọn họ cũng không phải là ngu trung ngu hiếu, mà ngược lại, bọn họ thông minh chăm chỉ, đọc đủ thứ mọi thi thư. Sau khi bọn họ nghiêm túc tự hỏi thì đã tỉnh táo mà từ bỏ con đường lớn phi thường, cứ khăng khăng muốn đi vào con đường cùng, dẫu đã biết rằng ấy là con đường phủ đầy bụi gai.

Người như vậy, không biết nên gọi bọn họ là người có lý tưởng hay là kẻ ngốc nghếch nữa.

Hai người cách nhau nửa vách núi thôi, nhưng lại không ai chịu lùi bước cả, gió cuốn lấy tuyết bay qua rào rào. Tạ Tế Xuyên lên tiếng trước, sắc mặt hắn ta nhạt đến mức như hòa lẫn vào bóng tối, nhưng lời nói ra lại gay gắt, sắc bén: “Nhưng, ngươi ở lại đây thì có thể ngăn cản được việc Tiêu Vương tạo phản sao?”

Mâu thuẫn hoàng gia không phải cứ không đành lòng là có thể ngăn cản được, thứ bày ra trước mặt Tiêu Vương là phản hoặc là chết, hắn ta không thể lùi bước được. Thương Châu không có binh, cũng không giàu có, không có cách nào có thể chiêu mộ quân đội khẩn cấp. Nếu chỉ dựa vào một mình Lý Hoa Chương, có lẽ còn phải tính thêm cả Minh Hoa Thường trong thành Thương Châu và một vài quân ô hợp nữa, thì làm sao mà chống đỡ được quân đội như sói như hổ của Tiêu Vương đây?

Bấy giờ, đến lượt Lý Hoa Chương im lặng. Hắn im lặng một lúc rồi nói với giọng kiên định bình tĩnh rằng: “Mưu sự tại nhân.”

Kết quả không là do hắn lựa chọn, dù có thế nào đi chăng nữa, hắn nhất định phải ngăn cản Tiêu Vương khởi binh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.