Trấn Quốc Công nói: “Tô lang quân đừng nói như vậy. Ngươi có thể nói ra những lời đó, chứng tỏ là ngươi thật lòng muốn tốt cho đại nương, ta thấy rất vui. Đại nương thẳng thắn, thật ra cũng là xuất phát từ lòng tốt thôi, nếu có chỗ nào mạo phạm thì còn phải xin lang quân rộng lòng tha thứ.”
Tô Hành Chỉ thầm tự giễu, bây giờ y đã trở thành người mà Minh Vũ Tễ cần phải khách sáo rồi ư? Sao y có thể trách tội Vũ Tễ cho được?
Nàng sống ở Minh gia rất tốt, nàng có một người phụ thân thật lòng yêu thương nàng, có một đôi muội muội muội tế biết nhìn xa trông rộng, y nên mừng cho nàng. Cũng chính vì vậy, y càng không thể để phủ Trấn Quốc Công, để Ung Vương xảy ra chuyện được.
Tô Hành Chỉ đưa ra quyết định, y nói: “Tạ Trấn Quốc Công khoan dung độ lượng. Tại hạ cáo từ, mong đại nương tử đi đường bảo trọng, bình an quay về.”
Tô Hành Chỉ lần lượt hành lễ với Trấn Quốc Công và Minh Vũ Tễ, sau đó lại cải trang thành dáng vẻ người hầu như lúc đầu rồi đi ra từ cửa hông. Trấn Quốc Công thấy vẻ bất ngờ, tức giận xen lẫn mất mát trên gương mặt Minh Vũ Tễ, ông buông tiếng thở dài, rồi lên tiếng: “Nếu đã không nỡ, vì sao con không nói với hắn?”
Nói đến việc này là Minh Vũ Tễ lại thấy tức. Nàng dùng giọng điệu không thèm để ý mà đáp lại hòng che giấu sự tủi thân trong lòng: “Huynh ấy còn chẳng quan tâm xem con đi như thế nào, chỉ bảo con đi đường bảo trọng thôi, con còn gì để nói với huynh ấy nữa đây? Con phải quay về thu dọn hành lý đây, đêm nay phải xuất phát ngay, con đi trước.”
Trấn Quốc Công nhìn theo bóng dáng đại nữ nhi bước vội đang dần xa mà chỉ có thể lặng lẽ thở dài. Nữ nhi lớn rồi, phiền não cũng nhiều. Chủ động chạy theo nam lang như Minh Hoa Thường đã đủ để khiến người ta phát sầu rồi; nhưng một Minh Vũ Tễ chuyện gì cũng giấu trong lòng, không muốn nhìn thẳng vào tình cảm, cũng khiến người ta phát sầu.
Thật ra, ông thấy Tô Hành Chỉ cũng rất tốt, làm quan chính trực, làm việc kiên định, kín đáo lại vô cùng kiên nhẫn. Dù Vũ Tễ có nổi giận thế nào thì y cũng không giận không buồn, tương lai khá xán lạn. Quan trọng nhất là, y thật lòng với Vũ Tễ.
Thôi, con cháu tự có phúc của con cháu. Chuyện của con cái thì cứ để bọn nó tự lo đi.
…
Minh Hoa Thường nghe Minh Vũ Tễ nói Trấn Quốc Công không sao thì nàng mới thấy yên tâm. Nàng nhìn về phía Tô Hành Chỉ còn đang phát sốt ở trên giường mà hỏi: “Vậy vết thương của Tô huynh là sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Minh Vũ Tễ thở dài mà nhìn xa xăm, rồi mới nói: “Huynh ấy yểm trợ cho tỷ nên mới bị thương. Sau khi tỷ tạm biệt phụ thân thì đã ra khỏi thành ngay lập tức. Tỷ được biết là, đêm đó sẽ có một chiếc xe vận chuyển lương thực ra khỏi thành, tỷ bèn đánh ngất một binh sĩ, thay trang phục của hắn ta vào rồi trà trộn vào đội ngũ áp tải lương thực. Trên đường đi, tỷ gặp đội tuần tra, suýt chút nữa là đã bị phát hiện, may mà khi ấy có tiếng động trên đường thu hút bọn họ, nên tỷ mới hữu kinh vô hiểm [*] ra khỏi cổng thành. Sau đó tỷ tìm cơ hội chạy trốn. Vốn dĩ khi ấy tỷ còn lo là sau khi binh sĩ bị đánh ngất kia tỉnh lại, thì sẽ có truy binh đuổi đến, nhưng cả đoạn đường đều êm xuôi, tỷ tưởng là tỷ may mắn, không bị ai phát hiện, ai ngờ…”
[*] Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): Chỉ kinh sợ chứ không nguy hiểm.
Minh Vũ Tễ nhìn Tô Hành Chỉ, tâm tình phức tạp: “Là huynh ấy đi theo sau tỷ, giúp tỷ giải quyết truy binh. Lúc ở cổng thành, cũng là huynh ấy cố ý tạo ra tiếng động, thu hút đội tuần tra rời đi nơi khác. Khi thoát khỏi đội tuần tra thì huynh ấy đã bị thương rồi, sau đó còn yểm trợ cho tỷ suốt cả chặng đường, cũng bởi thế mà vết thương càng ngày càng nặng. Nếu tỷ không phát hiện ra là có người theo dõi, giết hồi mã thương [*], tỷ cũng không biết là huynh ấy còn muốn giấu giếm tỷ đến lúc nào nữa.”
[*] Hồi mã thương (回马枪): quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch.
Khi Tô Hành Chỉ thoáng nghe thấy giọng nói của Minh Vũ Tễ, quả thật là y đã tỉnh khỏi cơn sốt cao, giãy giụa ngồi dậy: “Đây là do ta tự quyết định, không liên quan gì đến muội…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Vũ Tễ giật mình, vội vàng đỡ y: “Đừng động đậy, vết thương của huynh chỉ vừa mới được băng bó thôi, không thể để nó rách ra thêm nữa đâu.”
Mọi người bận rộn một trận, không dễ gì mới sắp xếp ổn thoả cho Tô Hành Chỉ. Lý Hoa Chương vô cùng áy náy, hắn nói: “Trách ta, làm liên lụy các ngươi, để các ngươi phải đến tận đây. Nếu không phải là do ta, các ngươi nào có cần mạo hiểm tính mạng mình chỉ để đến được Thương Châu, Tô Hành Chỉ cũng sẽ không bị thương đến mức độ này.”
Minh Vũ Tễ cầm khăn ướt hạ nhiệt độ cho Tô Hành Chỉ, lạnh nhạt liếc Lý Hoa Chương một cái, sau đó mới nói: “Đừng dát vàng lên mặt mình nữa, ta tới vì nhị nương, không liên quan gì đến ngươi cả. Nếu như ngươi thấy áy náy thật, thì ngươi hãy ổn định thế cục ở Thương Châu đi, đừng khiến phụ thân ta lo lắng.”
Minh Hoa Thường cầm tay Minh Vũ Tễ, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ đừng gấp gáp, Tô huynh sẽ không sao đâu, Thương Châu cũng sẽ không có chuyện gì cả, chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Nhị huynh, cách mà tỷ tỷ nói chuyện hơi nóng nảy, nhưng tỷ ấy cũng có ý tốt.”
Tất nhiên là Lý Hoa Chương sẽ không để bụng rồi, hắn nói: “Ta biết.”
Quen biết một người không thể nhìn xem người đó nói gì, mà phải nhìn xem người đó làm gì. Bằng tình nghĩa ẩn giấu đằng sau hành động mạo hiểm tính mạng, đi ngàn dặm đưa tin của Minh Vũ Tễ, Lý Hoa Chương nguyện không để ý đến chuyện Minh Vũ Tễ nói một đằng nghĩ một nẻo.
Tạ Tế Xuyên thờ ơ nhìn cái cảnh Minh Hoa Thường “xe chỉ luồn kim”, điều hoà và cứu vãn không khí giữa hai người họ. Chẳng mấy chốc, nàng đã thành công dỗ dành cả Minh Vũ Tễ và Lý Hoa Chương, họ đều ngoan ngoãn im lặng rồi. Tạ Tế Xuyên thầm than trong lòng, hắn ta đã sớm biết là Minh Hoa Thường giỏi ăn giỏi nói, hôm nay làm người ngoài cuộc, hắn ta mới thật sự cảm nhận được kỹ năng ứng xử của Minh Hoa Thường cao siêu tới đâu.
Nhìn thoáng qua thì sẽ thấy Minh Hoa Thường là người bình thường nhất trong số bọn họ, nhưng cũng vì ở cùng với nàng không có áp lực gì, nên người nào cũng đều sẵn lòng nói ra tâm sự trong lòng với nàng, ai ai cũng cảm thấy tình cảm của mình và Minh Hoa Thường tốt hơn. Và rồi, trong lúc mà ta không hay không biết, nàng đã trở thành người không có cảm giác tồn tại nhất nhưng lại không thể thiếu nhất trong nhóm.
Hàn Hiệt nói không sai, Minh Hoa Thường mới là Huyền Kiêu Vệ giỏi nhất, trong âm thầm, mọi người đều đã làm việc cho nàng.
Minh Hoa Thường đợi đến khi vết thương của Tô Hành Chỉ ổn định rồi thì mới dời ra gian ngoài, cẩn thận hỏi thăm những chuyện đã xảy ra ở phủ Trấn Quốc Công. Khi biết được rằng, ở phủ Trấn Quốc Công, ngoại trừ việc đi lại không được tự do ra thì mọi chuyện còn lại đều tốt, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài. Sau đó nàng mới hỏi đến thế cục trong kinh thành, mặc dù Tạ Tế Xuyên đã nói qua một lần rồi, nhưng dù sao thu thập tình báo cũng chẳng có ai chê ít cả.
Minh Vũ Tễ nói về động tĩnh của các thế lực trong Trường An, không khác những gì Tạ Tế Xuyên nói cho lắm, chỉ là có phần chi tiết hơn mà thôi. Có điều, Minh Hoa Thường lại chú ý tới một điểm: “Ý tỷ nói là, quan binh vạn kỵ có vẻ không hề phục người Vi gia?”
“Đúng vậy.” Minh Vũ Tễ nói: “Lúc ra khỏi thành, tỷ đã ngụy trang thành binh sĩ áp tải lương thực, đi cùng bọn họ một đoạn đường, vô tình nghe được rất nhiều chuyện. Bọn họ bất mãn với Vi gia rất nhiều. Đám người Vi Nguyên đi cửa sau mà vào được doanh trại vạn kỵ, đám người này không ăn ở trong quân doanh, chẳng có trải nghiệm thực tế nào trong quân binh nhưng lại cứ phô trương ra cái dáng vẻ trưởng quan ở khắp nơi. Họ muốn “thuần hoá” binh sĩ để dễ sai bảo, binh sĩ không làm được thì bọn họ sai người đánh. Không chỉ có tiểu binh dưới chót, mà đến cả sĩ quan ở giữa cũng khổ không thể tả.”
Vi Hoàng hậu làm theo những gì mà Tắc Thiên Hoàng đế đã làm một cách vô cùng rập khuôn. Và tất nhiên là bà không biết rằng, không phải cứ đổi Đại tướng quân thành người của mình là đội quân này sẽ làm việc cho bà ta.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường đột nhiên nghĩ đến Tắc Thiên Hoàng đế từng hờ hững nói rằng, người học hỏi bà ấy thì sống, người bắt chước bà ấy thì chết. Lúc đó còn chưa phát hiện ra, nhưng bây giờ nghĩ lại thì mới thầm thấy run sợ.
Có phải là bà ấy đã đoán ra được những chuyện như bây giờ từ trước rồi hay không? Cơ thể bà ấy chết đi, nhưng linh hồn vẫn bao phủ trên khắp bầu trời Đại Đường, vô hình trung, đã ảnh hưởng đến sự thay đổi cục diện chính trị.
Minh Hoa Thường thở dài, giữ vững tinh thần mà nói: “Trường An ngoài tầm tay với, bây giờ chúng ta nghĩ đến nơi gần trước. Tiêu Vương chưa nhận được thư trả lời của Phong gia, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ đoán được là chúng ta đã nhìn thấu ý đồ của mình, việc hắn ta dẫn binh bao vây Thương Châu chỉ gần trong gang tấc thôi. Chúng ta phải làm sao đây?”
Trước khi đến, Minh Vũ Tễ đã biết là Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương sẽ không bỏ lại dân chúng cả thành mà tự rời đi trước. Căn bản là nàng ấy cũng không khuyên nhủ gì Minh Hoa Thường, chỉ hỏi thẳng nàng rằng: “Thương Châu có bao nhiêu binh lực?”
Giọng nói của Lý Hoa Chương bình tĩnh lại rõ ràng, hắn nói: “Hai ngàn phủ binh. Trừ đi số binh hưởng lương không, già yếu tàn tật, mất binh tịch ra, thì số người có thể ra chiến trường chưa đến một ngàn, mà những người này đã không luyện tập trong một thời gian dài rồi, sức chiến đấu trong thực tế còn sẽ giảm nhiều hơn nữa.”
Minh Vũ Tễ nhíu mày, chỉ có thể trông cậy vào viện binh: “Còn có Nhậm Dao nữa, nàng ấy mang tới bao nhiêu người?”
Tạ Tế Xuyên khẽ “xuỳ” một tiếng, nói: “Năm trăm, ta chắc chắn.”
Binh lính mà Nhậm Dao mang theo là thân quân của thiên tử, được luyện tập tốt, vũ khí trang bị đầy đủ, mỗi một người đều là tinh anh. Minh Vũ Tễ đoán được số lượng viện binh sẽ không quá nhiều, nhưng số lượng này cũng ít quá rồi.
Minh Vũ Tễ im lặng, một lúc sau lại hỏi: “Vậy Quân Châu có bao nhiêu người?”
Đây là “phạm trù nghiệp vụ” của Minh Hoa Thường, nàng lên tiếng: “Có một tin tốt và một tin xấu, mọi người muốn nghe tin nào trước?”
Tạ Tế Xuyên không hề do dự: “Tin xấu.”
“Được. Tin tốt là không chỉ có mỗi võ trang ở Thương Châu là được chuẩn bị lỏng lẻo, mà đến cả phủ binh ở Quân Châu cũng vô cùng hời hợt. Nhưng tin xấu thì lại là, sau khi Tiêu Vương đến Quân Châu và biết được Vi Hậu sẽ không bỏ qua cho mình, mấy năm qua hắn ta luôn âm thầm liên lạc với các Tiết độ sứ. Bây giờ Kiếm Nam Tiết độ sứ đã đầu quân cho Tiêu Vương, sẽ điều đại hai mươi ngàn quân từ Sở Châu đến giúp đỡ Tiêu Vương đoạt lại hoàng vị.”
Lần này, mọi người đều không nói nên lời. Tạ Tế Xuyên cười một tiếng rồi gật đầu và nói: “Không tệ, chỉ cần mỗi một binh sĩ đều có thể lấy một địch hai mươi, Thương Châu ta sẽ thắng lợi.”
Minh Vũ Tễ thử nghĩ cách: “Điều binh khẩn cấp từ xung quanh thì sao?”
Minh Hoa Thường lắc đầu: “Bọn muội cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng phủ binh kiệt sức, tinh binh đều nằm trong tay Tiết độ sứ, mà ở gần chúng ta thì cũng chỉ có Kiếm Nam Tiết độ sứ thôi.”
Binh lực ở xa, triều đình sẽ không phái viện binh, nơi gần cũng không có nước cứu hỏa. Xem ra, đây là một trận chiến tranh không có chút gay cấn nào. Tâm trạng Minh Vũ Tễ nặng nề, đã và đang nghĩ xem xác suất thành công trong việc ám sát Tiêu Vương và Kiếm Nam Tiết độ sứ lớn đến chừng nào. Bấy giờ, Lý Hoa Chương chợt lên tiếng: “Ta có một kế hoạch, có lẽ chỉ cần mấy người thôi, nhưng có thể làm tan rã cuộc tạo phản này từ bên trong.”
Tạ Tế Xuyên nhướng mày, vô cùng hoài nghi: “Lẽ nào ngươi muốn đánh thắng đại quân hai mươi ngàn người nhờ vào mấy Huyền Kiêu Vệ à?”
Lý Hoa Chương vẫn không hề nóng vội, trên khuôn mặt chỉ toàn là vẻ tự tin, bình tĩnh lại thong dong: “Không cần biết là có bao nhiêu binh sĩ, vì người đưa ra quyết sách vẫn chỉ có mấy người mà thôi. Chỉ cần có thể lợi dụng tình báo, khiến bọn họ đưa ra phán đoán sai lầm là được.”