Song Bích

Chương 237: Đại kết cục (2)



Lý Hoa Chương thấy sắc mặt nàng tái nhợt mà vẫn còn nghĩ cho hắn, thì hắn cũng hết cách, chỉ có thể nói: “Được rồi. Ta đi gặp bà ấy là được, nếu nàng không muốn tiếp khách thì cũng không cần ra ngoài đâu.”

Minh Hoa Thường khẽ đảo mắt, sao hắn biết là nàng không muốn gặp Thái Bình Công chúa? Minh Hoa Thường nhìn Lý Hoa Chương, dù vừa đi đường về, nhưng làn da của hắn vẫn trắng trẻo, khí chất không nhiễm thế tục, dáng người cao thẳng, đai lưng ngọc buộc vào áo bào cổ tròn màu xanh nhạt, quả đúng là tĩnh lặng như ngọc, tuyết nhẹ bay trong gió.

Hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt điềm tĩnh như mặt hồ, bên trong đó như ẩn chứa cả thứ thần thái mà dù nàng có nhìn mãi thì cũng không thể hiểu hết được, Minh Hoa Thường không truy đến cùng nữa, chỉ cười nói: “Được.”

Lý Hoa Chương thay y phục rồi đi đến phòng trước, Thái Bình Công chúa đã uống nửa chén trà nhỏ. Với quyền thế của Thái Bình Công chúa như bây giờ, có rất ít người dám để bà ta đợi, nhưng Thái Bình Công chúa không mất kiên nhẫn chút nào, bà ta thấy Lý Hoa Chương đi vào thì cười đứng dậy chào đón: “Nhị lang, ngươi về rồi. Nhanh để cô mẫu xem thử xem, hình như ngươi lại gầy đi rồi, thời gian qua ngươi ở bên ngoài đã chịu khổ nhiều rồi đúng không?”

Lý Hoa Chương tránh né tay của Thái Bình Công chúa, lễ phép hành lễ: “Bái kiến cô mẫu! Nghe theo điều lệnh của triều đình, không có gì vất vả cả.”

Bàn tay Thái Bình Công chúa vồ hụt, bà ta ngẩn ra rồi bình tĩnh thu tay về, cười nói: “Thằng bé này, ngươi vẫn biết giữ lễ như vậy, người trong nhà cả mà, đâu cần phải tỏ ra xa lạ như thế đâu.”

“Không dám nhận.” Lý Hoa Chương vẫn xa cách lạnh lùng, nói: “Mời cô mẫu ngồi.”

Thái Bình Công chúa cười cười, thản nhiên quay lại chỗ ngồi. Sau khi hai ngườiddeeuf đã ngồi xuống, Thái Bình Công chúa cầm chén trà lên, móng tay dài lướt qua mặt nước, lơ đễnh hỏi: “Nhị lang, lần này ngươi quay về, có tính toán gì không?”

Lý Hoa Chương nói: “Không có tính toán gì cả, mọi thứ đều nghe triều đình sắp xếp.”

Thái Bình Công chúa cười: “Thằng bé này, triều đình thì còn chẳng phải là do con người an bài à? Lần này ngươi về rồi thì đừng đi nữa, ngoại châu đâu có bằng Trường An. Lần trước, khi Vi Hậu điều ngươi đi Thương Châu, ta đã thấy không vui lắm rồi. Chỉ là, Tam huynh hồ đồ, luôn thiên vị và tin cậy thê tử, nữ nhi của huynh ấy, sau đó thì đúng là đã bị hai người này hại chết rồi nhỉ? Sau khi trải qua chuyện này, có thể xem như là ta đã hiểu, quyền lực ấy à, vẫn chỉ nên nằm trong tay người đáng tin thôi, lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thì cũng không cần phải đi cầu xin người khác.”

Lý Hoa Chương im lặng, không diễn vở kịch vô nghĩa cùng Thái Bình Công chúa nữa, hắn dứt khoát hỏi thẳng: “Cô mẫu, rốt cuộc người muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi. Thê tử của ta không thoải mái, ta muốn quay về với nàng ấy sớm một chút.”

Nụ cười của Thái Bình Công chúa hơi cứng lại, tính cách của Lý Hoa Chương vẫn cứ là thế này, thẳng tới thẳng lui, không khéo hiểu lòng người. Bà ta cụp mắt cười một tiếng, dứt khoát không lãng phí thời gian nữa, lo lắng nói: “Ta vẫn muốn hỏi câu hỏi đó, sau này ngươi đã có tính toán gì chứ? Lẽ nào, cả đời này, ngươi đã quyết định là sẽ chỉ làm một phiên vương vào sinh ra tử, giải quyết khó khăn thay triều đình ư?”

Lý Hoa Chương nhướng mày, hỏi ngược lại: “Có gì mà không được?”

Thái Bình Công chúa ngước mắt, trong mắt là ánh sáng khôn khéo sắc bén, bà nói: “Ngươi cam tâm thật ư? Tài năng của ngươi không thua bất kỳ một kẻ nào, tại sao phải chịu cúi đầu trước người ta, cả đời nghe lệnh của người ta kia chứ? Tổ phụ của ngươi là Hoàng đế, tổ mẫu là Hoàng đế, phụ thân là Thái tử, hai thúc phụ đều lâm triều xưng đế, ngươi chưa từng nghĩ tới việc, ngươi cũng có thể quân lâm thiên hạ sao?”

Lý Hoa Chương lẳng lặng nhìn Thái Bình Công chúa chăm chú, Thái Bình Công chúa cho rằng hắn đã động lòng rồi, lại khích lệ thêm: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi. Nếu ta đoán không sai, chắc là Huyền Kiêu Vệ đang nằm trong tay ngươi nhỉ? Vốn dĩ ban đầu ta cũng cho rằng, mẫu thân chết rồi, hổ phù mất tích, chắc chắn Huyền Kiêu Vệ sẽ trở thành một nắm cát vụn, vừa hay ta có thể “thu về” cho bản thân ta dùng. Không ngờ, mặc dù Huyền Kiêu Vệ khiêm tốn nhưng bên trong đều có trật tự, lúc đó ta đã đoán được là hổ phù đã đổi chủ rồi. Đến cả ta cũng không biết tâm phúc của mẫu thân, ta vẫn luôn tìm xem người đứng sau là ai, không ngờ người đó lại là ngươi.”

Thái Bình Công chúa khẽ cười một cái, sau đó thì bắt đầu tự giễu: “Không ngờ là mẫu thân lại tín nhiệm ngươi đến thế, uổng công cho ta tự tin nhiều năm như vậy, cứ tưởng rằng mẫu thân coi trọng ta nhất. Có lẽ đây chính là duyên phận, Huyền Kiêu Vệ do ta thành lập, bây giờ lại nằm trong tay ngươi, xem ra ông trời đã định sẵn là chúng ta phải hợp tác với nhau rồi. Mẫu thân đưa Huyền Kiêu Vệ cho ngươi, chứng tỏ bà ấy xem ngươi là người thừa kế, chúng ta nên liên hợp, đoạt lại đế vị, có thế thì mới không phụ lòng chờ mong của mẫu thân.”

Thái Bình Công chúa nói xong thì trở nên kích động, trong ánh mắt chỉ toàn là hào quang sáng ngời, dã tâm bừng bừng, nóng bỏng như thể là có thể hóa thành thực thể, khiến người ta không có cách nào có thể nhìn thẳng vào được. Lý Hoa Chương thu ánh mắt lại, cười giễu một tiếng.

Cảnh tượng này, sao mà quen thuộc quá. Vào năm Cảnh Long đầu tiên ở Thượng Dương Cung, Tắc Thiên Hoàng đế cũng đã nói những lời tương tự với hắn. Người khác nhau, thời gian khác nhau, địa điểm khác nhau, điểm chung duy nhất chính là bọn họ đều không thật lòng công nhận hắn, mà là muốn lợi dụng hắn.

Tắc Thiên Hoàng đế muốn lợi dụng hắn để khôi phục ngai vàng, còn bây giờ, Thái Bình Công chúa muốn lợi dụng hắn để đấu lại Thái tử. Một người nối dõi do tiền Thái tử để lại không có quyền kế thừa quyền lực, lại có một người phụ thân có thanh danh tốt đẹp, được toàn bộ triều đình nâng lên cao, không biết phải nói người này là một công cụ tiện lợi đến mức nào nữa đây.

Lý Hoa Chương bỗng cảm thấy vô cùng chán ghét. Trước kia, khi xem sách sử, hắn đã từng cảm thấy những người cầm quyền không để ý đến sự tồn vong của thiên hạ, chỉ biết tranh quyền đoạt lợi đó có nhân phẩm không tốt, học thức chưa đủ uyên bác, hoặc là bên cạnh không có thần tử khuyên nhủ. Nhưng bây giờ hắn đã hiểu. Không liên quan gì đến phẩm đức như thế nào, vì khi leo lên được hoàng vị, thì người đó sẽ bị biến chất, trở thành một con “quái thú” quyền lực.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hắn tận mắt nhìn thấy tổ mẫu, thúc thúc của hắn bước lên con đường này, bây giờ thì đến lượt cô mẫu của hắn.

Bên tai hắn vẫn là mấy lời lải nhải của Thái Bình Công chúa, bà ta càng nói thì lại càng kích động, sau cùng, bà ta bắt lấy cánh tay của Lý Hoa Chương rồi nói: “Lần này ngươi đã lập công lớn ở Kiếm Nam, chính là cơ hội tốt nhất. Ngày mai ta sẽ vào cung gặp hoàng huynh cùng ngươi, mấy lời khác thì ngươi không cần phải nói gì nhiều, cứ để ta giúp ngươi xin phong…”

Lý Hoa Chương ngắt lời Thái Bình Công chúa: “Cô mẫu, không cần đâu. Giải quyết Kiếm Nam Tiết Độ sứ là chuyện do rất nhiều người chung sức hợp tác, không phải chỉ có công của một mình ta. Nếu không có Tạ Tế Xuyên ở Trường An nói chuyện thay ta, kịp thời đưa thánh chỉ điều binh cho ta, nếu không có Nhậm Dao và Giang Lăng ở ải Kiếm Môn ngăn cản ngoại địch, không có Lũng Hữu Tiết độ sứ dốc sức tương trợ, không có thê tử của ta vì ta mà dọn dẹp nỗi lo về sau, thì họa Kiếm Nam sẽ không có kết cục như bây giờ. Mục Vân Bình và Tiêu Vương không tạo nên đại họa là vạn hạnh, nhưng mà, không phải lần nào vận may này cũng sẽ ưu ái cho Đại Đường ta. Nói đến cùng, nếu không phải là do Tiêu Vương cấu kết ngoại thần, Mục Vân Bình sẽ không tham gia vào việc Hoàng tử đoạt đích, sau đó cũng sẽ không bị dồn ép đến mức không thể không tạo phản. Họa lần này đều do người Lý gia gây nên, Lý gia thẹn với muôn dân, ta đầu còn mặt mũi nào mà yêu cầu triều đình phong thưởng nữa?”

Thái Bình Công chúa nhướng mày, không thể hiểu nổi Lý Hoa Chương: “Chẳng phải là bây giờ vẫn chưa tạo nên hậu quả gì không thể vãn hồi à? Ngươi cần gì phải áy náy? Lần đầu tiên ta nhìn thấy người mà đến cả việc xin công lao cũng không tích cực như thế này đấy, yên tâm đi, có ta ở đây, chắc chắn là sẽ không để người khác cướp công lao của ngươi đâu.”

Người khác trong lời nói của Thái Bình Công chúa, đại khái có thể là chỉ Thái tử. Lý Hoa Chương không còn kiên nhẫn nữa, lạnh mặt nói: “Ý tốt của cô mẫu, thứ cho ta vô phúc hưởng thụ. Mặc dù Thái tử trẻ tuổi nhưng lòng có thao lược, xử sự có trật tự, sẽ là một quân vương rất tốt. Nguyện vọng duy nhất đời này của ta, là được ở bên thê tử ta cả đời, không muốn vì những người không liên quan, những chuyện vô ích mà lãng phí thời gian. Chờ sang ngày mai, ta sẽ xin lệnh thánh nhan để đi đến U Châu. Thê tử của ta còn đang không thoải mái, không thể giữ cô mẫu lại thêm nữa, mời cô mẫu về cho.”

Thái Bình Công chúa nổi giận đùng đùng rời đi, Minh Hoa Thường ở hậu viện nghe được chuyện xảy ra ở phòng trước thì im lặng một lúc, sau đó nói với Lý Hoa Chương rằng: “Chàng nói chuyện cũng khó nghe quá, dù sao thì bà ấy cũng là cô mẫu của chàng mà.”

“Vậy thì sao chứ.” Lý Hoa Chương đưa tay sờ trán Minh Hoa Thường, sau khi chắc chắn là nàng không phát sốt thì hắn mới yên tâm, hắn bưng chén thuốc giải nóng tới cho nàng: “Ta đã nói rồi, nếu có ai gây bất lợi cho nàng, ta quyết “không chết không thôi” cùng với người ấy. Bà ấy từng nghĩ tới việc ám sát nàng để bảo vệ ta, bà ấy chà đạp người ta yêu như vậy, vì sao ta còn phải duy trì mặt mũi thân thích với bà ấy kia chứ?”

Minh Hoa Thường ngẩn ra, cẩn thận nhìn Lý Hoa Chương, suýt chút nữa là nàng đã cho rằng, hắn đã biết nàng từng có một giấc mộng dự báo. Nhưng lại cảm thấy không phải là như thế, nàng chưa từng nói với bất cứ ai cả, thế thì sao mà Lý Hoa Chương lại biết được kia chứ?

Minh Hoa Thường có chuyện cần suy nghĩ, bất cẩn uống vào một ngụm thuốc lớn, suýt chút nữa là đã phun ra rồi. Nàng vừa uống nước trên tay Lý Hoa Chương vừa nói: “Chẳng phải là ta không sao à? Thái Bình điện hạ quyền nghiêng triều chính, chàng đắc tội với bà ấy, chắc chắn không phải là chuyện tốt.”

Lý Hoa Chương nhẹ nhàng vén phần tóc ẩm ướt bên tai nàng lên, ánh mắt xa xăm, như thể là đang thấy may mắn, lại như thể là đang sợ hãi: “May mà nàng không sao. Có đôi khi ta nằm mơ, ta thường cảm thấy ta đã từng mất đi nàng một lần.”

Ấn đường của Minh Hoa Thường giật mạnh, tiếp tục cúi đầu uống thuốc, xem như không nghe thấy lời Lý Hoa Chương nói. May mà Lý Hoa Chương cũng không nói sâu vào, mà kiên nhẫn cho nàng uống thuốc tiếp.

Không dễ gì mới uống hết một chén thuốc, Minh Hoa Thường nằm trên giường, đang giả bệnh thương lượng với Lý Hoa Chương, yêu cầu được ăn một chén kem tươi lớn, đột nhiên lại có người hầu đến báo, nói Đông Cung có khách đến.

Lý Hoa Chương không hề dao động, đang muốn bảo người hầu truyền lời từ chối, thì Minh Hoa Thường bật dậy nói: “Chàng mau đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Lý Hoa Chương nhíu mày nhìn nàng, bản thân hắn cũng không ôm hy vọng gì, chỉ nhắc lại: “Suýt chút nữa là nàng đã say nắng rồi, nên ăn đồ thanh đạm thôi, không được ăn đồ lạnh.”

Minh Hoa Thường gật đầu thật mạnh: “Ta biết rồi.”

Phải ăn đồ lạnh.

Lý Hoa Chương đi được một bước thì quay đầu lại tận ba lần. Hắn lo lắng cho Minh Hoa Thường, bất giác thấy hơi bất mãn với vị khách không mời mà đến này. Hắn đi qua hành lang, từ xa đã thấy một bóng dáng màu xanh đang uống trà, người tới nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, trông thấy sắc mặt của Lý Hoa Chương thì nhướng mày cười nói: “Ta biết ta không được chào đón, nhưng ngươi cũng không cần căm thù như vậy đâu chứ.”

Đến cả lời khách sáo mà Lý Hoa Chương cũng chẳng muốn nói, hỏi thẳng: “Ngươi có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì thì không thể tới à?”

Lý Hoa Chương đứng dậy rời đi, Tạ Tế Xuyên vội vàng ngăn lại: “Đừng, đừng, bên ngoài trời nóng như vậy, ta đi ra ngoài một chuyến không dễ gì đâu, tốt xấu gì cũng để ta truyền lời hết đã, tránh cho lần sau ta lại phải tới nữa.”

Lý Hoa Chương nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Ngươi cũng không giấu giếm một chút nào nhỉ.”

Tạ Tế Xuyên thản nhiên thổi trà, sau đó nói: “Thái Bình Công chúa vừa đi là ta đã đến rồi, nếu chịu tìm thì ta đã tìm ra được một tá cái cớ rồi, lẽ nào ngươi còn không đoán ra được ý đồ ta đến đây à?”

Lý Hoa Chương bất động đứng tại chỗ: “Ta cho rằng, lần trước chúng ta đã nói rõ rồi.”

Tạ Tế Xuyên uống một ngụm trà, hững hờ nói: “Lần trước là ta hỏi, lần này là Thái tử muốn hỏi. Các ngươi đưa trà gì vậy? Đường đường là phủ Ung Vương, đãi khách mà lại dùng lá trà như vậy hả?”

Lý Hoa Chương biết rõ cuộc trò chuyện này sẽ không thể kết thúc chỉ trong một thời gian ngắn, bèn chậm rãi đi đến vị trí chủ toạ rồi ngồi xuống, phủi ống tay áo, nhàn nhạt nói: “Cũng có thể là vì chiêu đãi ngươi nên không cần dùng trà quá tốt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tạ Tế Xuyên giật giật đuôi mày, hắn ta đặt chén trà xuống, cười nhạt “ha” một tiếng: “Ngươi vẫn giỏi ăn nói như vậy, chẳng trách tại sao khi đi ra, sắc mặt Thái Bình Công chúa lại kém như vậy.”

Lý Hoa Chương không mặn không nhạt đáp lễ: “Tin tức của các ngươi thật là nhanh nhạy.”

“Không dám múa rìu qua mắt thợ, có điều, Ung Vương điện hạ muốn về Trường An, chuyện quan trọng như vậy, Đông Cung không thể không để tâm.”

“Không cần phải thăm dò ta, những lời ta nói với ngươi lần trước, câu nào cũng xuất phát từ đáy lòng.” Lý Hoa Chương nói: “Loạn Kiếm Nam mặc dù lắng lại một cách thuận lợi, nhưng khi viết thư xin Lũng Hữu Tiết độ sứ xuất binh giúp ta, ta vẫn luôn sợ hãi. Nếu như ông ấy không đồng ý thì phải làm sao đây? Nếu ông ấy và Kiếm Nam Tiết độ sứ cấu kết trong và ngoài, khi vào trận lại phản bội, thì phải làm sao đây?”

“Lũng Hữu Tiết độ sứ là trung thần, sẽ không đồng ý đâu.” Tạ Tế Xuyên nói: “Nếu không, Tắc Thiên Hoàng đế cũng sẽ không đặt ông ấy ở Lũng Hữu.”

“Nhưng nhất định phải mượn sờ tay của một Tiết độ sứ để kiềm chế một Tiết độ sứ khác, vốn dĩ đây chính là nguy hiểm lớn nhất.” Lý Hoa Chương nói: “Nếu có một ngày, triều đình yếu thế, bọn họ không còn nghe lệnh triều đình nữa thì sao?”

Tạ Tế Xuyên nhướng mày, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng: “Có thể hợp tung liên hoành [*], khiến cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, triều đình ở giữa điều đình thì có thể bảo đảm xã tắc thái bình.”

[*] Hợp tung liên hoành (合纵连横): Tới cuối thời Chiến Quốc, Tần trở thành nước rất mạnh so với cả sáu nước còn lại. Vì thế, chính sách của các nước này là nhằm chống lại mối đe dọa từ nước Tần, với hai trường phái chính: Hợp tung, hay liên kết với nhau để chống sự bành trướng của Tần; và Liên hoành, hay liên kết với Tần để dựa vào uy thế của họ.

“Nhưng xã tắc được bảo vệ như vậy là xã tắc của Hoàng đế và Tể tướng, chứ không phải là xã tắc của muôn dân.” Lý Hoa Chương nói: “Nếu có ngày đó thật, các Tiết độ sứ đánh nhau, dân chúng sẽ không bao giờ có được những ngày tháng yên lành. Lần này, trong trận chiến Kiếm Nam, ta cảm nhận được một cách hết sức sâu sắc, rằng, giữa việc bị người khác kiềm chế và chờ mong lần nào người ngoài cũng sẽ cứu viện, chi bằng lựa chọn nắm giữ quyền lực trong tay mình.”

Tạ Tế Xuyên hơi bất ngờ, nhướng mày nói: “Ngươi muốn…”

Gió thổi qua cửa sổ, mùi mực xưa cũ lan tỏa xa xôi, Lý Hoa Chương ngồi trong làn hương thoang thoảng này, tấm biển “Minh đức duy hinh” phía sau còn là do Thái tử Chương Hoài tự tay viết. Tư thái của hắn tùy ý, ánh mắt như tuyết trên núi Thương, ánh sao chiếu xuống vùng hoang dã, trong vắt đến mức hết sức thản nhiên vô tư: “Ở trên đường, ta và Thường Thường đã thương lượng với nhau, dù cho bọn ta không có lòng tranh vị, nhưng chỉ cần ở lại Trường An thì bao kẻ dã tâm trên đời này sẽ mãi không hết hy vọng. Thay vì khiến toàn bộ triều thần không dám an tâm đầu quân cho Thái tử, chi bằng ta rời khỏi trung tâm vòng xoáy này, đi đến U Châu trấn giữ biên cương. Chỉ cần bọn ta đi, với năng lực của Thái tử, nhất định là hắn ta có thể khiến cho thiên hạ thống nhất, chính lệnh thông suốt, ai cũng nghe theo. Ngày mai, khi gặp vua, ta sẽ đích thân xin lệnh thánh nhan đi đến U Châu làm Tiết độ sứ. Sau này nếu như Trường An gặp nạn, chắc chắn sẽ đi ngàn dặm gấp rút tiếp viện; nếu như Trường An không cần bọn ta quay về, đời này không có chiếu chỉ, ta sẽ không bước vào Ung Châu dù chỉ là một bước.”

Tạ Tế Xuyên mím môi, hắn ta theo lệnh Thái tử đến đây thăm dò Lý Hoa Chương, nhưng khi thật sự thăm dò ra được kết quả mà bọn họ chờ mong, hắn ta lại không hề cảm thấy vui vẻ. Tạ Tế Xuyên nói: “Nhưng người nhà ngươi đều ở Trường An, các ngươi đi như vậy, người nhà phải làm sao đây?”

“Ta và Thường Thường đã thương lượng xong từ trước rồi. Từ nhỏ nàng đã lớn lên bên cạnh Trấn Quốc Công, nhận hết tình yêu thương của cha huynh, Minh Vũ Tễ thì lại lưu lạc bên ngoài, nếm đủ tình người ấm lạnh. Sau này đến lượt nàng đi ra ngoài xông xáo, tước vị và tài sản của Trấn Quốc Công đều thuộc về Minh Vũ Tễ, xử lý như thế nào thì đều nghe theo sự sắp xếp của Minh Vũ Tễ. Minh Vũ Tễ muốn ở lại Trường An chăm sóc Trấn Quốc Công thì ở lại, nàng ấy không muốn, vậy ta và Thường Thường sẽ đón Trấn Quốc Công đến U Châu, phụng dưỡng lo hậu sự cho phụ thân.”

Tạ Tế Xuyên động đậy môi, còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, đến bản thân hắn ta cũng cảm thấy, có nói thêm thì cũng không còn ý nghĩa gì. Vì khiến thiên hạ nghe theo Thái tử mà Lý Hoa Chương chủ động đi đến U Châu xa xôi tỏ rõ lập trường. Đây là cục diện tốt nhất, hai người sẽ không huyên náo đến mức người chết người bị thương, Thái tử có thể an tâm kế vị, còn có thể củng cố biên cương, cả trong và ngoài Đông Cung đều được lợi, hắn ta mà còn giữ lại nữa há chẳng phải là “giả mù pha mưa” à?

Vì sao, rõ ràng là lý trí cảm thấy vô cùng tốt, nhưng lòng hắn ta vẫn khó chịu kia chứ?

Lần đầu tiên Tạ Tế Xuyên cảm thấy không có gì để nói, hắn ta im lặng hồi lâu rồi đứng dậy chắp tay với Lý Hoa Chương, chỉ có thể nói ra hai chữ đơn giản: “Bảo trọng.”

Nói rồi, Tạ Tế Xuyên khom người đi ra ngoài. Lý Hoa Chương gọi hắn ta lại, cách bóng cây trên hành lang, hắn nói: “Đừng quên trước đó ngươi đã đồng ý những gì. Sau này, ta ở bên ngoài làm tướng, bảo vệ biên cương, ngươi ở trong triều làm tướng, phò tá quân vương, làm chính trị, thi hành nhân ân, sáng lập ra một thời đại thịnh thế thái bình. Có vậy mới không phụ lòng ta và ngươi gian khổ học tập mười năm, gặp mặt và quen biết.”

Bước chân của Tạ Tế Xuyên hơi khựng lại, lá cây trên đầu hắn ta vang tiếng xào xạc, Tạ Tế Xuyên chợt nhớ tới, khi ở Thương Châu, cũng ở dưới mái hiên vắng vẻ không người, hắn ta đã thuyết phục Lý Hoa Chương xưng đế, nhưng Lý Hoa Chương lại muốn từ bỏ. Tạ Tế Xuyên có chút tức giận, dùng vẻ mặt nghiêm nghị chất vấn: “Nhưng làm sao mà ngươi biết được rằng, nếu ngươi chủ động rời khỏi thì những người khác sẽ cảm kích ngươi? Nếu ngươi không nắm giữ vị trí cao, những việc ngươi làm chỉ là đơn phương tình nguyện mà thôi. Lỡ như người cầm quyền tiếp theo nghi kỵ vô lý, thì đến cả bản thân ngươi cũng khó lòng mà an toàn được, nói gì đến thiên hạ thái bình đây hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.