“Chúng ta cùng chờ xem, Tô Dao!” - Hứa Đông Dương lạnh
lùng nhìn cô - “Không phải việc nào cũng toại nguyện theo ý cô đâu.”
Tô Dao tức giận bước ra khỏi phòng làm việc của Hứa
Đông Dương. Anh không ngăn cô lại, chỉ lạnh lùng
Mặt Tô Dao vì quá kích động nên vẫn đỏ bừng, còn lại
dấu vết của những giọt nước mắt. Cô không muốn ai nhìn thấy bộ dạng của mình
như vậy nên không đi thang máy mà chạy xuống bằng thang bộ.
Ra khỏi công ty dường như cô vẫn chưa bình tâm trở
lại. Tô Dao chạy suốt chặng đường, cũng không biết là mình muốn đi đâu. Đột
nhiên cô đâm sầm vào vòng tay một người, người đó đưa tay ra giữ chặt cô lại:
“Sao vậy Dao Dao?”
Tô Dao ngẩng đầu nhìn lên. Cố Nguyên sau khi làm xong
việc thì đến đây đợi cô. Cố Nguyên nhìn cô một lượt, sắc mặt chợt đanh lại:
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Dao lắc lắc đầu, sau khi rời xa Hứa Đông Dương cô
mới dần dần bình tĩnh lại: “Công ty gây khó khăn, em sợ là nhất thời khó có thể
rời đi được.”
Tô Dao nói rất ẩn ý, nhưng Cố Nguyên vẫn nghe ra được
ý cô. Không ngờ đối phương lại làm như vậy, có thể nói, ở một góc độ nào đó có
thể nói đây là quyết tâm phải có được Tô Dao của hắn hay không?
Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn chiếc cổng sau lưng cô, khẽ
nhíu mày, dìu cô lên xe: “Đi thôi, có gì thì về chúng ta nói.”
Hai người vừa về tới nhà thì điện thoại từ Bình Thành
gọi tới.
Bởi vì Cố Nguyên trước khi đi có nói với gia đình là
anh và Tô Dao quay lại Nam Thành, cố gắng thu xếp các thủ tục xong trước tết
nên ở nhà trông ngóng kết quả, gọi điện tới hỏi thăm tình hình ra sao
Cố Nguyên không tiện nói gì, đành nói là cơ quan làm
thủ tục bây giờ đều đã nghỉ, trước tết sợ rằng không thể làm xong thủ tục, đành
phải đợi năm sau rồi tính tiếp.
Mẹ Cố Nguyên nghe nói không thể làm được thủ tục lúc
này bèn giục hai người quay về nhà sớm. Cố Nguyên vâng dạ vài câu rồi cúp điện
thoại.
Anh cảm thấy rất buồn bực.
Bây giờ có thể kéo dài một thời gian, nhưng anh và Tô
Dao phải quay về Bình Thành, đây là vấn đề sớm muộn.
Ở nhà không ai biết anh và Tô Dao đã ly hôn, anh mà
quay về nhà thì khi chuyển hộ khẩu tự nhiên vẫn là chuyển một nhà ba người. Nếu
trước khi về Bình Thành mà không giải quyết ổn thỏa việc này thì mọi người
trong nhà sẽ biết chuyện anh và Tô Dao ly hôn.
Làm sao lại không nghĩ ra là Hứa Đông Dương sẽ lợi
dụng quyền thế trong tay để giữ Tô Dao lại. Nếu sớm biết như thế này thì khi
vừa tới Nam Thành, dù có thế nào đi nữa cũng phải bảo Tô Dao để hộ khẩu ở nhà,
không nộp vào công ty. Nhưng sự việc đã xảy ra đến nước này, có nghĩ những việc
này cũng không có tác dụng gì, rồi lại sinh ra buồn chán không cần thiết.
Sau khi quay về nhà, Tô Dao vào trong phòng tắm, chưa
kịp thay đồ đã vội mở vòi hoa sen phụt vào mặt.
Trong lòng cô vô cùng hỗn loạn.
Sự đụng chạm của Hứa Đông Dương ban nãy dường như vẫn
còn vương vấn trên cơ thể cô, khiến cô sợ hãi, xấu hổ, tủi nhục, vừa gây cảm
giác ghê s vừa khơi gợi trong cô những khao khát đã chôn chặt từ lâu.
Nước lạnh xối vào mặt cô, cái lạnh giá và sức ép từ
nước xối vào làn da cô gây cảm giác đau rát, nhưng như vậy vẫn không thể đẩy
lùi được sự rối bời và những khao khát trong cô.
Hứa Đông Dương giống như một con dao sắc, lúc nào cũng
có thể dễ dàng làm tổn thương cô.
Tô Dao gục mặt vào tường đá lạnh băng trong phòng, cố
gắng mượn cái lạnh lẽo ấy để làm vơi nguội những dao động trong lòng.
Cố Nguyên cúp điện thoại rồi ngồi một lúc trên ghế
sofa, trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy xối xả.
Không biết Tô Dao đang nghĩ gì, cũng không biết Hứa
Đông Dương đã gây ảnh hưởng to lớn như thế nào với cô.
Cố Nguyên đứng dậy đi vào nhà bếp, định xem có gì có
thể ăn được vào buổi tối hay không. Bước tới nhà bếp anh chợt phát hiện có gì
đó khác lạ, đứng ở đó một lúc đột nhiên anh quay người nhìn lên bình nước nóng
trên tường.
Bình nước nóng khí ga được lắp trong nhà bếp, trong
phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy, nhưng bình nước nóng ở ngoài này không hề
báo đèn xanh.
Cố Nguyên đứng lặng, hai tay nắm chặt lại.
Tô Dao bị nước lạnh làm cho rét run, sau khi ngăn lại
dòng suy nghĩ miên man của mình mới mở vòi nước nóng, rất lâu sau cơ thể mới.
Cố Nguyên làm chút đồ ăn rồi đặt lên bàn ăn. Anh tắt điện, bật chiếc đèn nhỏ ở
trên bàn. Nhìn thấy cô từ nhà tắm đi ra, anh cầm ly trong tay lắc đi lắc lại
trước mặt cô: “Hôm nay, chúng ta cùng uống hai cốc nhé.”
Tô Dao cầm khăn bông lau mái tóc ướt sũng, nhìn Cố
Nguyên khẽ mỉm cười rồi trở về phòng mình thay bộ quần áo ngủ rồi quay trở ra.
Nhìn những món ăn mà Cố Nguyên làm, tuy là những bán thành phẩm đã được gia
công nhưng rất tinh tế. Bị giày vò cả một ngày, bây giờ cô cảm thấy rất đói.
Cố Nguyên vào bếp lấy ra một chai rượu, Tô Dao hơi
ngạc nhiên. Những chai rượu này đều do bạn anh tặng, bình thường một mình, anh
rất hiếm khi uống, hôm nay tại sao anh lại lấy ra cùng uống với cô?
“Hôm nay chỉ có anh và em, hiếm khi ở riêng với nhau,
anh biết vì việc làm thủ tục mà em không vui, uống một chút rượu cho thoải mái
nhé.”
Anh rót cho cô nửa cốc nhỏ, đẩy lên trước mặt cô. Tô
Dao ngập ngừng hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tửu lượng của em không tốt
lắm.”
“Dù sao cũng đang ở nhà mà, uống say rồi ngủ cũng
được.”
Cố Nguyên không nhìn cô, anh rót cho mình nửa cốc,
chậm rãi nói tiếp: “Tâm trạng anh hôm nay cũng không vui, coi như em ngồi với
anh, uống một chút.”
Tại sao tâm trạng anh không vui, nguyên nhân là do cô,
vì thế Tô Dao im lặng.
Cố Nguyên rót xong rượu, ngẩng đầu lên nhìn Tô Dao,
khẽ mỉm cười: “Nếm thử đồ anh nấu xem có ngon không.
Tô Dao cầm đũa lên, ăn một miếng thịt bò. Lửa hơi to,
dai, nhưng mùi vị thì rất tuyệt. Cô cố nhai, gật đầu: “Cũng ngon.”
Cố Nguyên nhìn cô cười.
Tô Dao có chút bối rối, cúi đầu xuống, tránh ánh nhìn
của Cố Nguyên.
Cô cảm thấy anh bây giờ có chút gì đó khác khác, không
giống như ngày thường, nhưng không biết là khác thế nào.
Thấy Tô Dao lẩn tránh ánh mắt của mình, anh vờ như
không để ý, gắp một miếng đưa lên miệng, uống một ngụm rượu: “Uống chung với
rượu này thấy rất hợp, em thử xem. Đây là rượu một cậu bạn giới thiệu, nói loại
rượu hoa quả này có mùi vị rất hợp với thịt bò, uống rượu này sẽ khiến mùi vị
thịt bò thơm hơn, có rất nhiều nhà hàng ăn kèm thịt bò với loại rượu này.”
Tô Dao bán tín bán nghi nhấc cốc rượu lên, uống một
ngụm nhỏ. Mùi hoa quả đậm đà tan dần trong miệng, mùi cồn phảng phất trong
hương hoa quả, quyện với thịt bò trong miệng càng tạo ra mùi vị nguyên chất của
thịt bò.
Tô Dao từ từ thưởng thức một lượt, gật đầu tán thưởng.
“Sang năm Tô Thư đã năm tuổi rồi, mẹ muốn con bé đi
học trước. Trường tiểu học Bình Thành cũng rất tốt, bố mẹ định bỏ tiền ra chạy
cho con vào đó, em có ý kiến gì không?”
Cố Nguyên đặt cốc xuống, vừa cúi đầu ăn chậm rãi
vừa>
Tô Dao ngẩn người: “Con vẫn còn nhỏ…”
“Không nhỏ nữa.” - Cố Nguyên lấy khăn ướt lau miệng -
“Hồi đó chúng ta đi học lớp một cũng là năm, sáu tuổi. Thực ra sớm một chút
cũng tốt, con sẽ dễ tập trung, hơn nữa nếu thành tích không tốt thì có thể học
lại một năm, con bé cũng có vốn rồi.”
Tô Dao nghe vậy im lặng không phản đối.
Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên đặt khăn xuống
rồi đứng dậy, đưa tay nhẹ vuốt má cô. Tay anh thật ấm, dáng người anh che mất
ánh đèn trên mặt bàn, khiến cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh: “Em xem em
kìa, sao mà ăn dây lên mặt vậy?”
Tô Dao phản ứng một cách tự nhiên, quay mặt sang một
bên, tránh sự va chạm của anh rồi tự mình dùng khăn ướt lau đi: “Thật không?”
Dưới ánh đèn, gương mặt anh mờ ảo, anh mỉm cười nhẹ
nhàng, dường như không để ý đến hành động lẩn tránh vừa rồi của cô.
Tô Dao càng cảm thấy bất an.
Ánh đèn lung linh làm cho căn phòng trở nên ấm áp. Cố
Nguyên nở nụ cười mà cô chưa từng nhìn thấy, thân thiết và hiền hòa, có rất
nhiều cảm giác đan xen vào nhau. Anh đập tay, dựa vào lưng ghế phía sau, Tô Dao
chợt cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nặng lên cô
Tô Dao vội cầm cốc rượu trước mặt uống một ngụm
“Rượu ngon không?” - Cố Nguyên cầm lấy bình rượu, rót
thêm cho Tô Dao - “Anh cũng thấy thích mùi hoa quả của loại rượu này, giống như
nước hoa quả tươi.”
Anh nói rồi lại tiếp tục rót thêm cho mình, nâng cốc
rượu lên, khẽ lắc lắc về phía Tô Dao: “Vì hai mươi tám năm quen biết của chúng
ta, cạn ly.”
Tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau, phát ra âm thanh
lảnh lót. Hai người uống một hơi cạn ly. Cố Nguyên lại rót tiếp vào ly của mình
và Tô Dao rồi đẩy tới trước mặt cô.
“Vì em đồng ý về Bình Thành cùng anh, cạn ly.”
Tô Dao do dự hồi lâu. Loại rượu hoa quả này không có
mùi vị của cồn, uống vào không thấy say, độ cồn không cao. Cô nhìn Cố Nguyên
cười cười rồi lại cụng ly uống cạn với anh.
Lần này Cố Nguyên không rót tiếp cho cô nữa, anh đặt
ly của cô sang một bên: “Em ăn chút gì đi, nếu không cồn trong rượu bốc lên, dạ
dày của em sẽ rất khó chịu.”
Cố Nguyên vẫn luôn quan tâm tới cô. Tô Dao làm theo ý
anh, cúi đầu ăn chút rau.
Không quá mười phút sau Tô Dao cảm thấy có gì khác lạ.
Cô đang gắp miệng thịt bò chợt đũa rớt xuống, văng lên
bàn, kêu “cách” một tiếng.
Cố Nguyên dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Dưới ánh đèn, sắc mặt của cô hồng lên, ánh mắt giống
như hồ nước long lanh, cô cười một cách ngại ngùng: “Hình như em uống hơi
nhiều.”
Lúc đầu thì không thấy có cảm giác say, nhưng bây giờ
tay chân cô chợt nóng bừng lên giống như cảm giác sau khi uống rượu trắng nồng
độ cao, khiến người cô càng lúc càng mềm nhũn, không có sức lực, đầu cô càng
lúc càng mê man. Nhìn xung quanh tất cả giống như được bao bọc trong một quả
bong bóng đang xoay chuyển, méo mó…
Cố Nguyên ngồi yên tại chỗ của mình, nhìn cô không
chút biểu cảm. Kỳ lạ, sao anh lại nhìn cô với nét mặt như vậy?
Đôi đũa trên tay Tô Dao không hiểu đã rớt xuống sàn từ
khi nào. Cô đưa tay lên dụi mắt mình, thái độ lạnh lùng ấy cô chỉ có thể nhìn
thấy trên gương mặt Hứa Đông Dương, còn Cố Nguyên, lúc nào anh cũng âu yếm, ôn
hòa, làm sao anh có thể nhìn cô với ánh mắt như vậy?
Tô Dao như một đứa trẻ, đưa tay ôm lấy mặt, nhìn anh
buồn buồn.
Cố Nguyên cúi đầu im lặng một giây rồi đứng lên, đến
bên cô, dìu lấy cô.
Cô đẩy anh ra xa: “Anh muốn làm gì?”
“Dao Dao, em uống nhiều rồi, anh dìu em đi ngủ.”
Giọng Cố Nguyên chắc nịch, động tác cũng dứt khoát.
Anh hiểu rõ Tô Dao uống liền ba cốc với chiếc dạ dày
trống rỗng thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Cô dường như tỉnh hơn chút ít, ngẩng đầu nhìn anh một
cách đáng thương: “Em thấy hơi chóng mặt”, nhưng rất nhanh, cô lại đẩy mạnh anh
ra: “Em không cần anh dìu em, em có thể tự đi được.”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên quàng tay phía sau ghế, cúi người về phía
cô: “Anh là Cố Nguyên, em uống nhiều quá, anh bế em đi ngủ.”
Cái tên Cố Nguyên này đã phát huy tác dụng, cô ngẩng
đầu nhìn anh vài giây. Anh không dám khẳng định là cô có thể nhìn rõ khuôn mặt
của người đằng trước hay không, ánh mắt cô đã bắt đầu phân tán. Nhưng lòng tin
của cô dành cho anh được xây dựng trong nhiều năm và mùi quen thuộc tỏa ra từ
người anh khiến cô cuối cùng đã yên tâm, đưa tay lên, nhẹ ôm lấy cổ anh.
Cố Nguyên khẽ thở dài.
Anh lợi dụng lòng tin của cô dành cho anh.
Từ giờ về sau cô có còn tin anh như trước nữa hay
không?
Anh lắc đầu, xóa tan suy nghĩ này, anh siết chặt tay,
bế bổng Tô Dao lên rồi sải bước vào phòng của mình.
Mái tóc dài của cô xõa tung trên giường, rời khỏi vòng
tay của anh, cô vô thức tìm kiếm hơi ấm.
Những ngón tay dài xanh xao nắm chặt chiếc chăn dưới
người, cô muốn chui vào trong đó nhưng bị anh giữ lại. Cô lại tìm hướng khác,
muốn kéo chắn đắp từ hướng khác nhưng vẫn bị anh ngăn lại. Cuối cùng cô không
nhịn được, mở to mắt nhìn anh tức giận, nói những lời giận dỗi trẻ con: “Anh
đáng ghét!”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên đưa tay khẽ xoa má cô. Nhìn cô như vậy anh
muốn cười cũng không cười được.
Làn da của cô dường như tan chảy dưới bàn tay anh, sự
mềm mại mượt mà. Ánh mắt anh càng lúc càng sâu, tay anh từ từ ve vuốt từ cổ cô
xuống nút áo. Rồi sự do dự dường như biến mất, anh cuối cùng đã hạ quyết tâm,
anh lên giường, tay siết mạnh, ôm cô lên, cởi áo ngủ của cô.
Làn da chạm sát nhau, bởi vì cồn rượu nên người cô
nóng hừng hực. Cố Nguyên cúi đầu hôn lên cổ cô rồi mơn trớn xuống dưới.
Thân thể cô khẽ run lên trong tay anh. Sự ham muốn
được kìm nén bao lâu giờ đã trỗi dậy, rồi giữa lúc lý trí và tình cảm không
phân định rõ, anh đã thành công và thỏa mãn sự ham muốn.
Đầu đau như búa bổ.
Cùng với những cơn đau đầu là sự rã rời trên
Tô Dao mở mắt, ánh nắng đã tràn vào phòng. Quay đầu
nhìn sang, Cố Nguyên nằm bên cạnh đã tỉnh lại, đang nhìn cô trầm lặng: “Em tỉnh
rồi à?”
Bỗng chốc đầu Tô Dao trống rỗng, rồi sau đó cảnh tượng
đêm qua lần lượt hiện về trong cô.
Tô Dao im lặng.
Không ngờ loại rượu này lại mạnh như vậy, khiến hai
người đều uống nhiều, xảy ra tình cảnh này.
“Dao Dao?”
Cố Nguyên đưa tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên
trán cô: “Đêm qua anh đã không kiềm chế được mình, nhưng anh sẽ không nói xin
lỗi.”
Anh hà tất phải xin lỗi cô, sự việc xảy ra như vậy,
bản thân mình uống say cũng là một nguyên nhân lớn.
Đây không phải là lần đầu tiên của cô, cô cũng không
phải là một cô bé mới hai mươi tuổi, nam nữ yêu thương nhau là chuyện bình
thường. Điều này đã trở thành sự thực, lẽ nào cô còn trách móc anh?
Tô Dao cười cười, không có ý trách cứ hay oán giận anh:
“Em uống rượu hình như vẫn chưa tỉnh.”
Cố Nguyên dần dần yên tâm trở lại. Mới sáng sớm anh đã
tỉnh dậy, cứ băn khoăn rằng khi phát hiện ra sự việc đêm qua phản ứng mạnh,
không ngờ cô lại thản nhiên đến vậy.
“Chưa tỉnh thì em ngủ thêm chút nữa đi.”
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi ôm cô vào lòng. Cảm giác
sở hữu thực sự khiến cho những buồn phiền lo lắng trong trái tim anh dần biến
mất. Cô dụi đầu vào ngực anh nên không nhận ra những biểu cảm của anh.
Cố Nguyên hôn vào tóc Tô Dao. Xin lỗi, Dao Dao, cả đời
này anh chỉ lừa em lần này, sau này anh sẽ bù đắp cho em.
Tô Dao nhắm mắt lại trong vòng tay của Cố Nguyên.
Dù là say rồi xảy ra chuyện này cũng tốt.
Bởi vì cô đã hạ quyết tâm chọn người đàn ông này.
Tô Dao đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ vào ngực anh, trái tim
anh đập rộn rã. Anh đang căng thẳng trong vẻ ngoài bình tĩnh.
Cố Nguyên thức dậy, bế cô lên: “Em đi tắm nước nóng
nhé, sau đó anh đưa em ra bến xe mua vé, buổi chiều em về nhà trước.”
“Còn anh?”
“Anh còn chút việc phải làm ở đây, đợi làm xong ngày
mai anh sẽ lái xe về. Ở nhà giục mấy lần rồi, em về trước người yên tâm.”
Tô Dao không phản đối. Dù bên này Hứa Đông Dương không
chịu trả lại hộ khẩu cho cô thì tốt nhất cô nên về Bình Thành sớm, tránh sinh
nhiều chuyện.
Nhìn Tô Dao lên xe khách rời đi, Cố Nguyên đứng nguyên
tại chỗ hồi lâu, rồi khi quay người đi, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng.
Cố Nguyên lái xe thẳng tới công ty Tô Dao.
Phòng lễ tân lịch thiệp mời Cố Nguyên đợi ở tần một,
sau khi gọi điện lên quay sang nói với anh: “Xin lỗi anh, phó tổng Hứa đang
họp, bây giờ không thể tiếp anh được. Anh có muốn hẹn lịch với phó tổng Hứa
không ạ?”
“Khi nào thì anh ta họp xong?”
“Xin lỗi. Tôi cũng không rõ lắm.”
Cô lễ tân cười xin lỗi.
Cố Nguyên trầm tư hồi lâu rồi quay người đi ra những
vẫn chưa đi xa hẳn, anh đứng ở vườn hoa của công ty hút thuốc.
Trước cửa sổ tầng 18, sau khi dặn dò lễ tân từ chối
gặp Cố Nguyên, Hứa Đông Dương đứng im lặng nhìn xuống phía dưới.
Biết là Tô Dao không có cách nào rời xa anh nên anh ta
đích thân tới đây sao?
Hứa Đông Dương quét mắt nhìn Cố Nguyên đứng phía dưới
rồi quay về làm việc. Khoảng mấy tiếng sau anh trở lại cửa sổ nhìn xuống, người
đàn ông đứng ở khuôn viên đã biến mất. Hứa Đông Dương gọi điện thoại xuống quầy
lễ tân, xác nhận chắc chắn Cố Nguyên đã rời đi, môi anh nở một nụ cười lạnh
lùng.
Muốn cướp Tô Dao đi chỉ kiên nhẫn thế này thôi sao?
Buổi tối, Hứa Đông Dương về nhà, khi anh vừa dừng xe
tại nhà xe rồi bước ra thì suy nghĩ lúc trước chợt như làn khói tan biến mất.
Anh đanh mặt lại, nhìn Cố Nguyên đang đứng bên ngoài,
lạnh lùng nhìn anh.
“Xem ra cũng có chút bản lĩnh, đã tìm được đến nhà
tôi.” Hứa Đông Dương nói.
Cố Nguyên lạnh lùng nhìn anh: “Mục đích của tôi đến
đây chắc anh hiểu rõ.”
“Tất nhiên là tôi hiểu rõ, tuy nhiên anh không nghĩ là
tôi sẽ để hai người toại nguyện chứ?” - Hứa Đông Dương cười lạnh lùng.
“Tôi hi vọng là anh nên tha cho Tô Dao, không nên quấy
nhiễu cuộc sống của chúng tôi.”
“Ồ, tại sao?”. Cơn tức giận trong lòng Hứa Đông Dương
đã bắt đầu bốc lên, anh nắm chặt hai tay lại, nói giọng rành rọt: “Hai người đã
ly hôn, đối với Tô Dao, tôi và anh chẳng qua cũng chỉ là đối thủ cạnh tranh như
nhau, cùng đứng ở vạch xuất phát mà thôi. Anh dựa vào cái gì để tới đây yêu cầu
tôi, và cho rằng tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của anh?”
“Hứa Đông Dương, anh có yêu cô ấy không?” - Cố Nguyên
lạnh lùng nhìn đối phương - “Ngoài việc anh làm cho cuộc sống của cô ấy trở nên
mệt mỏi, khiến cô ấy đau đớn, làm tổn thương cô ấy ra, anh còn có thể làm gì?
Dao Dao ban đầu tại sao rời xa anh, lựa chọn tôi, lẽ nào bản thân anh không
hiểu rõ hay sao?”
Hai người đàn ông nhìn nhau, không khí càng lúc càng
trở nên căng thẳng.
“Nếu đã như vậy, chúng ta hãy cùng đợi xem.”
Cố Nguyên không muốn đôi co với Hứa Đông Dương thêm
nữa, đối phương cũng không có ý nhường bước. Anh quay người rồi đột nhiên dừng
bước, quay sang nhìn Hứa Đông Dương: “À, đúng rồi, quên không nói cho anh biết,
Tô Dao đã đồng ý tái hôn với tôi rồi, tôi sẽ không ngại mời anh uống một ly
rượu mừng. Chúng ta đều là người lớn, giữ hộ khẩu của Tô Dao thật là một hành
động ấu trĩ, anh nghĩ rằng có thể ngăn cản được tôi và cô ấy tái hôn sao?” - Cố
Nguyên lạnh lùng - “Hôn nhân không chỉ là một tờ đăng ký thôi mà nó còn bao hàm
rất nhiều thứ, anh cứ chờ mà xem.”