Tô Dao đuổi tới bãi đậu xe, tay cô níu lấy tay anh. Cố
Nguyên vẫn đứng xoay lưng về phía cô, không quay đầu nhìn lại.
“Cố Nguyên…”
“Dao Dao, anh đã nói với em rồi.”
Cố Nguyên lên tiếng, nhưng vẫn không quay đầu lại: “Em
đang dùng niềm tin của anh dành cho em để đánh cược sự quan trọng của em trong
lòng anh.”
“Chuyện ba mẹ Hứa Đông Dương tới, em vốn định nói với
anh nhưng sáng hôm nay em thực sự không muốn cãi nhau với anh như hôm qua, nên
định sẽ nói cho anh vào một thời điểm khác.”
“Tô Dao.” Cố Nguyên cắt ngang lời cô, quay đầu lại,
nhìn cô lạnh lùng: “Thực sự em không biết anh bận tâm và tức giận vì điều gì,
em cũng không biết rốt cục mình đã sai ở đâu, em cũng không biết những việc mà
em đã làm khiến anh tốn thương nhiều như thế nào.”
Cố Nguyên khoát mạnh tay, lạnh lùng nhìn Tô Dao rồi
khu mua sắm.
Sáng nay anh nói về Bình Thành là cố ý thăm dò ý tứ
của Tô Dao, anh muốn biết khi Tô Dao biết mình không ở lại đây thì sẽ xử lý như
thế nào với Hứa Đông Dương.
Anh không đi xa. Cuộc điện thoại đó anh đoán là Hứa
Đông Dương gọi cho cô, anh muốn xem thái độ của Tô Dao.
Sau đêm hôm qua anh tin rằng Tô Dao đối với anh vẫn là
tâm lý lưu luyến, anh hi vọng Tô Dao có thể có thái độ rõ ràng, nhưng anh lại
một lần nữa thêm thất vọng.
Anh nhìn thấy Tô Dao và Hứa Đông Dương đưa Tô thư ra
ngoài cùng với mẹ Hứa Đông Dương.
Anh nhìn thấy gia đình ba thế hệ vui vẻ quây quần.
Anh nhìn thấy Hứa Đông Dương nắm tay Tô Dao, muốn cô
quay về bên anh.
Cố Nguyên đạp mạnh phanh xe rồi đấm mạnh vào tấm kính
xe.
Trong lòng anh ngập tràn nỗi thất vọng.
Tô Dao vẫn đứng ở bãi đổ xe, Hứa Đông Dương lúc này đã
đuổi tới.
Hứa Đông Dương nhìn theo hướng Cố Nguyên lái xe đi
khỏi, anh bước tới bên Tô Dao: “… Lên đi, ở đây không an toàn.
Rõ ràng là hai người yêu nhau, muốn ở bên nhau, sao
lại khó khăn đến vậy?
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Hứa Đông Dương: “Xin lỗi Đông Dương,
tâm trạng em bây giờ không tốt lắm, em muốn về khách sạn trước.”
Hứa Đông Dương trầm ngâm một lúc nhưng cũng không ép
buộc Tô Dao: “Tô Thư có thể ở lại đây với mẹ anh một lúc được không?”. Anh nói
thêm: “Buổi tối anh lái xe đưa Tô Thư về.”
“Vâng.”
Tô Dao nói rồi quay người đi thì bị Hứa Đông Dương đưa
tay kéo lại: “Đợi một lát, anh gọi điện cho mẹ, để mẹ đưa Tô Thư đi chơi, anh
lái xe đưa em về.”
Ba mẹ Tô Dao thấy sắc mặt Tô Dao không vui, lại về một
mình thì cảm thấy vô cùng thắc mắc, hỏi gì cô cũng không nói, chỉ nói là đau
đầu, muốn về phòng mình.
Tô Dao nhào lên giường, vùi đầu vào gối.
Hôm qua họ còn thân mật như vậy, không rời nhau, vậy
mà hôm nay sao lại làm tổn thương nhau như thế này?
Muốn nói rõ suy nghĩ của mình với người ta sao lại khó
như vậy? Lẽ nào không cùng máu thịt, không cùng làn da thì những suy nghĩ muốn
truyền đạt lại có thể sai lệch đến vậy sao
Cố Nguyên nói cô không biết anh vì điều gì mà tức
giận, cô không ý thức được rằng cô đã làm gì khiến anh bị tổn thương nhiều đến
vậy. Trong tình cảnh này tại sao anh không thể thông cảm cho cô một chút? Anh
có thấy sự khó xử của cô không? Tại sao anh chỉ nghĩ tới chuyện anh bị tổn
thương như thế nào mà không hiểu cô phải chịu những áp lực thậm chí còn nặng nề
hơn anh?
Ba Tô Dao không yên tâm khi thấy Tô Dao đầy tâm trạng
như vậy nên theo vào phòng cô.
“Dao Dao.”
Nghe thấy tiếng ba, Tô Dao ngồi dậy, lau vội những
giọt nước mắt đang lăn dài trên má: “Vâng.”
Ba Tô Dao đẩy cửa bước vào, nhìn Tô Dao, không hỏi tại
sao cô khóc, ông đi thẳng tới ngồi bên cạnh Tô Dao.
“Hôm nay ba Cố Nguyên điện thoại cho chúng ta.”
“Vâng.”
“Ông ấy thay mặt mẹ Cố Nguyên xin lỗi chúng ta. Mẹ Cố
Nguyên là người vô cùng cố chấp. Hơn nữa, đối với việc của con, bà ấy cứ quả
quyết cho rằng mình vì muốn tốt cho Cố Nguyên.”
Ba Tô Dao nhìn thái độ của Tô Dao: “Ba Cố Nguyên nói
hôm nay ông ấy đưa mẹ Cố Nguyên về Bình Thành, ông ấy mời ba mẹ, con và Tô Thư
về ở chỗ Cố Nguyên. Ba muốn hỏi con, con có suy nghĩ gì không?”
Tô Dao
Ba Tô Dao nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên lên tiếng:
“Dao Dao, tối qua Cố Nguyên ngủ đêm ở đây đúng không?”
Tô Dao ngẩn người, rồi mặt bắt đầu đỏ bừng lên, cô cúi
đầu gật khẽ.
“Ba Cố Nguyên nói tối qua nó không về nên ta đoán là
nó ở lại đây.” – Ba Tô Dao nhìn Tô Dao – “Như vậy là trong lòng con đã đưa ra
quyết định rồi, con vẫn quyết định sống bên Cố Nguyên?”
Tô Dao nhớ lại cuộc cãi vã với Cố Nguyên lúc trước,
trong lòng bỗng cảm thấy đau nhói, nhưng cô vẫn gật đầu.
“Nếu như vậy ba cho con một lời khuyên”
Ba Tô Dao nhìn con gái mình: “Dao Dao, ưu điểm lớn
nhất của con là con nhân hậu, rất hiểu tâm ý người khác, luôn lo lắng suy nghĩ
cho người khác. Thế nhưng ưu điểm này có lúc lại trở thành nhược điểm của con,
đó chính là cả nể, nhu nhược.”
“Con hôm nay rơi vào tình cảnh này nếu con đã hạ quyết
tâm lựa chọn một người thì phải từ chối dứt khoát người còn lại, đừng để cho
người ta có những hi vọng ảo tưởng.”
“Trong lòng con có lẽ nghĩ tới Hứa Đông Dương là cha
ruột của Tô Thư, nên không muốn quá gay gắt với nó, thế nhưng các con lại phải
đối diện với vấn đề tình cảm. Khi xử lý sự việc này điều cấm kỵ là ào ào cho
qua. Hứa Đông Dương nói ngày trước khi con sống cùng với nó, con vô cùng chán
ghét cái thái độ mềm mỏng của nó đối với những người con gái khác khi đó, điều
đó khiến cho con không thể nào chịu được. Vậy sao sau một thời gian, ở hoàn
cảnh và góc độ khác con lại dùng một hànhương tự như vậy để làm tổn thương Cố
Nguyên?”
Tô Dao như chợt tỉnh khỏi cơn mê muội, cô bàng hoàng
hiểu ra tất cả.
“Con là người trong cuộc nên không nhìn rõ, nhưng đừng
trách ba nhiều chuyện.”
Ba Tô Dao nhìn thần sắc con gái thì biết là cô đã hiểu
thấu một số chuyện: “Hai người chung sống với nhau điều quan trọng nhất là sự
thành khẩn, tin tưởng, nhẫn nhịn và hiểu biết. Ba muốn con hiểu rằng, con cần
phải biết mình phải xử lý tình cảnh này như thế nào.”
Ba Tô Dao đứng dậy vỗ nhẹ vào vai cô: “Nói một câu
cuối cùng, ba Cố Nguyên nói nếu có thể thì con gọi điện cho ông ấy, ông ấy có
vài lời muốn nói với con.”
Tô Dao đáp lại: “… Ba, con cảm ơn ba.”
Ba Tô Dao mỉm cười đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai cô rồi ra
khỏi phòng.
Tô Dao gọi điện cho ba Cố Nguyên.
Giọng ba Cố Nguyên ở đầu đây bên kia vang lên, kèm
theo những âm thanh vô cùng ồn ào: “Dao Dao!”
“Vâng… ba.” Tô Dao do dự hồi lâu nhưng rồi vẫn không
thay đổi cách xưng hô.
“Con vẫn còn chịu gọi ta một tiếng “ba” thì ta yên tâm
Ba Cố Nguyên thở dài: “Mẹ Cố Nguyên tính khí độc đoán,
lần này gây ra chuyện thế này ta cũng không ngăn nổi, khiến cho con khó xử,
khiến ba mẹ con tủi thân.”
“Ba, ba đừng nói nữa…”
“Tâm ý của Cố Nguyên với con ta thấy rõ. Ta hi vọng
con có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nó. Mẹ Cố Nguyên thì hôm nay ta đã đưa
về Bình Thành rồi. Lúc trước Cố Nguyên về nhà và có nói rõ quyết tâm với mẹ nó,
nó nói rằng dù thế nào thì nó cũng ở bên cạnh con, khiến mẹ nó vô cùng tức
giận.”
Ba Cố Nguyên cười gượng gạo: “Tô Dao, Cố Nguyên đã
kiên quyết như vậy ta cũng không muốn chia tách hai con. Nói ra thì khi xưa hai
con kết hôn giả ta cũng có một phần trách nhiệm, nếu lúc đó ta có thể hiểu và
động viên Cố Nguyên hơn thì cũng không làm cho các con phải rơi vào tình cảnh
khó xử ngày hôm nay.”
“Con về nhà thăm Cố Nguyên đi. Ba không biết giữa hai
đứa lại xảy ra chuyện gì, tâm trạng của Cố Nguyên lúc này rất tệ, ba lo nó lái
xe ra ngoài với tâm trạng này thì rất dễ xảy ra chuyện.. Coi như là con giúp ba
để ba yên tâm có được không?”
“… Vâng ạ.”
“Còn nữa” – Ba Cố Nguyên dừng lại – “Mọi người đừng ở
khách sạn nữa. Mẹ Cố Nguyên không hiểu chuyện, trong lời nói đã xúc phạm tới ba
mẹ con, con hãy thay ta xin lỗi họ rồi chuyển về đó đi. Đợi một thời gian nữa,
tâm trạng mẹ Cố Nguyên bình tĩnh, không kích động như bây giờ, ta hi vọng các
con quay về Bình Thành nhận lỗi với bà ấy. Tuy sự việc có quá đáng một chút,
nhưng ở vào cương vị bà ấy thì cũng là muốn tốt cho Cố Nguyên. Bây giờ con cũng
là mẹ rồi, cũng nên hiểu cho tấm lòng của những người làm
“Vâng ạ.”
“Cố Nguyên rất chung thuỷ và sống tình cảm, ba hi vọng
các con hãy biết trân trọng nhau.”
Ba Cố Nguyên thở dài: “Đừng cãi nhau, hai bên nhường
nhau đi. Cãi nhau sẽ làm tổn thương tình cảm. Tính khí của mẹ Cố Nguyên như
vậy, mấy chục năm nay ta đều nhường bà ấy là vì không muốn làm tổn thương nhau.
Thế này đi, ba phải lên xe, chút nữa mẹ Cố Nguyên không thấy ta, bà ấy lại lo lắng.”
“Vâng ạ.”
Tô Dao cúp điện thoại, cúi đầu suy tư đi đi lại lại
trong phòng.
Có thể đúng như ba nói, vì cô là người trong cuộc, vì
tính cách của cô nên có rất nhiều việc cô làm mà không nghĩ sẽ gây ảnh hưởng
như thế nào tới anh.
Cũng như lời Cố Nguyên nói, cô không biết những việc
cô làm đã làm anh tổn thương như thế nào.
Anh cho rằng cô nên hiểu điều này.
Tô Dao không thể ngồi lâu thêm nữa, cứ nghĩ tới Cố
Nguyên bị cô làm tổn thương hết lần này tới lần khác vì những điều này thì trái
tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp thắt lại.
Cô vội vàng nói với ba vài câu rồi lấy áo, đi ra
ngoài, tìm Cố Nguyên.
Tô Dao đột nhiên nhận ra, sau khi cãi nhau với Cố
Nguyên, cô cứ luôn mong ngóng được gặp lại anh, nghe anh nói rổi được anh ôm
chặt, cô muốn xin lỗi anh, muốn nói là áp lực mà hai người chịu đựng quá lớn
nên cô mới nói những lời thiếu suy nghĩ…
Sau khi cãi nhau cô luôn muốn gần gũi anh, nhưng cô
luôn muốn anh lùi một bước. Cô không thể thành khẩn nói lên những suy nghĩ thực
sự trong lòng mình, thế là hiểu lầm càng trở nên sâu sắc.
Tô Dao vẫn chưa kịp nghĩ xem mình sẽ nói gì thì đã tới
nhà Cố Nguyên.
Cố Nguyên mở cửa, nhìn thấy Tô Dao, anh đứng sững lại.
Nếu đã không nghĩ được mình sẽ nói như thế nào thì
dùng hành động trực tiếp để diễn đạt suy nghĩ thực của mình.
Tô Dao bước lên một bước, chủ động ôm chặt lấy Cố
Nguyên.
Anh đứng ở đó không nhúc nhích, không biết là bao lâu
sau khi cô cảm thấy những phút xúc động khi nãy dần lắng xuống, anh đưa tay lên
ôm chặt lấy cô.
Đây là lần đầu tiên Dao Dao của anh chủ động ôm lấy
anh.
“Em xin lỗi.”
Tô Dao dụi đầu vào ngực anh, lên tiếng: “Em biết là
anh không muốn ngheói điều này, nhưng em vẫn muốn xin lỗi anh. Em không nên có
thái độ nửa vời như vậy trong chuyện tình cảm với anh và Hứa Đông Dương, em
không nên cho anh ta ảo tưởng là vẫn còn cơ hội, không nên để cho anh ta mặc
nhiên xông vào cuộc sống của em, em xin lỗi.”
Cố Nguyên ngăn lại những lời Tô Dao sắp nói.
Đàn ông khi chung sống với người mình yêu thì dù có
bao dung đến đâu đi nữa, anh ta vẫn là một người đàn ông. Anh muốn độc chiếm
cô. Những loài động vật trong thế giới của chúng còn biết tranh giành để lựa
chọn bạn tình, có khi còn phải trả giá bằng tình mạng. Thế giới tình cảm của
con người cũng là một cuộc chiến âm thầm, không được phép xuất hiện người thứ
ba.
Tô Dao chủ động nói với anh về việc này khiến Cố
Nguyên lấy lại niềm tin đối với tình cảm của mình, nhưng trong lòng anh vẫn còn
một khúc mắc chưa thể tháo gỡ.
Nên cho cô ấy một thời gian, anh đã từng nói rằng phải
bước cùng cô trên chặng đường tình cảm. Chỉ cần cô muốn cùng anh cố gắng thì
anh tình nguyện bước chậm lại để song hành cùng cô.
Có lẽ Tô Dao không phải là hoàn toàn không để ý đến
anh, có lẽ cô vẫn chưa nhìn rõ tình cảm cô dành cho anh nên mới không dám hứa
với anh.
Dù thế nào đi nữa, cô đã lựa chọn anh, như vậy là quá
đủ rồi.
Tô Dao quay trở về nhà Cố Nguyên ở Nam Thành sau khi
ba mẹ anh rời đi, ba mẹ Tô Dao cũng quay trở về Bình Thành.
Bất luận có phải là hiểu lầm hay không nhưng mẹ Cố
Nguyên đã từng nói như vậy nên ba mẹ Tô Dao không thể tiếp tục lại chỗ Cố
Nguyên nữa, huống hồ hai người cũng quyết định là sẽ về Bình Thành trong mấy
ngày này.
Cố Nguyên do dự không biết có nên nói cho Tô Dao về
việc tái hôn để tranh quyền nuôi dưỡng Tô Thư hay không. Trong tình cảnh này mà
đưa ra đề xuất ấy thì có lẽ là trái với chủ ý của anh, ít nhiều cũng mang tính
ép buộc.
Anh không biết Tô Dao sẽ nghĩ như thế nào về việc này,
vì vậy anh đành tìm cơ hội cùng Tô Dao thảo luận về việc của Tô Thư, xem cô
giải quyết thế nào rồi tính tiếp.
“Cố Nguyên.”
Tô Dao nắm tay Cố Nguyên: “Suy nghĩ của em và ba mẹ là
nếu có thể thì giải quyết êm xuôi với Hứa Đông Dương ở ngoài toà án, chứ không
nên đưa nhau ra toà.”
Cố Nguyên nhìn Tô Dao đang ngồi bên cạnh mình: “Anh ta
có chịu nhượng bộ không?”
Tô Dao hít một hơi, lắc đầu: “Bây giờ em vẫn chưa
biết.”
“Thế em định thuyết phục anh ta như thế nào?”
Cố Nguyên ôm lấy vai Tô Dao, cúi xuống lặng lẽ nhìn
cô.
Cố Nguyên hơi chau mày. Chỉ thấy Tô Dao suy nghĩ về
Hứa Đông Dương, anh cũng cảm thấy sự tức giận đang bùng lên trong lồng ngực
Sự việc này không biết từ lúc nào đã trở thành một
tiếng sét trong lòng anh.
Cố Nguyên buông Tô Dao ra, hít sâu, cố gắng kiềm chế
tâm trạng của mình. Tô Dao không nhận ra sự khác lạ trong anh: “Dù thế nào đi
nữa, mấy ngày này ba mẹ anh ấy muốn chơi với Tô Thư, em định sẽ nhân cơ hội này
tìm anh ấy nói chuyện.”
Cố Nguyên nắm chặt tay lại, sự đố kỵ trong lòng khiến
mặt anh sầm xuống. Anh cố gắng kiềm chế không nói gì, việc tái hôn anh cũng
không nói.
“Anh giận à?”
Tô Dao ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Cố Nguyên, cô
khẽ ngẩn người.
“Không có.”
Cố Nguyên vỗ nhẹ vào tay cô: “Em cố gắng thuyết phục
anh ta xem sao.”
Hứa Đông Dương tới khách sạn tìm Tô Dao thì thấy đã
trả phòng, anh điện thoại mới biết cô đã trở về nơi đó. Lòng anh bỗng chùng
xuống nhưng không chút biểu lộ gì, anh viện cớ mẹ mình để hẹn gặp cô.
Tô Dao đang nghĩ sẽ cùng nói chuyện về việc kiện cáo
với Hứa Đông Dương nên không nghĩ nhiều, bèn nhận lời anh. Hai người hẹn gặp
nhau ở cổng nhà hàng ăn nhanh.
Sau khi hai bên gặp nhau, ba mẹ Hứa Đông Dương vội đón
lấy Tô Thư, mua cho cô bé kem, rồi lại mua hamberger mà Tô Thư thích ăn, ăn
xong lại đưakhu vui chơi trong nhà hàng chơi.
Hứa Đông Dương và Tô Dao tìm một chỗ cạnh cửa sổ, ngồi
xuống.
Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao rồi đẩy tập tài liệu tới
trước mặt cô.
“Cái gì?”
Tô Dao nghi hoặc ngẩng đầu lên, Hứa Đông Dương cười
cười: “Đây là sự bảo đảm mà anh dành cho em và con.”
Tô Dao không hiểu, cầm tập tài liệu lên, mở ra xem,
sắc mặt thay đổi rất phức tạp.
“Là căn hộ lần trước anh định để mọi người tới ở” –Hứa
Đông Dương lặng lẽ nhìn Tô Dao – “Từ lúc biết Tô Thư là con anh, anh đã làm thủ
tục sang tên, bây giờ căn hộ đó mang tên Tô Thư. Em là mẹ nó, anh cũng thừa nhận
quyền đại diện của em.”
Ngoài ra còn một bản di chúc đã công chứng, bên ngoài
ghi rõ: nếu quyền nuôi dưỡng Tô Thư thay đổi, chuyển sang cho Hứa Đông Dương
thì bất luận sau này dù anh có người con khác hay không thì toàn bộ tài sản của
anh đều do một mình Tô Thư thừa kế.
“Anh chỉ có thể làm được như thế này thôi, hi vọng em
có thể hiểu rõ suy nghĩ của anh bây giờ. Anh rất muốn gia đình chúng ta sum
họp. Anh đã không ở bên hai mẹ con rất lâu rồi, nhưng anh không muốn gia đình
chúng ta chia lìa mãi vì những sai lầm của anh trước đây.”
Tay Tô Dao từ từ nắm chặt lại. Cô không biết trong
tình cảnh này mình có thể khuyên Hứa Đông Dương như thế nào để anh từ bỏ, không
tranh quyền nuôi dưỡng con với cô.
Tô Dao và Tô Thư chơi một ngày ở ngoài, khi về nhà cũng
đã hơn chín giờ tối. Hứa Đông Dương lái xe đưa hai mẹ con về nhà, khi xuống xe,
mẹ anh vẫn lưu luyến không muốn rời. Tô Dao bế Tô Thư chào ông bà nội rồi quay
người đi lên nhà.
Hứa Đông Dương cứ kiên quyết như vậy nên tập tài liệu
đó được đặt trong túi Tô Dao khi cô trở về nhà. Tô Dao giống như mang theo mình
một hòn đá tảng, vô cùng lo lắng.
Cố Nguyên ngồi ở trong phòng khách chờ Tô Dao, nhìn
thấy cô về thì đặt chiếc điều khiển trong tay xuống. Tô Thư gọi ba rồi ào vào
lòng anh, anh cúi xuống bế cô bé lên: “Hôm nay con đi chơi có vui không?”
“Vui ạ.”
Tô Thư thơm Cố Nguyên: “Ba Hứa mua cho con hamberger,
kem, còn cả đồ chơi nữa. Con lấy ba xem nha.”
Tô Thư nói rồi quay người, muốn ra khỏi vòng tay Cố
Nguyên, Cố Nguyên ôm lấy cô bé, thơm vào má: “Tô Thư, con thích ba hay thích ba
Hứa?”
“Thích ba.” Tô Thư trả lời không do dự.
Ánh mắt Cố Nguyên lúc này mới giãn ra, anh buông cô bé
xuống, vỗ nhẹ vào mông Tô Thư: “Đi nào, con ra để mẹ tắm cho rồi ngoan lên
giường đi ngủ.”
Tô Thư lưu luyến quay lại nhìn đồ chơi Tô Dao đang cầm
trong tay nhưng không dám cãi lời ba, ngoan ngoãn đi vào nhà tắm.
Tô Dao trong lòng hiểu rõ ý tứ câu hỏi của Cố Nguyên,
nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài nét mặt, cô đặt đồ chơi xuống rồi đi theo
con vào nhà vệ sinh.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Cố Nguyên, anh
cầm con búp bê mà Hứa Đông Dương mua cho Tô Thư lên xem, sau đó dời ánh mắt
sang chiếc túi xách của Tô Dao.
Anh quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, tiếng nước chảy
trong đó vọng lại, Tô Dao đang tắm cho con.
Anh biết mình không nên làm thế, nhưng cảm giác không
tin tưởng khiến anh đưa tay mở túi xách của Tô Dao.
Anh cầm lấy chiếc điện thoại của Tô Dao nhìn lướt qua
một lượt, những tin nhắn mà Hứa Đông Dương gửi đến chỉ là vài dòng nói chuyện,
toàn là hẹn gặp cô, không nói gì khác.
Rồi ánh mắt của anh dừng vào tập tài liệu trong túi
xách của cô.
Khi Tô Dao và con ra đến nơi thì Cố Nguyên đã rời khỏi
phòng khách. Tô Dao bế Tô Thư vào phòng rồi đặt cô bé lên giường, sau đó quay
người cầm túi xách của mình, do dự đứng trước cửa phòng khá lâu rồi cuối cùng
đẩy cửa đi vào.
Cố Nguyên ngồi dựa vào đầu giường đọc sách, mặt không
chút biểu cảm.
“Cố Nguyên, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tô Dao ngồi xuống bên giường, rút cuốn tạp chí trong
tay Cố Nguyên ra, nhìn anh: “Hôm nay em vốn định khuyên Hứa Đông Dương từ bỏ
việc tranh quyền nuôi dưỡng, kết cục là anh ấy đưa cho em cái này. Em xem rồi
nên không có cách nào nói với anh ấy điều đó” – Tô Dao rút tập tài liệu trong
túi xách ra – “Hứa với em, xem rồi đừng tức giận. Em thật sự cảm thấy rất khó
xử, không biết nên làm thế nào.”
Ánh mắt của Cố Nguyên dừng lại trên tập tài liệu Tô
Dao đưa cho anh, anh từ từ ngẩng đầu nhìn lên.
Cô đang nhìn anh, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.
Cố Nguyên nắm chặt tay Tô Dao.
Ban đầu anh tưởng Tô Dao sẽ giấu anh chuyện này, thậm
chí anh còn tưởng tượng rằng khi Hứa Đông Dương hi sinh nhiều như vậy, Tô Dao
sẽ động lòng. Anh cứ đoán mãi không biết Tô Dao và Hứa Đông Dương thảo luận gì
trong nhà hàng, cô sẽ viện cớ gì và dùng lời nói dối nào để lừa anh.
Nhưng cô ngồi trước mặt anh, thành thực đưa cho anh
tập tài liệu đó.
Cố Nguyên đưa tay ra đón lấy rồi ôm Tô Dao vào lòng.
Từ lúc này anh mới thực sự thoát khỏi lời nguyền đố kỵ
đó của Hứa Đông Dương.
Từ lúc anh hỏi Tô Dao rằng cô có yêu anh không và
không nhận được câu trả lời của cô, anh lúc nào cũng có tâm trạng thất vọng xen
lẫn nghi hoặc đối với mình và đối với cô. Anh luôn nhớ rõ lần đó ở siêu thị,
khi nhớ tới Hứa Đông Dương, trên gương mặt Tô Dao hiện lên sự đau thương cùng
cực. Trước đây anh luôn cho rằng Tô Dao dành nhiều tâm sức như vậy để giữ con
lại là vì tình cảm sâu đậm với người đàn ông đó.
Đây là một cảm giác không an toàn. Từ trước tới nay
đều là do anh theo đuổi Tô Dao, ép cô không thể không ở bên cạnh anh. Trong tận
sâu tâm hồn mình anh luôn có cảm giác lo sợ, lo sợ một ngày nào đó Tô Dao sẽ
rời bỏ anh.
Cũng vì thế mà anh đã rơi vào một thế giới ngờ vực.
Càng để ý anh càng làm tổn thương cô.
Đột nhiên anh hiểu rõ, dù trong quá khứ đã xảy ra chuyện
gì thì đều đã qua, anh mới là hiện tại của Tô Dao, là sự lựa chọn của cô. Cô
hoàn toàn tin anh, dựa vào anh, tại sao anh còn đố kỵ với một Hứa Đông Dương đã
bị cô vứt bỏ!
“Dao Dao, chúng ta tái hôn đi.”
Cố Nguyên nhìn vào mắt Tô Dao lên tiếng.
Tô Dao sững người. Khi đó cô cố gắng lấy sổ hộ khẩu và
hồ sơ của mình từ tay Hứa Đông Dương là vì muốn tái hôn với Cố Nguyên, nhưng
sau đó xảy ra biết bao nhiêu chuyện nên việc này cứ bị lùi lại. Tô Dao không
ngờ hôm nay anh lại đột nhiên nhắc tới việc này.
“Nếu em đồng ý, sáng mai chúng ta tới cục Dân chính
làm thủ tục.”
Cố Nguyên nói tiếp: “Anh đã định nói với em, thực ra
trong việc này chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, anh đã đi sai, anh đã đứng ở
phía đối lập với em. Bây giờ anh mới hiểu rõ, những việc mà anh làm trong thời
gian trước không phải là để giành được em mà là đẩy em vào tay người khác. Cảm
ơn em đã còn giữ lời hẹn ước của anh và em, em đã lựa chọn anh.”
“Về việc của Tô Thư, anh nghĩ khi em đối diện với Hứa
Đông Dương, thái độ thường yếu đuối, anh ta lợi dụng điều này. Bây giờ em không
cần phải phí sức để nghĩ cách hòa giải với Hứa Đông Dương bên ngoài tòa án nữa,
nếu thực sự tới nước này, chúng ta phải đối diện với anh ta thôi.”
“Anh muốn tái hôn với em là vì anh thực sự muốn lấy
em. Hơn nữa, trước giờ anh luôn coi Tô Thư là con gái ruột của mình, sau này
cũng vẫn sẽ coi như con mình sinh ra.”
Cố Nguyên dừng lại: “Anh đồng ý với em, anh có thể hứa
với em, chúng ta có Tô Thư rồi, không cần thiết phải có thêm một đứa con khác
trong gia đình để chia sẻ tình yêu của chúng ta dành cho con, làm rối ren cuộc
sống bây giờ.”
Tô Dao kinh ngạc nhìn Cố Nguyên, không ngờ lại nhượng
bộ như vậy trong chuyện con cái.
“Tô Thư là con của chúng ta. Anh nghĩ ban đầu anh cứ
đòi có con cho mình, đây là một trong những nguyên nhân khiến em không có niềm
tin nơi anh đúng không?”
Cố Nguyên đưa tay ôm Tô Dao vào lòng: “Anh không muốn
em hiểu lầm ý anh, nhưng anh phải phân tích rõ cho em về cái được và mất.”
“Trước đây em sợ Hứa Đông Dương kiện ra tòa là vì em
không có công việc, không có nhà cửa, lại ly hôn nên không có khả năng nuôi
con, vì thế anh ta mới có ưu thế. Nhưng nếu chúng ta tái hôn, tình thế sẽ xoay
chuyển lại. Anh và em sẽ tạo thành một gia đình ổn định, hơn nữa Tô Thư từ nhỏ
đã do anh và em nuôi dạy. Với hai điều này thì tòa án sẽ không dễ dàng thay đổi
quyền nuôi dưỡng, em không sợ phải gặp anh ta ở t
“Em…” – Cố Nguyên cúi đầu nhìn Tô Dao – “có đồng ý lấy
anh không?”
Tô Dao không nói gì, chỉ im lặng ôm chặt lấy anh.
“Bây giờ em có thể lựa chọn dứt khoát, Dao Dao” – Cố
Nguyên vuốt tóc cô – “Anh sẽ ủng hộ mọi quyết định của em.”