Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm

Chương 7



Giang Mạnh Phi dựa vào người anh, nghe tiếng tim anh đập, khuôn mặt nhỏ khẽ ửng hồng, hoàn toàn không muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp như vậy.

"Rốt cuộc phải nói em tâm địa thiện lương, hay là thật sự hiểu anh đây?"

Anh ôm cô, ngửi hương thơm tỏa ra từ người cô, hoàn toàn thả lỏng cơ thể.

"Nói thế nào nhỉ?" Cô dịu dàng hỏi.

Mục Phong cúi đầu chơi với bàn tay cô, so với bàn tay mình, tay cô có vẻ nhỏ nhắn lại đáng yêu.

"Nhân viên xử lý chuyện này cùng anh biết anh cho cô gái kia một khoản tiền làm ăn thì rất không đồng ý, cho là lòng dạ đàn bà."

Thật ra thì, anh cực kì nghiêm túc suy nghĩ mấy ban đêm, cuối cùng nguyên nhân đưa ra quyết định như thế chỉ có một: anh không có thể để mặc ba đứa bé vô tội kia tự sinh tự diệt.

"Không có mẹ che chở, đứa bé là rất đáng thương, mặc dù Cục Xã hội sẽ bố trí nơi ở, ba đứa bé cũng sẽ phân tán khắp nơi, trong thời gian ngắn có thể ảnh hưởng không lớn, nhưng lâu ngày, tình cảm anh chị em cũng sẽ tiêu tan theo, chuyện đó rất tàn nhẫn."

Mặc dù là con trai một, nhưng tình cảm với anh chị em họ rất tốt, tốt đến chẳng cần nhiều lời là có thể hiểu rõ tâm ý của nhau, cho nên nói chung có thể hiểu được cảm giác đó.

Bởi vì anh cảm nhận sâu sắc được tình cảm anh em quan trọng, mới không cách nào chấp nhận được việc mình là hung thủ ép buộc anh em bọn nhỏ chia lìa, coi như lý do có hợp lý hơn, anh cũng không làm được.

"Cho nên em mới nói anh phúc hậu!"

Cô cười khẽ, dùng sức cầm bàn tay to của anh.

Bởi vì nhìn thấu ý định ban đầu của anh, cho rằng anh tốt bụng nên cảm động, đây mới là nguyên nhân cô nói anh phúc hậu.

"Ai! Em dựa vào suy nghĩ của mình mà bình luận, hay là thật sự nhìn thấu tâm tư của anh?" Anh tò mò hỏi.

"Đều có hết."

Cô ngẫm nghĩ, không giấu giếm thêm nói: "Có lẽ có người cảm thấy anh bất cần đời, có lẽ thân phận của anh làm cho người ta cảm thấy có khoảng cách, nhưng em thấy anh hoàn toàn không phải vậy.

"Trước khi anh xử lý bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ cẩn thận đánh giá kết quả, cho dù quá trình thay đổi, cũng sẽ cẩn thận không làm tổn hại tới bất kì ai."

"È hèm, ở đâu mà em nhìn ra được vậy?"

Anh nghe thấy khá hứng thú, trong ánh mắt hiện rõ sự tán thưởng.

"Nói ví dụ như chuyện chúng ta là được, có lẽ vừa bắt đầu anh xúc động . . . "

"Anh không thừa nhận anh xúc động! Anh yêu thích em mới mời em “đồng lõa”, không phải sao?" Anh hơi lộ ra gấp gáp, ngắt lời cô.

"Hãy nghe em nói hết đã!"

Giang Mạnh Phi liếc anh một cái, dùng sức vỗ vỗ người anh, tỏ vẻ trừng phạt: "Mặc kệ lúc bắt đầu anh có phải xúc động hay không, tóm lại lúc anh muốn thay đổi quan hệ chúng ta thì em không cảm thấy bất kỳ áp lực nào, ngược lại bởi vì người nhà em khiến quan hệ chúng ta hợp lẽ phát triển . . ."

"Nếu thật phải nói giữa chúng ta có một bên tạo áp lực, hẳn là em gây cho anh áp lực khá lớn!" Cô lý tính nói mạch lạc, rõ ràng.

Mục Phong có thể không cần đối mặt với người nhà cô, dù sao ban đầu biến thành "đồng phạm" là thỏa thuận lén lút giữa hai người, nhưng anh cũng không trốn tránh, ngược lại còn rộng rãi chấp nhận sự chất vấn của người nhà cô.

Vốn là chính cô phải đảm nhận giải quyết, nhưng lại một vai anh gánh vác hết, lúc ấy cô đã biết anh là người đàn ông có trách nhiệm.

"Anh thích chia sẻ áp lực của em."

Anh cười khẽ, ở trên tóc cô ấn xuống một nụ hôn.

"Buồn nôn chết đi được!"

Cô đẩy nhẹ anh, cười duyên nói: "Cho nên em thích thái độ anh xử lý chuyện này, đủ rộng lượng cũng đủ nhân từ, đây mới là khí phách một nhà kinh doanh lớn nên có."

"Wow, thật là cảm động! Thì ra là em lại hiểu rõ anh như vậy." Anh không nhịn được muốn vỗ tay.

"Bởi vì anh chịu để cho em hiểu mà!"

Nhưng nếu như anh vẫn mang bộ mặt giả dối bất cần đời kia, dù cô cố gắng hiểu anh thế nào, chỉ sợ cũng chỉ là tốn công vô ích.

"Được rồi, nên đi tắm rồi ngủ, em giúp anh chuẩn bị nước ấm."

Nói xong cô muốn đứng dậy, tay lại bị anh cầm chặt không thả.

"Mục Phong?"

"À, chuẩn bị xong chưa?"

Anh nhìn sâu vào mắt cô, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.

Giang Mạnh Phi sững sờ, rất nhanh liền hiểu rõ anh chỉ cái gì, trên mặt thoáng chốc ửng hồng: "Á . . . . . . không phải anh mệt sao?"

"Mệt mỏi hơn nữa cũng không ngăn cản được khát vọng của anh đối với em."

Anh cúi đầu hôn vào đầu ngón tay cô, đứng lên, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Anh đi tắm rửa trước, nếu như em đã chuẩn bị xong thì ở phòng anh chờ anh."

Giọng nói khan khan khêu gợi, đầy mập mờ của anh lướt qua màng nhĩ cô, khiến toàn thân cô run rẩy.

Mục Phong buông tay cô ra, trước khi đi nghĩ đến cái gì đó, dặn dò lần nữa: "Nhớ, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng, một chút xíu cũng không được."

***

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, mỗi giọt nước rơi xuống đất đều như đánh vào lòng Giang Mạnh Phi, làm cô lo sợ lo lắng.

Nên nói người con trai trong phòng tắm là thông minh hay là đứa ngốc? Vậy mà lại đồng ý ở trong phòng anh chờ cô tới kiểm định lại tâm ý mình

Thật ra thì mình cũng không có thông minh là mấy, cho đến tận khi anh nói ra lời mang theo mong chờ cùng van xin thì cô mới bừng tỉnh hiểu ra nguyên nhân mấy ngày này mình chờ cửa mà không hề có câu oán trách …

Bởi vì trong lòng có anh, cho nên chờ đợi; bởi vì muốn có nhiều thời gian gần anh, cho nên không hối hận.

Tâm hồn và thân thể của cô đã sớm thuộc về anh rồi, chỉ là cô chậm chạp không phát hiện ra; mà anh lại chậm chạp như mình, mới có thể dùng phương thức buồn cười vậy để kiểm tra tâm ý của cô, trình độ đần độn của hai người gần như ngang nhau.

Mục Phong sau khi nói xong câu đó liền xoay người về phòng, để lại mình cô đứng thẫn thờ ở phòng khách một lúc, hít sâu mấy lần rồi về phòng thay áo ngủ, mang theo tâm trạng vừa thẹn thùng lại vừa mong đợi đi tới phòng anh, đẩy cửa phòng ra, nghe tiếng nước chảy truyền từ phòng tắm.

Rất may anh vẫn còn tắm, vấn đề là bây giờ cô nên bày ra tư thế gì chờ anh?

Nằm dài trên giường?

Không được ~~ vậy quá lộ liễu cũng không biết xấu hổ.

Mặc dù chủ động đến phòng anh, vả lại biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng là con gái, phải có có chút dè dặt, chuyện lộ liễu như vậy cô không làm được.

Vậy, đứng ở cạnh cửa chờ anh?

Cũng không tiện, một người lại đứng như tượng đồng, một chút tình thú cũng không có, chỉ sợ anh nhìn cũng sẽ ngán.

Hay là gõ cửa phòng tắm trước, thông báo với anh cô đã tới?

No no no! Thế cô có vẻ quá vội vã, như gái làng chơi không có quan niệm trinh tiết.

Còn nữa, đèn sáng như vậy, tóm lại cô có không cần tắt đèn trước để duy trì cảm giác thần bí không?

Cô bắt đầu đột nhiên oán giận anh ném cho mình một vấn đề khó khăn đến thế, suy cho cùng cô nên làm sao để không có vẻ gấp gáp, xao động lại có thể biểu đạt rõ ràng được sự cam tình nguyện của mình đây?

Cô nhíu lông mày, tay nhỏ đấu tranh trước công tắc điện, giơ lên lại hạ xuống, hoàn toàn không có chú ý đến tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng lại …

"Cái công tắc điện này đáng giá để em nghiêm túc nghiên cứu sao?"

Bỗng chốc giọng nói Mục Phong vang lên sau lưng cô, cô kinh ngạc, nhảy dựng lên, còn chưa kịp xoay người đã bị anh ở sau lưng ôm lấy, phần lưng dựa vào lồng ngực rắn chắc mà nóng bỏng của anh.

"Anh anh anh. . . . . . Anh tắm xong rồi sao?"

Đáng chết! Hàm răng cô lại không nghe lời mà đánh nhau.

“Rất thơm, em muốn ngửi thử không?”

Anh giơ cánh tay rắn chắc lên, cố ý trượt qua chóp mũi Mạnh Phi, lúc một lần nữa ôm chặt cô, vô ý chạm vào phần ngực tròn trịa của cô.

Giang Mạnh Phi nhắm chặt mắt, lỗ chân lông khi anh dựa vào, tiếp xúc mà toàn bộ mở ra, cô cắn răng giữ cánh tay anh, xoay người, hai tay ôm lấy anh.

“Xem ra anh để em chờ lâu rồi.”

Mục Phong cười khẽ, vì cười mà lồng ngực hơi rung lên, anh lấy tay nâng nhẹ cằm cô, lửa dục hừng hực và ý cười tràn ngập hai mắt hết sức rõ ràng làm cô thấy chân như nhũn ra: “Nhưng anh thực sự vui vì em đến, thực sự đó.”

Chăm chú nhìn từng đường cong gợi cảm trên gương mặt tuấn tú của anh, xương chậu kêu gào tê mỏi và đau nhức, cô gần như năn nỉ nói nhỏ: “Hôn em …… ”

Mục Phong hơi nheo mắt lại, gầm nhẹ một tiếng, cúi đầu cắn nuốt đôi môi đỏ mọng, mềm mại của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.