Sống Chung Với Người Không Phải Bạn Trai

Chương 11: 11: Mắng Chửi Thậm Tệ




Thời gian dạy học vui vẻ- dạy dỗ trẻ hư trôi qua thật nhanh, dưới ánh mắt như tro lạnh của cậu trai nhỏ thì chúng tôi vui vẻ tan học.
Tôi có cảm giác mình cuối cùng cũng trút được cục tức, xả được tất cả những uất ức do Ma Thanh Thái mang lại, vô cùng thoải mái.
"Lần sau nhớ phải ôn bài trước, vậy mới tìm ra vấn đề nhanh được." Là một giáo viên hiền lành ấm áp trước khi tan học tôi còn rất tốt bụng nhắc nhở học trò, trên khuôn mặt còn nở một nụ cười thật tươi khiến cậu trai nhỏ cay lắm, tôi âm thầm sung sướng quan sát khuôn mặt nhăn nhó của cậu ta, chỉnh một cậu thiếu niên trong tuổi phản nghịch thật là thú vị, haha.
"Chị...!chị cẩn thận đi, tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu." Cơn thịnh nộ bị tôi đè suốt 3 tiếng đồng hồ đã bùng nổ hoàn toàn, mồi lửa của sự phản nghịch ở tuổi teen trước giờ đều rất khó hiểu, tôi chớp mắt nhìn cậu nhóc giận dữ đập bàn đứng dậy, trong đáy mắt còn hiện rõ ngọn lửa đang rực cháy, tôi cũng cạn lời đứng lên.


Nói thật lòng nếu cậu ta mà có chiều cao 1m8 thì chắc tôi cũng sẽ hơi sợ chút, ít nhất cũng không có cảm giác buồn cười thế này, song buồn thay cu cậu chỉ có 1m7, cao hơn tôi có 5cm khí thế cũng không hơn là mấy.

Tôi nhìn xuống lại thấy cánh tay gầy như cọc tre của cu cậu, làm sao giờ, tôi lại càng thấy buồn cười.
Tôi kìm cố giữ khoé miệng của mình để không bật cười, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng trái tim của cậu thiếu niên ở tuổi nổi loạn vừa nhạy cảm vừa mong manh dễ vỡ, trong chớp mắt cu cậu bị khoé môi hơi nhếch lên của tôi làm cho tức điên, hoàn toàn biến thành người Sparta sắp sửa lao vào chiến đấu, vũ trụ nhỏ bùng nổ muốn xé xác tôi, cậu bước nhanh về phía tôi, túm lấy cổ tay không mấy mảnh mai của tôi.
"Chị cười cái gì? Tôi có gì mà chị cười hả?"
Tiếng gầm của cậu ta làm tôi muốn điếc cả tai, quả nhiên tất cả những cậu bé tuổi teen đều có một giọng nói rất khoẻ, tôi lùi lại một bước, xoa hai lỗ tai "Cậu đang phát điên gì thế hả? Lên cơn nổi loạn hả?"
"Nổi loạn cái gì?" Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ khó chịu, hai bờ môi mím chặt.

"Chị dám nói tôi lên cơn điên?"
"Nhìn cậu như một người Sparta thế này không lên cơn điên thì là gì? Về trái đất làm một người bình thường đi được không?" Nhìn dáng vẻ này của ta tôi cũng cảm thấy hơi ức hiếp người quá đáng.


"Cho dù cậu có ghét tôi cỡ nào, có tìm cớ đuổi tôi đi, rồi bố mẹ cậu cũng sẽ tìm càng nhiều người khác để trông chừng cậu thôi, tôi tin là những giáo viên khác còn nói nhiều và phiền hơn tôi rất nhiều.

Lẽ nào chúng ta không thể dạy học trong hoà bình được hả?"
"Chị dựa vào đâu mà muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi! Bố mẹ tôi vốn chẳng có tư cách sai khiến tôi làm cái gì hết! Mấy người là cái thá gì, cuộc sống của tôi tôi làm chủ, không cần mấy người phá nát chuyện của tôi!"
Ngay tức khắc, tôi không thể nói nên lời nào nữa, chỉ có thể mở to mắt nhìn cậu ta, sau đó giật tay của mình ra, mạnh mẽ đẩy cậu ra sau, dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn cậu ta "Rốt cuộc là cậu đang bực tức chuyện gì? Cảm thấy bố mẹ không quan tâm mình hả? Cảm thấy người khác phải bỏ ra cho mình là xứng đáng hả? Tất cả mọi người đang thiếu nợ cậu hả? Ông lớn ơi, ông có thể bớt nằm mơ lại được không, tỉnh táo lại được không? Hay là bố mẹ cậu dạy dỗ không đúng cách, hay là bọn họ dùng tiền thay việc bầu bạn hả, nếu vậy thì đã làm sao? Trong lúc bọn họ cực khổ làm việc thì cậu chỉ biết tiêu tiền! Trong lúc bọn họ phải khom lưng cúi gối kiếm tiền thì cậu vẫn chỉ biết tiêu tiền! Khi bọn họ bị làm phiền cả ngày thì cậu cũng chỉ đang tiêu tiền! Cậu tự hỏi lại bản thân mình xem, từ trước tới giờ cậu có tự mãn chút nào không? Bởi vì năng lực kinh tế của cậu cao hơn người thường hả? CmN tôi chưa từng thấy ai đáng ghét như cậu! Nếu cậu có thể tự chăm sóc bản thân mình, ai rảnh giờ Mỹ tới can thiệp chuyện của cậu.
Tôi, tôi không phải....
Cậu không phải cái gì? Tốt hơn hết là cậu nên điều chỉnh cái thái độ chết tiệt của mình, nếu không tôi sẽ đánh cậu đến nỗi bố mẹ cậu nhận không ra.


Tôi trợn trắng mắt hung dữ nhìn cậu ta, từ đáy lòng tôi ghét nhất cái loại chỉ biết hưởng thụ mọi thứ nhưng lại oán trách thế giới đối xử bất công với mình.

Thế giới không công bằng là chuyện của thế giới.
Tôi mất cha mẹ từ nhỏ, cực khổ biết bao nhiêu mới đi tới hôm nay, cảm giác sợ hãi và lo lắng, nỗi bi ai vang lên mỗi ngày, những cậu ấm này vốn không hiểu được, mỗi người đều sẽ có những nỗi khổ riêng, không có ai tốt toàn diện cũng không có ai xấu toàn bộ, nhưng những cậu nhóc tuổi teen thích nổi loạn chỉ biết phàn nàn trách móc cuộc đời này thì đáng bị mắng một trận cho tỉnh ngộ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.