Sống Chung Với Người Không Phải Bạn Trai

Chương 12: 12: Em Họ




Song, đến khi tôi bình tĩnh lại, bàn tay nắm chặt cũng dần dần thả lỏng, mắt nhìn xuống dưới kéo cậu trai nhỏ đang đơ người đứng lên.

"Tôi biết là cậu chỉ thiếu người quan tâm cậu mà thôi, nhưng cậu phải tin là bố mẹ cậu vô cùng yêu thương cậu, họ yêu cậu nhiều hơn những gì cậu nghĩ."
"Chị làm sao biết họ quan tâm tôi? Rõ ràng cả sinh nhật tôi mà bọn họ còn không nhớ." Cho tôi hỏi cậu nhóc này nổi loạn là vì bố mẹ cậu ta không nhớ sinh nhật hả? Có lừa đảo quá không vậy, mấy tuổi rồi còn vì chuyện này mà day dứt trong lòng!
"Họ không nhớ thì cậu có thể nhắc mà.

Đón sinh nhật là một chuyện tốt đẹp biết bao, tại sao lại phải không vui như vậy? Quan trọng là kết quả, quá trình như thế nào đâu quan trọng, cậu và gia đình có thể cùng nhau vui vẻ đón sinh nhật, ai bắt đầu không quan trọng." Tôi nghĩ nghĩ một hồi cũng không biết phải khuyên cậu nhóc này như thế nào nữa, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai cậu ta "Cậu nghĩ kỹ đi, đừng vội vàng đổ tội cho bố mẹ mình.

Thật ra tha thứ cũng có thể giúp cậu sống vui vẻ hơn, chỉ là do cậu không biết mà thôi."
Tôi lấy giáo trình trên bàn, còn cậu ta thì vẫn còn đang cúi đầu, trông khó chịu không nói lời nào.
"Tôi phải đi rồi, cậu nhớ ôn bài, đừng làm người khác lo lắng." Cậu ta lẳng lặng gật đầu đưa mắt nhìn tôi ra khỏi phòng sách, chắc là cậu cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của tôi.
Chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Lương quản gia đứng bên kia nở nụ cười rất là hiền hậu.
"Rất cảm ơn cô giáo đã quan tâm hướng dẫn cho cậu chủ, tôi nghĩ thông qua những lời khuyên của cô giáo cậu chủ sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ông bà chủ." Quản gia Lương hơi cúi người chào tôi, hành vi cử chỉ của quản gia rất lịch lãm, sau đó ông nghiêng người, tôi nhìn thấy Ma Thanh Thái đang đứng đằng sau dựa vào tường lướt điện thoại.
"Ủa? Ma Thanh Thái sao anh đến đây?" Tôi chớp mắt khó hiểu.

Hắn làm sao biết chỗ tôi dạy gia sư? Lẽ nào hắn lén theo dõi tôi?

"Tôi tới nhà em họ của tôi mà phải báo cáo với cô à?" Hắn nghiêng mặt trả lời tôi một cách đương nhiên.

"Vương Giới là cháu của mẹ tôi, nhà này là nhà của cậu tôi, cô có thể thuận lợi nhận công việc này cũng là do mẹ tôi giới thiệu đó.

Nếu không với điều kiện kinh tế của nhà cậu tôi mà phải mời một người còn chưa tốt nghiệp đại học như cô về làm gia sư à?"
"Thật hay giả vậy?" Ban đầu là người nhà họ Vương gọi cho tôi, tôi cũng chẵng nghĩ ngợi gì nhiều, không ngờ phía sau còn có ẩn tình! Không ngờ tôi lại nhận được công việc này nhờ cô Mỹ Lệ.

Vừa rồi tôi còn mới động tay động chân với con người ta, nghĩ lại cũng thật 囧.
"Tôi lừa cô làm gì? Ai rảnh ăn no dững mỡ đâu." Ma Thanh Thái liếc một một cái sau đó gật đầu chào quản gia Lương.

"Đi thôi! Ngày đầu đi dạy gia sư mà về trễ thế này, cô mà có chuyện gì mẹ tôi chắc chắn sẽ lột da tôi mất.

Đừng có suốt ngày gây phiền phức cho tôi nữa được không?"
"Xin lỗi, chỉ là tôi quá xúc động thôi mà." Tôi bán nụ cười, bước vội theo hắn.

Đối với sự quan tâm của mẹ hắn, tôi cảm thấy rất cảm động.


Mặc dù Ma Thanh Thái vẫn luôn là một tên thích soi mói, ích kỷ, đáng ghét nhưng vẫn còn tồn tại chút tình người.
Tôi mỉm cười, chúng tôi rời khỏi nhà họ Vương trong ánh đêm sáng ngời, bóng lưng của Ma Thanh Thái rất cao lớn, nhưng không hề khiến người khác cảm thấy bị áp lực.
"Ma Thanh Thái, anh có giận chuyện tôi đánh em họ anh không?"
"Sao tôi phải giận những chuyện đó?"
"Bởi vì nó là em họ của anh đó." Bình thường thì một người anh trai đương nhiên sẽ không vui khi em của mình bị đánh nhỉ? Nhưng mà Ma Thanh Thái vốn chẳng phải người bình thường, vì thế tôi lại càng không hiểu hắn đang nghĩ gì.
"Nó thiếu đòn như vậy mà, bị đánh cũng đáng thôi." Ma Thanh Thái không hề có ý thiên vị, tôi lập tức cảm thấy yên tâm.

"Những cậu nhóc nổi loại này, cần phải dùng bạo lực."
"Nghe anh nói, chắc là anh cũng muốn dạy dỗ cậu ta từ lâu rồi đúng không." Khi nói ra những lời này, sao tôi lại không hề cảm thấy có gì không đúng nhỉ? Cả mặt tôi đầy sọc đen!
Song, đến khi tôi bình tĩnh lại, bàn tay nắm chặt cũng dần dần thả lỏng, mắt nhìn xuống dưới kéo cậu trai nhỏ đang đơ người đứng lên.

"Tôi biết là cậu chỉ thiếu người quan tâm cậu mà thôi, nhưng cậu phải tin là bố mẹ cậu vô cùng yêu thương cậu, họ yêu cậu nhiều hơn những gì cậu nghĩ."
"Chị làm sao biết họ quan tâm tôi? Rõ ràng cả sinh nhật tôi mà bọn họ còn không nhớ." Cho tôi hỏi cậu nhóc này nổi loạn là vì bố mẹ cậu ta không nhớ sinh nhật hả? Có lừa đảo quá không vậy, mấy tuổi rồi còn vì chuyện này mà day dứt trong lòng!
"Họ không nhớ thì cậu có thể nhắc mà.


Đón sinh nhật là một chuyện tốt đẹp biết bao, tại sao lại phải không vui như vậy? Quan trọng là kết quả, quá trình như thế nào đâu quan trọng, cậu và gia đình có thể cùng nhau vui vẻ đón sinh nhật, ai bắt đầu không quan trọng." Tôi nghĩ nghĩ một hồi cũng không biết phải khuyên cậu nhóc này như thế nào nữa, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai cậu ta "Cậu nghĩ kỹ đi, đừng vội vàng đổ tội cho bố mẹ mình.

Thật ra tha thứ cũng có thể giúp cậu sống vui vẻ hơn, chỉ là do cậu không biết mà thôi."
Tôi lấy giáo trình trên bàn, còn cậu ta thì vẫn còn đang cúi đầu, trông khó chịu không nói lời nào.
"Tôi phải đi rồi, cậu nhớ ôn bài, đừng làm người khác lo lắng." Cậu ta lẳng lặng gật đầu đưa mắt nhìn tôi ra khỏi phòng sách, chắc là cậu cũng cảm nhận được sự bất đắc dĩ của tôi.
Chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Lương quản gia đứng bên kia nở nụ cười rất là hiền hậu.
"Rất cảm ơn cô giáo đã quan tâm hướng dẫn cho cậu chủ, tôi nghĩ thông qua những lời khuyên của cô giáo cậu chủ sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ông bà chủ." Quản gia Lương hơi cúi người chào tôi, hành vi cử chỉ của quản gia rất lịch lãm, sau đó ông nghiêng người, tôi nhìn thấy Ma Thanh Thái đang đứng đằng sau dựa vào tường lướt điện thoại.
"Ủa? Ma Thanh Thái sao anh đến đây?" Tôi chớp mắt khó hiểu.

Hắn làm sao biết chỗ tôi dạy gia sư? Lẽ nào hắn lén theo dõi tôi?
"Tôi tới nhà em họ của tôi mà phải báo cáo với cô à?" Hắn nghiêng mặt trả lời tôi một cách đương nhiên.

"Vương Giới là cháu của mẹ tôi, nhà này là nhà của cậu tôi, cô có thể thuận lợi nhận công việc này cũng là do mẹ tôi giới thiệu đó.

Nếu không với điều kiện kinh tế của nhà cậu tôi mà phải mời một người còn chưa tốt nghiệp đại học như cô về làm gia sư à?"
"Thật hay giả vậy?" Ban đầu là người nhà họ Vương gọi cho tôi, tôi cũng chẵng nghĩ ngợi gì nhiều, không ngờ phía sau còn có ẩn tình! Không ngờ tôi lại nhận được công việc này nhờ cô Mỹ Lệ.

Vừa rồi tôi còn mới động tay động chân với con người ta, nghĩ lại cũng thật 囧.
"Tôi lừa cô làm gì? Ai rảnh ăn no dững mỡ đâu." Ma Thanh Thái liếc một một cái sau đó gật đầu chào quản gia Lương.


"Đi thôi! Ngày đầu đi dạy gia sư mà về trễ thế này, cô mà có chuyện gì mẹ tôi chắc chắn sẽ lột da tôi mất.

Đừng có suốt ngày gây phiền phức cho tôi nữa được không?"
"Xin lỗi, chỉ là tôi quá xúc động thôi mà." Tôi bán nụ cười, bước vội theo hắn.

Đối với sự quan tâm của mẹ hắn, tôi cảm thấy rất cảm động.

Mặc dù Ma Thanh Thái vẫn luôn là một tên thích soi mói, ích kỷ, đáng ghét nhưng vẫn còn tồn tại chút tình người.
Tôi mỉm cười, chúng tôi rời khỏi nhà họ Vương trong ánh đêm sáng ngời, bóng lưng của Ma Thanh Thái rất cao lớn, nhưng không hề khiến người khác cảm thấy bị áp lực.
"Ma Thanh Thái, anh có giận chuyện tôi đánh em họ anh không?"
"Sao tôi phải giận những chuyện đó?"
"Bởi vì nó là em họ của anh đó." Bình thường thì một người anh trai đương nhiên sẽ không vui khi em của mình bị đánh nhỉ? Nhưng mà Ma Thanh Thái vốn chẳng phải người bình thường, vì thế tôi lại càng không hiểu hắn đang nghĩ gì.
"Nó thiếu đòn như vậy mà, bị đánh cũng đáng thôi." Ma Thanh Thái không hề có ý thiên vị, tôi lập tức cảm thấy yên tâm.

"Những cậu nhóc nổi loại này, cần phải dùng bạo lực."
"Nghe anh nói, chắc là anh cũng muốn dạy dỗ cậu ta từ lâu rồi đúng không." Khi nói ra những lời này, sao tôi lại không hề cảm thấy có gì không đúng nhỉ? Cả mặt tôi đầy sọc đen!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.