Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 227: Người Theo Đuổi Lý Phỉ Nhi



- Thế nào, lão sư còn chịu được không?

Tần Thiên vừa nói vừa nhìn Dư Kiều bị mình làm cho há mồm thở dốc, lúc này Dư Kiều toàn thân vô lực, mềm ra như vũng bùn nhão, chỉ mất một tiếng, đã bị Tần Thiên đưa lên đỉnh mười lần, nàng cơ hồ sắp chết vì sung sướng.

- Lão sư, im lặng tức là đồng ý, vậy để em tiếp tục.

Tần Thiên nhìn Dư Kiều, vừa cười nói vừa lấy tay tách bắp đùi nàng ra, chuẩn bị tiến vào.

- Đừng! Không muốn, ta thua!

Dư Kiều vội vàng nói, phía dưới cũng bị Tần Thiên làm cho sưng lên rồi, toàn thân vô lực, nếu thêm lần nữa …, mình ngất mất.

- Ha ha ha… Lão sư, sau này còn dám nói làm cho em không xuống giường được nữa không?

Tần Thiên nhìn Dư Kiều, đắc ý nói.

- Hừ! Lần này là ngoài ý muốn, chờ tôi dưỡng sức tốt rồi, chờ đó mà xem!

Dư Kiều vẫn không phục nói.

- Được a, em chờ!.

Tần Thiên vừa nói liền đứng lên bắt đầu mặc quần áo.

- Cậu lại muốn đi đâu nữa à, không ở lại sao?

Dư Kiều thấy Tần Thiên muốn đi, liền hỏi.

- Em phải về rồi, nếu không chị sẽ trách, lão sư, hôm nào chúng ta sẽ tiếp tục đại chiến.

Tần Thiên cười cười, hung hăng chộp lên ngực nàng, sau đó mới rời đi.

- Hừ! Không có lương tâm.

Dư Kiều nhìn Tần Thiên rời đi, nhất thời bực tức, trên mặt lộ vẻ tức giận xen mất mát.

********

- Ba Ba Ca, ngươi nói Dư Kiều thật sự là cổ võ giả sao?

Trên xe, Tần thiên hỏi Ba Ba Ca, vừa rồi mới ân ái với Dư Kiều, Ba Ba Ca nói cho Tần Thiên trên người Dư Kiều có năng lượng ba động, ngay cả đan điền cũng đã khai thông, thực lực thì không thấp hơn Tần Thiên, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng, Dư Kiều lại có thể là một cổ võ giả, đây cũng là nguyên nhân Tần Thiên vội vàng rời đi.

- Đúng vậy, chủ nhân, lần trước Ba Ba Ca đã phát hiện nàng ta không bình thường.

Ba Ba Ca nói.

- Dư Kiều là một cổ võ giả? Nàng ta muốn làm gì a?

Tần Thiên không giải thích được.

- Chủ nhân, Ba Ba Ca cho rằng nàng muốn mượn cửu dương lực của người để tu luyện công pháp của nàng, bởi vì nàng là cửu âm thân thể, mà chủ nhân là cửu dương thân thể, hai người nếu ở chung một chỗ song tu với nhau…, vậy thực lực sẽ tăng mạnh, song phương cùng có lợi.

Ba Ba Ca nói.

- Cửu âm thân thể? Cửu dương thân thể? Đây là cái gì?

Tần Thiên không hiểu hỏi.

- Đây là một loại thể chất, trong tu luyện, tổng cộng có chín loại thể chất cao cấp, theo thứ tự là: Cửu dương thân thể, cửu âm thân thể, bất diệt thánh thể, bất diệt ma thể, thiên yêu thân thể, cửu u thân thể, tiên thiên đạo thể, hỗn độn thần thể, thôn phệ thần thể, chín loại này mỗi loại đều cực kỳ nghịch thiên, một khi phối hợp với phương pháp tương ứng, tu vi sẽ tiến triển cực nhanh, giống như lthể chất của chủ nhân, song tu cùng cửu âm thân thể thì thực lực sẽ tăng cao.

Ba Ba Ca nói.

- Thì ra là như vậy, không nghĩ tới tu luyện còn phân ra thể chất, bất quá ngươi nói Dư Kiều muốn tiếp cận ta là để dùng Cửu Dương lực cho nàng tu luyện, vậy sao không nói với ta nhỉ?

Tần Thiên khó hiểu.

- Chủ nhân, cái này Ba Ba Ca không biết.

Ba Ba Ca nói.

Tần Thiên có chút nghi hoặc, xem ra Dư Kiều biết mình là tu luyện giả rồi, nhưng nàng ta trao thân cho mình, vừa rồi lại không có dùng pháp quyết song tu, đây là vì cái gì, chẳng lẽ còn có ý đồ khác, bất quá nhìn bộ dạng Dư Kiều, hình như không tính toán muốn hại mình.

- Xem ra lần sau phải ngửa bài với nàng ta, làm rõ xem rốt cuộc nàng muốn làm gì.

Tần Thiên thầm nghĩ.

Rất nhanh, xe đã dừng lại ở cửa tiểu khu, Tần Thiên đậu xe trước nhà, ngay sau đó xuống xe đi vào trong nhà.

Về đến nhà đã là hơn sáu giờ, Tiêu Du đã về, đang trong bếp làm cơm tối, Lý Phỉ Nhi còn chưa trở lại.

- Về rồi à, Tiểu Thiên, lại đây giúp chị một chút!

Tiêu Du thấy Tần Thiên về, lập tức nói.

- Được!

Tần Thiên lập tức đáp, ngay sau đó đi vào bếp.

Cạch!

Lúc này, cửa nhà chợt mở ra, ngay sau đó Lý Phỉ Nhi vội vàng chạy vào rồi lập tức đóng cửa, nhưng cửa lại bị người bên ngoài chặn lại, một nam cảnh sát tướng mạo anh tuấn chặn cửa, không để cho Lý Phỉ Nhi đóng cửa.

- Kim Khắc Mộc, anh tránh ra, không được vào.

Lý Phỉ Nhi tức giận nói.

- Phỉ Nhi, em sao lại chán ghét anh a, anh nói này, anh từ thành phố chạy đến nơi này để làm tiểu cảnh sát, chẳng lẽ còn không đủ chứng minh anh yêu em sao?

Nam thanh niên tên là Kim Khắc Mộc say đắm nhìn Lý Phi Nhi, ủy khuất nói.

- Kim Khắc Mộc, tôi không thích anh, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, dù anh yêu tôi thì thế nào, anh đi nhanh đi, tôi đã có bạn trai, anh không nên quấy rầy tôi nữa.

Lý Phỉ Nhi nhìn Kim Khắc Mộc không nhịn được nói.

- Bạn trai! Là ai, anh không tin, em gọi hắn ra đây, anh muốn nhìn xem, anh không tin ngoài anh ra còn có người có tư cách có được em!

Kim Khắc Mộc lập tức tức giận nói.

- Là tôi, thế nào?

Tần Thiên đi ra, thản nhiên nói, đưa tay ra trực tiếp ôm Lý Phỉ Nhi vào lòng, Lý Phỉ Nhi cũng phối hợp ôm lấy Tần Thiên, xấu hổ.

- Khốn kiếp, bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra, Phỉ Nhi là loại người như mày có thể chạm vào sao?

Kim Khắc Mộc lập tức giận dữ nói.

- Khốn kiếp, dám mắng lão tử à, muốn chết, nơi này là nhà tao, đừng tưởng rằng mày là cảnh sát là tao sợ mày!

Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Hừ! Tao đứng đây, xem mày làm gì được, mau buông tay ra, Phỉ Nhi không phải loại người mày có thể chạm vào.

Kim Khắc Mộc âm trầm nhìn Tần Thiên, nói.

- Hừ! Bạn gái tao tao không thể đụng vào, chẳng lẽ để mày đụng vào à!

Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Đúng vậy, Phỉ Nhi là của tao, chỉ có tao mới được chạm vào nàng, loại người như mày căn bản không có tư cách, mau buông tay ra, cho mày một cơ hội, nếu không mày sẽ phải hối hận cả đời!

Kim Khắc Mộc cả giận nói, giống như sắp nổi điên.

- Kim Khắc Mộc! Ngươi…

Lý Phỉ Nhi muốn nói, nhưng lại bị Tần Thiên cắt ngang.

- Em đi vào trong bếp, giúp chị anh đi, để anh giải quyết việc này.

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói, sau đó đẩy nàng về phía sau.

- Chúng ta đi ra ngoài giải quyết, ở đây không hay.

Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc nói, chuẩn bị đóng cửa lại, nào biết Kim Khắc Mộc căn bản không thèm nghe, muốn xông vào trong tìm Lý Phỉ Nhi.

- Mẹ kiếp dám làm càn ở đây sao, cấp cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, nghĩ đến là cảnh sát mà tao sợ à, đánh chết mày!

Tần Thiên cả giận nói, trực tiếp đạp cho Kim Khắc Mộc một cước, Kim Khắc Mộc không kịp đề phòng, trong nháy mắt bị Tần Thiên đạp bay ra ngoài, kêu thảm thiết ngã xuống ngoài bậc thềm, lập tức nổi giận.

- Muốn chết, thằng nhãi này dám đánh tao!

Kim Khắc Mộc giận dữ nói, chợt đứng lên, lao tới.

- Chết đi!

Tần Thiên không thèm nhìn, lại một cước nữa đạp Kim Khắc Mộc bay đi.<br

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.