Kim Khắc Mộc lại la hét thảm thiết, đầu cắm vào tường, trăng sao đầy trời, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám động đến một đầu ngón tay của hắn, không nghĩ tới lại bị Tần Thiên đá liên tục hai lần, nhất thời hận không thể lập tức giết Tần Thiên.
- Khốn kiếp, dám đánh tao hai lần, tao giết mày!
Kim Khắc Mộc cả giận nói, vừa dứt lời liền bị Tần Thiên cho một bạt tai vào mặt.
Ba!
Một tiếng giòn vang, trong nháy mắt, mặt Kim Khắc Mộc sưng phồng lên, răng cũng theo máu bay ra ngoài.
- Hừ! Đánh mày hai lần, tao đánh mày ba lần thì thế nào!
Tần Thiên khinh thường nhìn Kim Khắc Mộc, nữ nhân của lão tử mà cũng muốn tán, lão tử là vương, động vào nữ nhân của lão tử thì đừng hòng lão tử nể mặt.
- Tốt, mày chờ đấy, tao nhất định giết chết mày!
Kim Khắc Mộc chỉ vào mặt Tần Thiên, hắn biết mình không phải là đối thủ của Tần Thiên, liền chạy mất.
- Hừ! Đồ bỏ đi!
Tần Thiên khinh thường nói, ngay sau đó xoay người đi vào nhà.
Kim Khắc Mộc chạy một lúc lâu sau lấy điện thoại ra gọi.
- Này! Cha, con bị người ta đánh, nữ nhân bị đoạt đi, cha mau phái người đến đây mau, con muốn giết tên khốn kiếp kia!
Kim Khắc Mộc nói vào trong điện thoại.
- Tần Thiên, thế nào, anh không làm gì hắn đấy chứ, nhà hắn rất có tiền, anh ngàn vạn không nên đắc tội hắn, tùy tiện dạy dỗ một chút, đuổi hắn đi là được rồi.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, lo lắng nói, nàng biết thủ đoạn của Tần Thiên, mới vừa rồi nghe bên ngoài kêu la thảm thiết, sợ Tần Thiên đánh Kim Khắc Mộc tàn phế thì rất phiền toái.
- Không có chuyện gì đâu, anh chỉ giảng đạo lí thôi, anh là người văn minh, sao động tay động chân được, anh là sinh viên, người có văn hóa sao đánh nhau chứ?
Tần Thiên nghiêm trang nói, vốn Lý Phỉ Nhi đang lo lắng, nhìn bộ dạng Tần Thiên, nhất thời không nhịn được cười.
- Này, hai người các em, đừng liếc mắt đưa tình, mau đến đây hỗ trợ.
Tiêu Du ở bên cạnh nói, không một chút quan tâm đến chuyện vừa phát sinh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
- A… Chị nói gì a, Tiêu Du.
Lý Phỉ Nhi mặt nhanh chóng đỏ rực, vội buông tay Tần Thiên ra.
- Hắc hắc, em còn xấu hổ cái gì a, chị anh cũng không phải người ngoài!
Tần Thiên hắc hắc cười, trực tiếp kéo nàng vào lòng làm Lý Phỉ Nhi la hoảng lên, vội vàng giãy dụa khỏi Tần Thiên, chạy tới bên Tiêu Du.
- Tiêu Du, chị mau giúp em dạy dỗ hắn, hắn khi dễ em.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tiêu Du, chỉ vào Tần Thiên nói.
- Tiểu Thiên, em sao lại làm thế với Phỉ Nhi, nàng là tiểu cô nương, dễ xấu hổ, lần sau phải nhớ, không nên khi dễ Phỉ Nhi trước mặt chị, muốn khi dễ phải đợi lúc không có chị, lúc đấy em muốn khi dễ thế nào cũng được, nghe không?
Tiêu Du nhìn Tần Thiên nói.
- Hảo a
Tần Thiên nhanh chóng trả lời.
- A… Tiêu Du, chị là người xấu, chị em hai người hùa nhau khi dễ em.
Lý Phỉ Nhi ủy khuất mà nói.
- Ha ha ha…
Tiêu Du và Tần Thiên cùng cười phá lên.
…
Ăn cơm tối xong, ba người nghỉ ngơi một hồi, Tần Thiên liền đi, chuẩn bị về phòng tiến vào bên trong tinh cầu bắt đầu lần thí luyện thứ hai, kết quả vừa mới vào phòng, Lý Phỉ Nhi đã xông vào.
- Làm gì, nửa đêm canh ba xông vào đây, chẳng lẽ em muốn anh sao, muốn cường bạo anh sao, nếu thế thì nhẹ nhàng một chút, anh sợ đau.
Tần Thiên ngượng ngùng nhìn Lý Phỉ Nhi nói, nhưng ánh mắt lại chằm chằm vào bộ ngực lớn của nàng, vẻ mặt hèn mọn.
- Cút, đứng đắn một chút, lưu manh đáng chết, em muốn anh theo em đi tuần, hôm nay có người báo án, trong tiểu khu lại có người mất đồ lót, anh theo em đi xem, nói không chừng tối nay gặp được tên điên biến thái, lúc đó chúng ta bắt được hắn là có công lớn rồi.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, hưng phấn nói.
- Không đi, có được lợi lộc gì, đến một lần, hắn sẽ biết bọn em sẽ đề phòng cảnh giác, ngày thứ hai sẽ không hành động đâu, hay là đi ngủ sớm một chút đi, dù sao cũng không phải nội y của em bị mất.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Không được, anh nhất định phải đi với em, nhỡ đâu em bị tên biến thái kia vô lễ thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ anh nguyện ý để em bị vô lễ sao.
Lý Phỉ Nhi đáng thương nũng nịu nói, Tần Thiên nhìn mà nổi cả da gà.
- Dừng, anh đi, em đừng làm nũng nữa, anh chịu không được rồi.
Tần Thiên ác tâm nhìn Lý Phỉ Nhi nói, Lý Phỉ Nhi vừa nghe, nhất thời giận dữ, hung hăng vươn tay đến bên hông Tần Thiên vặn mạnh làm Tần Thiên đau đến méo miệng.
- Hừ! Nể mặt mà không biết xấu hổ, cẩn thận em đánh chết anh!
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, bộ dáng giống một người đàn bà chanh chua nói.
- Ai nha, biết rồi biết rồi, mau buông tay!
Tần Thiên vội vàng nói.
- Hừ! Đi!
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên quát lên, ngay sau đó liền xoay người đi ra ngoài, Tần Thiên cúp đuôi theo sau.
- Đêm hôm khuya khoắt các người đi đâu đây, hẹn hò à?
Tiêu Du thấy hai người đi ra, lập tức hỏi.
- Không phải, em cần gì hẹn hò với đại sắc lang này, bọn em đi tuần.
Lý Phỉ Nhi vội vàng giải thích.
- Ờ, tuần tra a, chị hiểu, chị hiểu mà, em không cần giải thích, đi đi, tuần tra vui vẻ.
Tiêu Du nhìn hai người, rất thâm ý nói.
- Tiêu Du, chị đừng nên hiểu lầm, chúng em thật sự đi tuần tra mà.
Lý Phỉ Nhi nhìn thấy bộ dáng Tiêu Du, nhất thời mặt đỏ lên, vội vàng giải thích.
- Được rồi, em không cần giải thích, chị còn không biết sao, mau đi đi.
Tiêu Du nhìn Lý Phỉ Nhi nói, biết giải thích không được, không thể làm gì khác hơn là mở cửa đi ra ngoài, Tần Thiên vẫn đi theo sau.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Lý Phỉ Nhi mang Tần Thiên đi một vòng quanh tiểu khu.
- Nào có tên trộm áo lót à, chúng ta về thôi, bây giờ vẫn sớm, có trộm nội y cũng không hành động sớm như vậy.
Tần Thiên theo sau Lý Phỉ Nhi nói.
- Hừ! Ai nói vậy, không chừng tên biến thái kia hôm qua đắc thủ, hôm nay liền tới thật sớm cũng không biết chừng, đi mau!
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nói, vội vàng đi đến khu dân cư phía sau,đó là khu vực giải tỏa, có không ít người đến hóng gió.
Hai người vòng quanh khu dân cư đi dạo một vòng, chẳng phát hiện ra cái gì, Lý Phỉ Nhi không từ bỏ ý định, lại đi thêm vòng nữa, vẫn không phát hiện ra gì, cho nên lần nữa mang Tần Thiên đi một vòng, vẫn không phát hiện gì, kết quả vẫn không từ bỏ, cho nên hơn phân nửa buổi tối, dẫn Tần Thiên đi dạo quanh, hai người đi loanh quanh hơn ba tiếng, mãi cho đến mười hai giờ, vẫn không phát hiện thêm.
- Bà cô của con, cô tha cho con đi, đi nửa buổi ngay cả cái bóng cũng không thấy, vậy thì làm sao tìm được tên biến thái trộm đồ lót a.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi, vẻ mặt đau khổ nói, chân đi đến sắp gãy ra rồi.
- Hừ, không được lên tiếng, anh nhìn bên kia, người kia lén lén lút lút trong bụi hoa làm gì!
Lý Phỉ Nhi chỉ vào bụi hoa phía trước, một người hết nhìn đông lại nhìn tây, bóng người kia trong tay cầm một cái túi, giấu vào trong bụi hoa.
- Đi! Chúng ta mỗi người một bên, từ hai phía đánh bọc sườn, tôi dám khẳng định, hắn nhất định là tên trộm đồ lót biến thái, trong túi nhất định chứa đồ lót trộm được.
Lý Phỉ Nhi hưng phấn nói, vừa nói không đợi Tần Thiên trả lời, liền cầm đèn pin nhanh chóng đi tới.