- Phong tử, gọi điện thoại để bọn A Bưu hành động!
Tần Thiên hướng về phong tử mà nói. Sau đó vọt tới trước mặt phong tử, đem toàn bộ những tên đang vây quanh hắn giết sạch.
Phong Tử liền lấy điện thoại ra gọi cho A Bưu.
Đúng lúc này, một đám người từ bên ngoài xông vào, những người này đều đến từ một thế lực. Bọn hắn vừa xông vào thấy hai người Tần Thiên đang không ngừng giết chóc, chỉ còn sót lại vài mạng.
Những đại hán trong đại sảnh bị sau một hồi bị Tần Thiên chém giết cũng không còn lại bao nhiêu. Nhưng hiện tại lại tới thêm một đám, Tần Thiên không khỏi chán nản, tức giận đến bốc hỏa.
- A Thiên, A Bưu gặp phải tập kích rồi, kể cả bọn Sấu Tử cũng vậy!
Phong Tử hét lên nói với Tần Thiên.
- Cái gì! Sao lại có chuyện như vậy!
Tần Thiên thất kinh, không ngờ A Bưu cùng Sấu Tử đồng thời bị tập kích.
- Chắc chắn trong chúng ta có gian tế, tin tức bị tiết lộ. Bọn họ bị tập kích tổn thương thảm trọng!
Phong Tử nói với Tần Thiên
- Kháo!
Tần Thiên nổi giận đùng đùng, A Bưu cùng Sấu Tử đồng thời bị tập kích đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn.
- Hừ! Tần Thiên, ngươi muốn đấu với ta? Còn non lắm!
Không biết từ lúc nào, Hoàng Đế đã từ trong phòng đi ra nhìn Tần Thiên lạnh lùng cười. Hắn đã sớm phái gian tế núp bên trong đám thuộc hạ của Tần Thiên, sau khi lấy xong tin tức người kia đã bị diệt khẩu.
- Hừ! Để cho ngươi sống thêm chút nữa!
Hoàng Đế nhìn Âm Dương thư sinh Chu Dịch trong góc thầm nghĩ.
Âm dương thư sinh thấy Hoàng Đế nhìn về phía hắn, hắn cũng quay về phía Hoàng Đế mà cười.
- Mẹ nó, điên mất! Phong tử ngươi không muốn chết thì đem những ngườ icòn lại, cho bọn họ đi trợ giúp A Bưu cùng Sấu Tử
Tần Thiên nóng nảy nói với Phong Tử
- Không được rồi A Thiên! Bọn họ cũng bị tập kích.
Phong Tử gấp gáp nói.
- ĐKM, sao lại như vậy!
Tần Thiên không thể tin nổi, toàn bộ mọi người đều bị tập kích, nhất định là có nội gian.
- Hừ! Còn ngoan cố sao? Không nên phí công vô ích, người của các ngươi đều bị người của ta xử đẹp rồi. Bây giờ chỉ còn lại hai người cuối cùng các ngươi, không nên tiếp tục chống cự, đầu hàng đi!
Tần Thiên nghe thấy vậy, trong lòng nguội lạnh. Hoàng Đế đã phái người đi xử lý xong người của hắn. Thế lực mà mình ngày đêm cực khổ tạo dựng lên, trong tối nay đã hoàn toàn bị diệt trừ. Điều này làm hắn rất khó tiếp nhận.
- Không! Phong Tử, cùng nhau động thủ giết ra ngoài!
Tần Thiên giận dữ hét lên, cầm chặt khảm đao bắt đầu gặt hái sinh mạng, Phong Tử cũng vậy. Nhưng vây quanh họ có quá nhiều người, trong nhất thời bọn họ không giết hết được, ngược lại trên người còn bị thêm vài vết thương.
- Hoàng Đế, không nghĩ tới ngài lại cao tay như vậy, tên tiểu tử kia hôm nay phải chết không thể nghi ngờ gì nữa!
Một tên lão đại tiểu thế lực bên cạnh Hoàng Đế vuốt mông ngựa, những tên khác cũng đua nhau rối rít hùa theo.
- Hắc! Ta còn có thứ làm cho các ngươi giật mình hơn nữa!
- Còn có nữa sao!
Tên kia giật mình nhìn Hoàng Đế nói.
- Đúng vậy, lát nữa các ngươi sẽ biết!
Hoàng Đế nhìn mọi người cười nói. Hắn vừa dứt lời, bên ngoài lại có rất nhiều người xông tới, những người này đều mặc y phục thống nhất, đều là người của Du Long bang. Hoàng Đế thấy bọn họ liền trực tiếp đi tới.
- Giết sạch mấy người bên trong cho ta, một người cũng không tha!
Hoàng Đế chỉ vào những người trong đại sảnh âm lãnh cười. Mọi người trong đại sảnh kinh hãi, mấy người thuộc thế lực lớn kia vừa nghe nhất thời sửng sốt, tâm nguội lạnh.
- Hoàng Đế, ngươi không chết tử tế được!
Tên vuốt mông ngựa phục hồi tinh thần lại trước tiên, hét lên giận dữ.
- Con mẹ nó! Hoàng đế, ngươi ngay cả chúng ta cũng dám tính kế, ngươi muốn chết!
Một tên chỉ vào Hoàng Đế hét lên
- Hừ! Người chết là các ngươi!
Hoàng Đế cười to vung tay lên, người Du Long bang cầm chặt khảm đao lao tới mọi người. Người trong những thế lực kia trong nháy mắt đều bị chém giết nằm rạp trên mặt đất. Những người Du Long bang này đều là tinh anh, chiến đấu lực cực kỳ cường hãn.
Thuộc hạ trong các thế lực kia chỉ qua một thời gian ngắn đã bị chém chết hết. Áp lực lên Tần Thiên cùng Phong Tử nhất thời đại giảm. Mấy lão đại kia rối rít gọi điện thoại tìm người hỗ trợ, nhưng kết quả nhận được làm bọn họ càng thêm tuyệt vọng, thuộc hạ của bọn hắn người thì làm phản, người thì bị giết.
- Không cần gọi điện nữa, người của các ngươi hiện tại chính là người của ta hoặc đều chết hết. Hôm nay là tử kỳ của các ngươi! Ha Ha Ha….
Hoàng Đế đắc ý cười to, Phố quán bar trong tương lai chính là của Hoàng Đế hắn.
- A!
- Ta giết ngươi!
Chá Bút Tiểu Tâm giận dữ hét, nhặt một thanh khảm đao lao tới chỗ Hoàng Đế, các lão đại thế lực kia cũng đồng dạng như vậy.
- Giải quyết chuyện của chúng ta trước, việc khác tính sau!
Phong Tử quát lạnh một tiếng, phong tới trước mặt Chá Bút Tiểu Tân. Tên này dám mắng hắn, phải chết không thể nghi ngờ.
- Hừ! chuyện của chúng ta trước tiên để sang một bên. Giết được Hoàng Đế, còn sống đi ra ngoài sẽ giải quyết sau, nếu không không ai trong chúng ta có thể sống sót.
Chá Bút Tiểu Tân hướng về Phong Tử quát lớn.
- Thế thì chưa chắc! Ngươi nhất định là không ra được nhưng ta thì không nhất định như thế!
Chá Bút Tiểu Tâm giận dữ hét, cũng chém về phía Phong Tử
Tần Thiên thì trực tiếp chặn đường của Áp Tử, huy động khảm đao chém tới. Áp Tử so với Tần Thiên căn bản là không có một chút sức phản kháng nào. Chỉ sau một hiệp, đã bị một đao của Tần Thiên bổ từ đầu xuống bụng, trực tiếp tử vong. Sau đó Tần Thiên hướng những lão đại khác giết tới, giơ tay chém ra vài cái, mười mấy lão đại bị hắn giết mất bảy tám người. Đồng thời hắn còn thuận tay giết mấy người của Du Long Bang cùng người của những thế lưc khác. Trong đại sảnh là một trận hỗn chiến.
Trong lúc này ở bên ngoài, ba cỗ thế lực Tần Thiên an bài trước đó toàn bộ bị dồn đến trên đường Tửu Ba nhai. Trước đó có tổng cộng gần bãy trăm người, sau một hồi chiến đấu có người chết, có người bị thương, có người chạy trốn, có người đầu hàng, chỉ còn lại tầm hai trăm người đang quyết tử. Những người này được A Bưu cùng Sấu Tử đang bị bao vây chém giết. Vây quanh bọn họ có khoảng hơn sáu trăm người, hơn nữa số lượng còn không ngừng gia tăng. Trên đường của khu phố quán bar là một mảnh hỗn loạn, người chết khắp nơi, tình cảnh giống như địa ngục trần gian. Bầu trời đêm phảng phất cũng như bị máu tươi nhiễm đỏ.
Tại cục cảnh sát.
Ngay lúc này, Lương Văn Đạo đang bị mấy tên cảnh sát nhốt ở trong phòng thẩm vấn. Ngồi trước mặt hắn là một tên cảnh sát khóe miệng mọc ra nốt ruồi đen lớn như hạt đậu tương đang chằm chằm nhìn hắn, chính là phó cục trưởng Vạn Phúc An.
Mười phút trước, Lương Văn Đạo đang chuẩn bị dẫn người tới phố quán bar nhưng phòng Công an tỉnh trực tiếp gọi điện xuống, nói hắn là kẻ tình nghi lớn trong một vụ án tham ô. Hắn lập tức bị cách chức, phó cục trưởng tạm thời tiếp nhận vị trí cục trưởng, đồng thời hắn tạm thời bị giam giữ.
- Hừ! Vạn Phúc An, ngươi là một tên tiểu nhân, uổng công cho ta nâng đỡ ngươi thế nhưng ngươi lại hãm hại ta!
Lương Văn Đạo oán hận nhìn Vạn Phúc An. Không những bản thân hắn bị khống chế mà người nhà hắn cũng bị bắt hết, nhà cũng bị lục soát. Hết thảy những việc này đều do Vạn Phúc An làm. Vạn Phúc An không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Lương Văn Đạo. Hắn biết, ngay cả thượng cấp của Lương Văn Đạo cũng bị giám thị, không những không thể cứu Lương Văn Đạo ra mà ngay cả bọn họ muốn tự bảo vệ mình cũng chưa chắc đã được.
- Hừ! Nước chảy xuống chỗ thấp, người bước đến chỗ cao. Nếu ngươi không chết, ta làm sao có thể tiếp nhận vị trí cục trưởng của ngươi! Cái thế giới này tàn khốc như vậy đấy!
Vạn Phúc An nhìn Lương Văn Đạo lạnh lùng nói.
- Hai người các ngươi canh chừng hắn, những người khác theo ta đi tới phố quán bar!
Vạn Phúc An ra lệnh xong lền xoay người rời đi.
- Tần Thiên, ngay cả bản thân ta cũng gặp phiền phức, không giúp được ngươi rồi!