- Tất cả cũng tại con nhỏ biến thái chết tiệt, cô tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không ta nhất định sẽ hành hạ cho biết tay. Lý Phỉ Nhi nghiến răng nói, hai tay nắm chặt vào nhau hết sức quyết tâm.
- Rối cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tần Thiên vẫn ngơ ngác hỏi.
- Em hôm nay vừa mới quay trở lại khu dân cư, đúng lúc gặp phải cái cô nàng rất giống người đàn bà Chỉ Nhược kia đã trộm áo lót của em. Chỉ thiếu chút nữa thôi là em đã bắt được cô ta, không ngờ kết quả còn bị cô ta quay qua sờ chỗ này của em. Lý Phỉ Nhi căm hờn nói.
Triệu Chỉ Nhược cũng chưa từng nói cho Lý Phỉ Nhi biết rằng cái cô nàng nữ nhân giống với cô ấy chính là muội muội sinh đôi của mình. Lý Phỉ Nhi hoàn toàn không biết việc đó, cho nên ngực của mình bị một nữ nhân khác đụng chạm khiến nàng tức điên lên.
- Cái gì, nữ nhân của ta mà cũng dám sờ, anh sẽ trả thù giúp em. Tần Thiên tức giận nói.
Tần Thiên quyết định lần tới phải ra tay sờ lại ngực cô nàng Triệu Chỉ Vân một cái mới được.
- Không thèm, anh cứ ở yên đó, không cần anh trả thù giúp em, tự mình em sẽ làm việc đó. Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nói.
- Sao lại không thèm được, trả thù cho nữ nhân của mình là một việc kinh thiên động địa. Tần Thiên dõng dạc nói.
- Không thèm là không thèm, em lại chẳng biết cái đồ sắc lang anh nghĩ gì sao. Lý Phỉ Nhi uy hiếp nói.
- Được rồi, không cho anh giúp em, vậy anh trả thù em tiếp đây. Tần Thiên vừa dứt lời, một tay đã kéo Lý Phỉ Nhi ôm lấy vào lòng, hôn lên mặt cô một cái. Bề ngoài Lý Phỉ Nhi không biểu cảm còn có chút kháng cự, kỳ thực cũng rất thưởng thức cảm giác này.
- Mau buông em ra, nếu không em sẽ bị mọi người chế giễu đó. Lý Phỉ Nhi mắc cỡ nói.
- Không có chuyện gì, bị cười nhiều sẽ thành quen thôi. Tần Thiên cười xấu xa.
Tiếng nói vừa dứt còn đang tận hưởng cảm giác ôm ấp mỹ nhân thì bên hông liền truyền tới cảm giác đau đớn.
- Ai da, đau chết mất, ta không dám. Tần Thiên chịu đau nói.
Lúc này Lý Phỉ Nhi mới hả hê buông tay ra, sau đó chỉnh sửa lại quần áo, lập tức hướng cửa ra ngoài. Vừa xuống nhà, thấy ba nữ nhân đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng cô có chút chột dạ, sắc mặt đỏ thẫm.
- Âm thanh vừa rồi thật lớn nha! Triệu Nhã Chi cố ý châm chọc.
- Đúng vậy nha, chị Phỉ Nhi quả nhiên có thanh âm thật dễ nghe đó nha. Hàn Phi Vũ cũng cố ý nói.
- Tốt, hai người dám cười nhạo chị, xem chị thu thập hai em như thế nào. Lý Phỉ Nhi bị hai người chọc cho xấu hổ, hướng hai người nhào tới.
- Á… cứu mạng… bớ người ta … có người có gian tình bị phát hiện đang muốn giết người diệt khẩu. Triệu Tiểu Nhã bỏ chạy, vừa chạy vừa hét làm Lý Phỉ Nhi chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống đất ngay lập tức.
Hai người Hàn Phi Vũ, Sở Tương Tương được một phen cười lớn.
- Khụ, khụ… Hai người chúng ta ở chung một chỗ thật thuần khiết, có nào phát sinh cái quan hệ kia, lại dám bêu rếu có gian tình là sao. Tần Thiên nghiêm túc nói.
Ba người đùa giỡn một hồi, liền ngừng lại, lúc này, Tiêu Du cũng đã trở về, thấy Tần Thiên xuất hiện, quan sát một chút, lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng cảm giác được Tần Thiên tu vi trở nên mạnh mẻ rồi, nhưng là lại phát hiện mình nhìn không thấu thực lực của Tần Thiên, Hiện nay Tần Thiên đã tu luyện thành công Ẩn Linh Thuật, chỉ cần tu vi không cao hơn hắn ba cấp cảnh giới thì sẽ không thể cảm nhận tu vi hắn.
- Tiêu Du tỷ, sao đệ không thấy Chỉ Nhược, cô ấy lại đi làm chuyện gì sao mà còn chưa trở lại? Tần Thiên nhìn Tiêu Du hỏi.
Hôm nay tại trường học trở về hắn không thấy Chỉ Nhược, còn nghĩ là cô ấy đã đi ra ngoài, cộng thêm với việc Chỉ Nhược võ công cao cường, cho nên hắn không hề mảy may lo lắng. Tuy nhiên bây giờ đã hơn bảy giờ rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Chỉ Nhược đâu.
- Chị Chỉ Nhược đã đi về nhà rồi. Tiểu Nhã nhanh nhảu nói.
- Ừ, Chỉ Nhược đã trở về nhà. Tiêu Du cũng nói.
Tần Thiên nghe như vậy liền gật đầu, khó trách cả ngày không thấy cô ấy, hoá ra cô ấy đã trở về nhà.
- Đi nào Tần Thiên, phụ em làm. Hàn Phi Vũ một bên đi tới lôi kéo Tần Thiên vào nhà bếp.
Tần Thiên vẻ mặt buồn bực, có phần uỷ khuất, tại sao mình phải phụ chứ, đáng lẽ chính mình chỉ là chờ ăn mới đúng.
Cơm nước xong xuôi, Tần Thiên liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Phong tử, tìm hiểu tình hình của vài ngày qua. Phong tử cũng nói cho hắn biết, bang hội hiện nay đang phát triển ổn định, bang hội của hắn đã có hơn chín trăm thành viên trong đó có gần năm trăm tinh anh. Mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi, chỉ còn chờ Tần Thiên ra lệnh một tiếng, liền có thể cùng Lang Bang giao tranh.
Tần Thiên cũng không nóng vội, ngày mai hắn phải tham gia cuộc thi tài Dị Năng Giả rồi. Xong xuôi cuộc tranh tài ngày mai thì hắn sẽ chính thức giao tranh với Lang Bang, thuận tiện cũng cùng Tam Thiếu Bang tranh đấu khu vực xung quanh Đại Học Quảng Châu. Để từ đó nơi đó trở thành bàn đạp phát triển.
Sau khi nói điện thoại với Phong tử xong, Tần Thiên liền nhận được điện thoại của Sở Văn Long, nói cho hắn biết ngày mai thi đấu bắt đầu. Tối nay chín giờ, sẽ có người tới đón hắn và Sở Tương Tương đến quân khu.
- Tần Thiên, cái bọc ở nơi đây của em sao? Tiêu Du hô lên hỏi.
- Cái gì vậy? Tần Thiên thấy Tiêu Du gọi liền ra phòng khách hỏi.
Tiêu Du trong tay cầm một cái bọc đưa cho Tần Thiên, hắn trực tiếp mở ra xem thì ra bên trong là tất cả giấy tờ tuỳ thân cần thiết của hắn do Lương Văn Đạo làm cho.
- Thật tốt quá, sau này không cần lo sợ bị bọn pikachu thổi còi nữa. Tần Thiên hưng phấn nói.
Sau đó thu thập tất cả bỏ lại vào bọc, rồi trở về phòng lấy điện thoại ra gọi cho Lương Văn Đạo để cảm ơn. Xong xuôi, hắn lại qua phòng Sở Tương Tương thông báo cho cô biết để chuẩn bị tối nay trở về quân khu.
- Tần Thiên ca ca, anh lại muốn đi sao? Tiểu Nhã thấy Tần Thiên thu thập đồ đạc liền nói. Đó cũng là câu hỏi chung của các nàng Hàn Thi Vũ và Lý Phỉ Nhi.
- Yên tâm rất nhanh anh sẽ trở về. Tần Thiên vội an ủi các nàng.
- Hứ, đi đi, viện cớ ra ngoài trêu hoa ngẹo nguyệt ta còn lạ gì. Lý Phỉ Nhi bất mãn nói dù trong lòng cô rõ ràng hắn thực sự là có việc.
Tần Thiên cũng không đành xa các nàng nhưng chính là không có biện pháp mang theo các nàng đi.
- Biểu tỷ, chị giúp em trông chừng Tiểu Nha nhé, không cho ai mang nàng ấy đi. Tần Thiên kéo Tiêu Du qua một bên thì thầm, nói cho nàng biết là Tề gia đang muốn dẫn Triệu Tiểu Nhã đi.
- Đệ cứ yên tâm, Tiểu Nhã sẽ không có chuyện gì. Tiêu Du gật đầu đáp.
Rất nhanh, thời gian cũng tới chín giờ tối. Tần Thiên cùng với Sở Tương Tương đem theo một ít hành trang đi ra ngoài. Bên ngoài, có sẵn một chiếc quân xa đậu chờ hai người, người lái xe chính là Trương Thiếu Soái. Trương Thiếu Soái nhìn thấy Tần Thiên liền kinh ngạc, gã phát hiện Tần Thiên càng ngày càng lợi hại, gã cảm thấy có một áp lực vô hình từ Tần Thiên phát ra.
- Đi thôi, đã làm phiền người. Tần Thiên vỗ vai Trương Thiếu Soái nói.
Trên ban công, Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên lên xe rời đi trong miệng làu bàu
- “Cái tên sắc lang, bại hoại, lần sau ta phải hành hạ người.” Lý Phỉ Nhi miệng tức giận nhưng nước mắt lại tự ứa ra.
Tần Thiên không hề hay biết, ngồi trong xe rất nhanh đã tới quân khu. Tuy chưa tiến vào bên trong, hắn đã cảm nhận bên trong có rất nhiều hơi thở của kẻ có Dị Năng, mạnh yếu đủ cả. Tần Thiên có chút nhíu mày, xem ra lần thi này là một cuộc đại chiến.