Sân bay Kiều Hồng, thành phố Minh Châu, một máy bay chở khách A380 khởi hành từ Seattle, Mỹ đến thành phố Minh Châu vừa chạm bánh xuống đất, thân máy bay cực lớn trượt dài trên đường băng, tốc độ càng lúc càng chậm, bảy tám phút sau máy bay rốt cục cũng vững vàng dừng lại tại hàng thứ 2 của sân bay. Cửa khoang máy bay mở ra, dẫn đầu ra khỏi cabin là một người đàn ông trẻ tuổi, mắt đen,tóc đen, mặc một bộ trang phục phương đông truyền thống, người đàn ông trẻ tuổi này mang theo kính râm, tuy không thấy rõ bộ dáng, nhưng qua hình ảnh phản chiếu từ bánh phụ (có lẽ là ám chỉ bánh xe của những chiếc xe đón người thân bên đường) thì hẳn là một mỹ nam đủ sức làm một thần tượng.
Bộ pháp của hắn vững vàng, trên người có các đường cong cơ bắp hiện lên rõ ràng, xem ra hẳn người có công phu.
Ra khỏi sân bay, Diệp Thiên mang theo chiếc vali xách tay ngăn cản một chiếc xe taxi, hắn lại để cho lái xe trực tiếp đi hướng nam thành phố Minh Châu, khu vực ngoại ô có nghĩa trang công cộng Vạn Tùng. Một tuần trước, hắn đã nhận được tin tức cha hắn bệnh tình nguy kịch, không nghĩ tới tạo hóa trêu người, lúc ấy hắn đang chấp hành nhiệm vụ ám sát trùm ma túy lớn tại rừng rậm Amazon. Diệp Thiên vô luận từ trước tới giờ có nhận nhiệm vụ có độ khó cao cỡ nào cũng chưa từng để lỡ tay qua.
Nhưng mà, lúc này lại là lần đầu tiên hắn từ bỏ một nhiệm vụ, vội vã chạy về trong nước muốn gặp mặt bố mình lần cuối cùng, đáng tiếc thay là chậm một bước, ngay sau hôm hắn thu được tin tức này thì cha hắn bởi vì bệnh tình quá nặng cộng thêm các biện pháp cứu chữa không có hiệu quả mà tử vong!
Diệp Thiên từ năm mười tám tuổi rời nhà trốn đi đến nay đã suốt bốn năm rồi, bốn năm đó chưa bao giờ liên hệ với người trong nhà, nguyên nhân là bởi vì cha năm đó cố chấp làm hại chết em gái hắn, khi đó Diệp Thiên không cách nào lý giải, càng không có cách nào tha thứ cho cha, cho nên rời nhà trốn đi nước ngoài.
Đi vào nghĩa trang công cộng, sau khi Diệp Thiên thanh toán tiền xe, tự mang theo vali xách tay lên núi, Diệp Thiên đã tìm được mộ bia cha hắn, ngay bên cạnh mộ của con gái (em gái đối với Diệp Thiên).
Diệp Thiên mở rương hành lý ra, bên trong là những vật phẩm dùng trong bái tế mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước, hương cùng giấy vàng, còn có một chồng chất đầy minh tệ (tiền âm phủ),đốt hết những vật phẩm cúng bái trước mộ cha, cuối cùng, Diệp Thiên mang lên một khóm hoa cúc trắng, dập đầu ba cái,sau đó, Diệp Thiên quỳ trên mặt đất khóc thút thít, "Cha, thực xin lỗi, ta đã tới chậm!". Thương tâm qua đi, Diệp Thiên cảm thấy cái chết của cha khẳng định có kỳ quặc, đang tốt lành tại sao lại bị té lầu? Hắn tin tưởng cha của mình không có khả năng tự sát, nếu như cha hắn muốn tự sát theo như lời Diệp Thiên thì cũng là thời điểm em gái hắn qua đời, đó là thời điểm thích hợp để tự sát, cần gì chờ tới bây giờ! "Cha, ngươi yên tâm ta nhất định phải sẽ tra ra chân tướng, thay ngươi rửa sạch oan ức này!" Diệp Thiên nhìn ảnh chụp tren bia mộ cha, thật lâu, hắn mới mang khuôn mặt lạnh lẽo đứng dậy đi ra khỏi vùng núi - nơi có nghĩa địa công cộng
Cha hắn là cô nhi, không có ai thân thích ngoài bằng hữu. Trước đây cha hắn là một bác sĩ, tại bệnh viện cũng kết giao tốt với một vài đồng sự. Diệp Thiên đi vào Bệnh Viện Chợ Rẫy thuộc thành phố Minh Châu - nơi cha hắn từng làm việc, xem có thể không thể nghe ngóng một ít nội tình hay không
Diệp Thiên bảy tám năm trước đã từng tới đây, hiện ở chỗ này, người và vật đã sớm còn như trước, đi vào hành lang bệnh viện, tiểu hộ sĩ ăn mặc trang phục y tá màu phấn hồng nhìn thấy Diệp Thiên, sau nhiều lần dùng cả hai mắt nhìn lén, thầm nghĩ trong lòng, thật là đẹp trai! "Xin chào, xin hỏi bác sĩ Vương Oánh làm việc tại tầng mấy?" Diệp Thiên nhìn mặt tiểu hộ sĩ hỏi, thế nhưng mà rất nhanh,ánh mắt đã bị bộ ngực sữa no đủ của tiểu hộ sĩ này hấp dẫn, tiểu hộ sĩ tuổi không lớn lắm, mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt rất đáng yêu, ăn mặc trang phục y tá đặc biệt có cảm giác. "Anh tìm Vương Oánh giáo sư à, cô ấy... Phòng làm việc của cô ấy tại tầng tám, ra khỏi thang máy quẹo trái gian phòng cuối cùng là được!" Tiểu hộ sĩ thấy Diệp Thiên nhìn chằm chằm ngực mình, xấu hổ thẹn thùng nói. "Tốt, cám ơn!" Diệp Thiên sau khi nói cám ơn thừa lúc thang máy đi tới tầng tám mà vào cùng, đi lên mới biết được nguyên lai nơi này là nằm viện bộ, đi vào cửa sau văn phòng điều đầu tiên Diệp Thiên chứng kiến được là cửa ban công đang mở ra, bên trong chỉ có một nữ bác sĩ trẻ tuổi ước chừng hai mươi đang cặm cụi trên bàn công tác ghi lịch khám chữa bệnh, xem nàng lúc ghi, lúc ngừng, khi thì nhíu mày, đoán chừng là thực tập sinh "Xin chào, xin hỏi bác sĩ Vương Oánh có ở đây không?" Diệp Thiên gõ cửa hỏi.
Bên trong, nữ thực tập sinh đang chăm chú ghi lịch khám, chữa bệnh lại càng hoảng sợ, vốn định giận dữ, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy một mỹ nam khiến người ta hít thở không thông, lập tức giận dữ biến mất, cười nói: "Anh tìm Vương chủ nhiệm có chuyện gì sao? Cô ấy hôm nay nghỉ ngơi a!" Chủ nhiệm? Diệp Thiên nhớ đến lúc ấy Vương Oánh a di vẫn chỉ là chủ trị y sư, không nghĩ tới bây giờ đều thăng là chủ nhiệm y sư rồi!
Diệp Thiên chần chừ một chút rồi nói thêm: "Vậy cô có thể đem số điện thoại của chủ nhiệm Vương Oánh cho tôi được không, tôi thật sự có việc gấp cần làm phiền cô ấy!" Nữ bác sĩ thực tập hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng, còn dặn dò Diệp Thiên không được nói là cô ấy nói cho Diệp Thiên biết. Diệp Thiên vỗ bộ ngực cam đoan rằng mình sẽ không bao giờ nói ra, Diệp Thiên lấy xong được số điện thoại của Vương Oánh a di, đang chuẩn bị đi xuống lầu, đột nhiên nghe được một tiếng thét lên từ dãy hành lang: "Ah..." Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một y tá tuyệt sắc bị một người đàn ông trung niên bắt làm con tin ôm trong ngực, trong tay anh ta cầm một thanh dao gọt trái cây kề sát cổ họng của cô gái, người đàn ông trung niên thần sắc kích động giận dữ hét: "Gọi viện trưởng của các người ra, nhanh đi, các người gọi viện trưởng tới, bằng không thì lão tử giết cô ta! Cái bệnh viện chó má gì, chỉ biết tiền, thu tiền lì xì cũng không để cho con của ta được chữa cho tốt, mỗi ngày bắt ở chỗ này nằm viện, không có y đức của bác sĩ, Một đám đều không phải là thứ tốt lành!" Đám y tá kia bị dọa cho hoa dung thất sắc, nguyên một đám ngốc trệ đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, một ít y tá lớn tuổi trong đó khuyên: "Đồng chí, ngươi làm như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, chúng ta làm y tá cũng không dễ dàng gì, anh làm sao mà lại nỡ đi khó xử một người y tá! Có vấn đề gì, tôi có thể giúp anh hướng lãnh đạo bệnh viện phản ánh!" Người đàn ông trung niên kia khinh thường mà nói: "Phản ánh cái rắm, thư phản ánh ta đã viết vài phong,những lần đó không phải đá chìm đáy biển sao, ta muốn thấy lãnh đạo của các người, ngay cả cửa đều vào không được, ta không muốn thương tổn ai, các ngươi tìm lãnh đạo bệnh viện đến, ta thả cho cô ta đi!" Diệp Thiên trong nội tâm thở dài một tiếng, aiz, lại là một người đáng thương bị buộc làm việc bất đắc dĩ. Nhưng bắt cóc y tá thì lại là ngươi không đúng! Hắn lặng lẽ đi đến sau lưng người đàn ông trung niên kia, đám y tá kia chứng kiến Diệp Thiên đi qua, nguyên một đám một hơi thật sâu.
Người đàn ông trung niên tựa hồ đã nhận ra cái gì, vội vàng quay đầu lại, hắn còn chưa kịp chứng kiến gương mặt Diệp Thiên đã bị hắn dùng tay chém vào trên cổ, lập tức ngất đi, dao trong tay rơi xuống đất kêu thành tiếng. Y tá tuyệt sắc bị bắt làm con tin mà không biết có chuyện gì xả ra bị dọa cho toàn thân mềm nhũn nhưng vẫn cố hướng Diệp Thiên đi qua, Diệp Thiên liền vội vươn tay ra,dùng cánh tay bao quát đem nàng ôm ở trong ngực, bỗng nhiên Diệp Thiên cảm giác mình tay đặt tại một cái bộ vị mềm mại, rất có độ co dãn, xúc cảm rất tốt, ngón tay còn ở phía trên nhéo nhéo.