Sống Cùng Thú Nhân

Chương 2: Thế giới trên đôi cánh(2)



Chương 2: Thế giới trên đôi cánh(2)

***

**

*

Dưới vách đá trải dài ấy là một bãi đất trống có hàng cây lớn bao quanh. KaLa nhìn thấy con người, đa số là đàn ông, có cả người lấp ló trong hang đá sau những cành cây rậm rạp. Cô thở phào, may mắn ko phải chỉ có mình là ngoại tộc.

Bạch dực đưa KaLa lên tận đỉnh vách đá. Ở trên đây rộng đến ngạc nhiên, dường như đã được dọn dẹp thật sạch sẽ. KaLa thú vị nhìn nhìn, có cả đệm đá ư? Hơn chục tảng đá bằng phẳng sắp đều đặn xung quanh. Như dành cho người quan trọng vậy. Đứng trên này có thể...

"Tộc nhân? Sao lại lạc vào lãnh địa của dực tộc?"

KaLa đang say mê cảm thán,

thì 1 giọng sang sảng vang lên sau lưng. Bấy giờ KaLa mới để ý, bạch dực nọ vừa quăng cô lên xong bay đi đâu rồi..?

Trước mắt KaLa là một nhóm người, quả nhiên là cmn đồng tộc: toàn thân độc duy nhất 1 áo choàng bằng lông vũ trắng, che từ cổ đến bắp chân. Ai nấy choàng giống y như nhau. Khác là lông vũ có chèn thêm vài sợi màu khác, và cái thân thể họ mà thôi.

KaLa:...

Style gì quên rồi!?

Dáng người bọn họ đều rất chuẩn, cao hơn hẳn so với KaLa. Đa số là đàn ông con trai hầu như ko nhìn thấy phụ nữ. Cô có thể phỏng đoán ra thân hình rất cường tráng dưới lớp áo choàng lông vũ của họ.

KaLa trông rất nhỏ nhắn, hiện đại thì có lẽ nhìn tầm 17,18 tuổi, ko có lực sát thương! (:v)

Một thanh niên mi mục thanh tú, cao lớn hữu lực bước tới cười tủm tỉm hỏi:

"Tộc nhân này, bị lạc đường sao?"

Mặc dù nhìn anh ta khá thân thiện nhưng KaLa vẫn nghe thấy hơi thở bài xích, cô lùi một bước tựa như sợ hãi tựa như cảnh giác:

"Không, tôi bị bỏ rơi..."

Anh ta ngạc nhiên, ko hiểu cô đang dùng ngôn ngữ nào, đúng là nhân tộc thật rồi, các tộc thú đa số đều hiểu cách giao tiếp với nhau. KaLa nhìn biểu hiện của anh ta mới biết là anh ta ko thể hiểu ngôn ngữ của mình.

KaLa huơ tay múa chân rất lâu họ mới hiểu. Thanh niên nọ hơi ngẩn ra, rồi hơi xấu hổ. Thầm nghĩ là bị tộc nhân vứt bỏ vì...yếu ớt, hoặc là vì dị loại???

Mặc dù khu rừng này là mạnh sống yếu chết, nhưng chưa từng có tộc nào lại đi vứt bỏ giống cái cả.

Mọi người nghe thanh niên kia giải thích xong thì tức giận, sau đó hả hê: rất nhanh thôi cái bộ tộc nhân tộc đó sẽ hối hận đến thúi ruột, ai ko biết khu rừng này giống cái hiếm tới mức nào..!

○~○

"Hừm... vậy nhân tộc này được thủ lĩnh phía nam đưa đến. Vậy thì cho nàng ấy một tổ ở bên đó đi!? "

Họ thảo luận gì đó với nhau.

KaLa gật gật, tùy họ làm gì làm, nhập gia tùy tục thôi. Ế...khoan, cô có nên bỏ trốn không???

KaLa một bụng câu hỏi thì con bạch dực lúc nãy lại bây đến, nó chính là thủ lĩnh phía nam vừa nói.

Vù...

Bạch dực to lớn thu cánh lại, gió tạt vào mặt KaLa, cô chưa kịp nói gì thì bạch dực. Từ một con chim lớn trắng muốt đứng đấy thu nhỏ lại, hóa thành 1 thanh niên cao lớn choàng áo lông vũ trắng, cổ điểm xuyến vài sợi lông đen tuyền. Đôi con ngươi bình tĩnh đánh giá KaLa, đó là 1 đôi mắt rất sâu, rất đẹp. Mái tóc khá hiện đại, nó ngắn và ko phải trắng muốt, mà là trắng bạc. Lạnh lùng đứng đấy chưa nói gì.

KaLa thiêu mi, đẹp như vậy là cấp bậc địch nhân!!!

...

...

Anh ta bước tới, chất giọng đầy nam tính vang lên, hơi trầm:

"Muốn ở đâu?"

Hở, KaLa hơi nghi hoặc nhìn anh ta, vẫn còn hơi bất ngờ vì anh ta là dực tộc. Không, là mình lạc vào lãnh địa dực tộc.

"Là, tổ phía trên hay là nhà...của, nhân tộc hay làm?"

Anh ta chỉ hang đá, rồi chỉ lưa thưa những ngôi nhà gỗ phía dưới. Khu rừng này đương nhiên có nhân tộc, chỉ là nhân tộc ko phải kẻ thống trị mà thôi.

"Anh là thủ lĩnh, vậy anh sắp xếp đi! À..ko cần phiền phức đâu..."

KaLa chỉ chỉ anh ta, rồi xua xua hai tay biểu thị ko làm phiền.

Anh ta gật đầu, hóa thành hình người chim. Chính là mọc thêm đôi cánh lớn sau lưng, hình ảnh này muốn bao nhiêu uy phong và đẹp mắt!

Anh ta ra hiệu cho KaLa, cô ngoan ngoãn cho anh ta cõng bay vù xuống vách đá.

Nhìn từ trên xuống, khu đất trống kia thật sự rất rộng, có nhà sàn gỗ, nhà trên cây. Họ gọi là tổ, ngôn ngữ loài chim.

***

KaLa được sắp xếp ở một cái nhà sàn bằng gỗ, chất liệu gỗ rất cứng và tốt, vân đẹp. Cô an phận vào sắp xếp nơi ở mới. Nhà ko lớn, một phòng trống, phòng ngủ có sàn cao. Cũng ko có gì nhiều, chăn và đệm bằng lông thú dày, dụng cụ như ống tre đựng nước, đá lửa nấu thịt, họ cho cô một phần thịt săn được. Xung quanh KaLa có khoảng 3, 4 nhà giống vậy, ngoài ra còn có nhà trên cây phía sau, trước là các tổ đá...

Đi về phía nam vách đá khoảng 5 phút là con suốt nhỏ, nước chảy xiết, chia làm 3 nhánh có đá tảng ngăn lại, ko dễ bị trượt dập đầu. Có cá nhỏ bơi qua.

KaLa nhìn nhìn cái.. áo choàng, tự hỏi họ có mặc quần ko?

KaLa nghe bên ngoài có tiếng hai người. Hình như nói cô là giống cái tộc nhân, sao đó bảo một giống cái khác mang áo đến cho cô.

Cái gọi là giống cái chẳng khác gì đàn ông, cao mét bảy, KaLa phải ngước mắt lên mới nhìn được đỉnh đầu "nàng ấy", ngực sân bay hoàn toàn, chỉ hơi mảnh mai hơn các giống đực lúc nãy. Có lẽ "nàng ấy" chỉ cần hai tay thôi cũng có thể chế trụ được KaLa rồi.

Cô:"..."

Hàng xóm là một giống cái loài nào đó cao ráo, khuôn mặt kiểu con trai có vẻ hiền lành, da màu nắng (giống cái dực tộc thích làm tổ hơn, nên ko ở nhà gỗ), mang cho KaLa vài tấm da thú quấn thân dưới, tò mò nhìn quần áo của cô, cười làm quen rồi ra về.

Cô:...

Giống cái ở thế giới này quả là điển hình của những "đại" mỹ thụ!!!

KaLa liếc xuống bộ váy chiến đỏ thẫm của mình, kín đáo gió thổi ko lọt, có gì lạ nào?

KaLa khóe miệng giật giật, xếp mấy tấm da thú lại để ở nhà. Vác cái áo choàng nghênh ngang đi xuống con suối.

Nói KaLa ko sợ là nói dối, dực tộc quá đông, đây chỉ là 1 khu vực nhỏ mà thôi. Nếu KaLa mà có hành động phản loạn gì, thì e là mình cô ko đủ cho họ phanh thây. Huống hồ dực tộc lại to lớn như thế.

***

Tiếng suối len lỏi qua những đá tảng nghe róc rách, nước mát mẻ, có mùi hương cây cỏ.

Bây giờ là cuối xuân, thời gian tuyệt vời để thư giãn. KaLa nấp sau 1 đá tảng lớn, dựa người vào đó cọ rửa cơ thể. Nghe xa xa có tiếng thác nước rầm rầm, nghĩ nghĩ lúc trước sống như thế này có phải thoải mái hơn ko. Nói đi nói lại cũng là cô ngu ngốc mà thôi...

Gần đấy cũng có mấy 'giống cái' như cô, có lẽ là được cứu về đây. Nhìn cơ bản, dực tộc cũng rất thanh minh và dễ chịu.

=_=

KaLa sau khi tắm, lau khô cơ thể, khoác cái áo choàng lông vũ rộng thùng thình trên người, càng khiến cơ thể cô nhỏ nhắn lại.

"..!"

Bất tiện.

KaLa kết luận.

Mà nhìn đi nhìn lại, màu trắng chính là màu sạch sẽ nhất, thanh khiết nhất và luôn đẹp đẽ.

Chiều.

Cô về nhà.

Trước sân, hai, ba nhà gần nhau xúm lại ngọn lửa, họ đang loay hoay dùng thịt nướng.

Giống cái hồi sáng vẫy tay gọi KaLa, cô ko khách khí cùng ngồi ăn với họ.

Cả ngày chưa ăn gì khiến mùi thịt nướng kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô, KaLa cắn thử một miếng. Chất thịt rất tốt, có điều nướng ko có tí ti gia vị nào khiến cô nhăn mày lại. Thầm nghĩ xem mai cô có thể lởn vởn tìm ít thảo mộc, gia vị, à còn nấm nữa!

Viễn tưởng cho ngày mai, KaLa nhịn xuống hương vị hơi nhạt nhẽo của thịt nướng mà nuốt hết.

Trong khi ăn họ có trò chuyện rất nhiều, KaLa có thể nghe hiểu nhưng họ thì ko hiểu cô nói gì. Nên cô chỉ im lặng, thỉnh thoảng họ có cười với cô.

KaLa chỉ bắt được vài tin tức, sao đó huơ tay múa chân hỏi lại họ.

Thì ra mỗi buổi sáng, dực tộc chia làm nhiều nhóm lớn đi săn mồi. Buổi xế chiều thì các giống cái thay phiên nhau đi hái hoa quả trong rừng, giống cái nào mạnh mẽ 1 chút thì tổ chức đi bắt cá, lấy nước..v.v.

KaLa một đêm ko ngủ.

Sáng sớm,

có tiếng phần phật trên kia, KaLa chui khỏi nhà gỗ, nhìn mấy đội hình thẳng tắp trắng muốt của dực tộc, chắc là họ đi săn. Chỉ để lại chục người canh giữ. Cô lấy nước rửa mặt. Đi tới khoảng trống lớn gần đấy thì thấy hơn hai mươi thanh niên đang thảo luận gì đó, đó là các mỹ thụ....à ko, là các giống cái ở tộc này.

"Còn ai nữa ko?"

"..?"

Là một con chim lông trắng pha nâu đáp xuống, hình thể hơi nhỏ hơn nhiều so với các con chim mà KaLa biết, đó cũng là 1 giống cái. Cô đếm lại, họ đã tập trung đầy đủ, loài chim cũng thật có quy tắc, tập hợp cho đủ rồi mới phân việc. Bộ tộc tại đây bao gồm cả KaLa thì có tất cả 24 giống cái.

!!!

Con số này thật là quá ít ỏi đến đáng thương, so với số lượng chim đực gần hai trăm. Cho nên, họ mới thu nhận các giống cái bị lạc như cô đi...

KaLa cùng một nhóm năm người đi ven rừng hái quả dại. Cô may mắn cho họ đã tiến hóa theo giống người có thể nhận ra lợi ích của thiên nhiên, có thể ăn một số thứ khác ngoài thịt, thịt, và thịt. KaLa quan sát địa thế ở đây, rừng rậm này lớn đến chừng nào cô ko thể tưởng tượng được, cũng ko biết có bao nhiêu nguy hiểm nếu lạc vào sâu trong ấy. Có rất nhiều thực vật lạ, có quả, dây leo và củ. Nhìn nhìn loại quả có dấu hiệu bị côn trùng ăn, cô chọn loại ấy mang về vì nó có lẽ ko độc. Cô tìm mãi mà ko thấy nấm, chỉ có địa y, cũng ko thấy động vật nhỏ, cô muốn săn! :


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.