Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 172: Ta Cắn Chết Ngươi!



“Không sao cả, không sao cả, nói cho ta nghe xem nào, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?” Lục Minh tai cũng vừa nghe mấy nàng Tiểu Hoa MM nói qua một lần, nhưng chân tướng chính xác, chỉ có Hoắc Vấn Dong.

“Ta, ta cũng không thấy rõ ràng, chỉ nhìn thấy có một đôi mắt to đen nhánh, còn nghe thấy nàng nói chuyện, đó là một nữ nhân, nhưng ta không nhìn thấy người nàng, nàng giống như một cái bóng. Thật đáng sợ, ta, ta hình dung không được!” Hoắc Vấn Dong hồi tưởng trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng nhanh chóng phát hiện mình đang nằm trong lòng Lục Minh, nhất thời rất xấu hổ, vết thương nhàn nhạt trên mặt cũng xinh đẹp thêm, giãy khỏi sự ôm ấp của hắn, dùng nấm đấm nhẹ đánh Lục Minh một trận, oán trách nói: “Chiếm tiện nghi của ta, xú tiểu tử, lão nương bây giờ tốt lắm, anh có thể lăn đi! Có cái gì, ta một chút cũng không sợ!”

“Dựa theo miêu tả của em, cái bóng đen cứu nàng, chắc là một người bạn của tiểu di anh, anh không rõ nàng vì cái gì xuất hiện ở nơi này, có lẽ nàng vừa mới đuổi giết kẻ bắt cóc kia! Tất cả mọi người không cần sợ, điều này với mọi người không có vấn đề gì, chỉ là đúng lúc đụng phải!”

Lục Minh vội vàng an ủi một phen.

Hắn đoán cái bóng kia chính là nha đầu nhà họ Vũ, nhưng sao nàng lại chạy tới bảo vệ Hoắc Vấn Dong đây?

Chẳng lẽ chuyện này thật sự là tình cờ gặp gỡ? Lục Minh nghĩ mãi mà không rõ, chỉ có thể đánh giá như vậy, có lẽ người muốn hại Hoắc Vấn Dong đúng lúc là mục tiêu của nàng, nhưng ai lại muốn xuống tay với Hoắc vấn Dong đây? Là Mục Chi Hiên? Hình Thiên Phong? Bọn họ phái người bắt Hoắc Vấn Dong là vì cái gì? Là điều tra rõ xem vết thương trên mặt nàng vì sao khôi phục nhanh chóng như vậy, hay nhắm vào mình?

Tuy rằng suy nghĩ không rõ ràng, nhưng Lục Minh loáng thoáng có thể nghĩ thông suốt một chút, cảm thấy được hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm liên quan tới mình.

Nhưng nếu Mục Chi Hiên và Hình Thiên Phong muốn chơi, vậy cùng chơi tới cùng. Xem cuối cùng ai chơi ai!

Lục Minh lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho đội trưởng La Cương, nói như thế như thế, để đội trưởng La Cương phái người đi điều tra, lại gọi điện thoại hỏi Đỗ Tử Liên một chút, Đỗ Tử Liên trả lời tất cả không có chuyện gì, nhưng xe của Ôn Hinh phu nhân đưa về một nữ tử, hiện giờ đang cùng mấy người Niếp Thanh Lam và Giai Giai nói chuyện.

Điều này làm cho Lục Minh hoảng sợ, chẳng lẽ, là nha đầu Trầm Khinh Vũ đã đến?

Trong lòng Lục Minh bây giờ vừa mừng vừa lo. Mừng là nàng cuối cùng đã tới đây, nhưng lo chính là, không biết nàng sẽ cùng mấy người Giai Giai nói gì đó, nha đầu kia sẽ không đem toàn bộ phong đan bạch lộ đổ qua đây chứ? Mình nên nhanh chóng trở về, hay là chờ sự tức giận của nàng hạ xuống rồi mới quay về? Đang do dự, chị Trang đến gần nhỏ giọng nói: “Dong Dong ngoài mặt không có chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn có bóng ma, cậu lại nói chuyện một mình với nàng đi! Châm cứu không có phương pháp nào sao? Nếu không châm cho nàng vài châm. Làm cho nàng ngủ một giấc thật ngon đi! Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng đều sợ tới mức tái nhợt không có chút máu, ngón tay hơi run rẩy, tinh thần trạng thái như vậy sao có thể được...”

Chị Trang đi rồi, Tiểu Hoa MM lại tới, vỗ vai Lục Minh: “Châm cứu cái gì, trực tiếp thượng lên nàng, nàng tự nhiên sẽ tốt!”

“Tiểu Hoa giáo chủ. Ngài cũng đừng thêm phiền phức!” Lục Minh thiếu chút nữa đổ mồ hôi mà chết.

“Ta nói thật, ngươi không phải nhìn không ra, Hoắc yêu nữ đối với ngươi xuân tình tràn trề sao? Ta nghe nói nàng ban đêm tự sướng, đều gọi tên ngươi!” Tiểu Hoa MM cười lạnh một tiếng, hừ nói: “Nam nhân có bản lĩnh, nhiều ít vợ không tính là gì! Đừng ở trước mặt lão nương giả bộ đứng đắn, thế giới loài sói không như thế này? Tiểu kiều thê tự mình cất dấu cẩn thận trong nhà, hoa dại ở bên ngoài, có thể hái thì hái, chẳng phải có câu Thê không bằng thiếp, Thiếp không bằng vụng trộm, vụng trộm không bằng không thể vụng trộm... Ngươi nói người nào là nam nhân mắt không gièm pha nữ nhân bên ngoài?”

“Thế nhưng. Ta đã có ba bốn người!” Lục Minh đối diện với Tiểu Hoa giáo chủ, ngược lại rất thẳng thắn.

“Ở trong nhà. Vì cho ngươi giữ gìn được cảm giác mới mẻ, cũng cho lén lút không, người nào đồng ý cho ngươi thượng? Người nào cũng không chịu! Nếu ngươi không thỉnh thoảng ra bên ngoài phát tiết, không nghẹn mà chết mới là lạ!” Tiểu Hoa MM ngón tay chỉ tầng bảy, nhỏ giọng nói: “Phía trên tầng bảy, ngươi đã từng lên vài lần? Đến Phương Phỉ Uyển cũng không quá mười lần, thế nhưng Hoắc yêu nữ ở trên đó chuẩn bị cho ngươi một gian phòng để nghỉ ngơi, giường này gối đầu này, cần cái gì đều có, tiềm thức của nàng nếu không muốn làm tiểu mật của ngươi, không muốn ngươi thượng lên, ta liền chặt đầu đưa tới cho ngươi ngồi!”

“Ta và Giai Giai là chị em, cùng Hoắc yêu nữ cũng là chị em, tiểu tử ngươi có tiền lại có năng lực, một lần thượng cả hai người các nàng, lão nương tuyệt đối tán thành, tiện nghi cho tiểu tử ngươi, chung quy nhìn Hoắc yêu nữ khác hẳn heo” Tiểu Hoa MM có thể trở thành giáo chủ Lang Thần Giáo, cũng không phải không có đạo lý.

“Thế nhưng giáo chủ, ta không chỉ cùng một mình Giai Giai, còn có người khác...” Lục Minh thở dài, chuyện của mình, không đơn giản như trong tưởng tượng.

“Chuyện này ta không giúp được ngươi, ngươi rước lấy nợ phong lưu, tự mình từ từ mà trả, ta chỉ thay chị em nói chuyện! Hoắc yêu nữ toàn thân đều bị ngươi xem nhiều lần, lại có ơn cứu mạng, ngươi cảm thấy rằng nàng còn có thể gả cho ngươi khác sao? Không có khả năng, theo tính tình của nàng, ngươi muốn nàng hay không, nàng đời này nhất định làm một xử nữ già! Hơn nữa, tiểu tử ngươi nếu có năng lực, thượng một người là thượng, thượng hai người cũng là thượng, lại thượng thêm một Hoắc yêu nữ, cũng không có gì, ngươi cần gì phải tuyệt tình như vậy!” Tiểu Hoa MM bức bách Lục Minh.

“Giáo chủ, việc này về sau nói đi, được không? Ta bây giờ đau đầu muốn chết!” Lục Minh lau mồ hôi.

“Ta cũng không bảo ngươi lập tức đè nàng ra, chẳng qua ngươi cho nàng một chút hy vọng vào cuộc sống, ngươi biết vì sao nàng bị lừa không? Cũng vì muốn bồi bổ thân thể cho tiểu tử ngươi, chuẩn bị một ít thức ăn ngon, tẩm bổ cho ngươi một chút, cũng khiến ngươi khen ngợi tay nghề của nàng! Còn nữa, nếu như thật sự nhàn rỗi như vậy, nàng sẽ không tự mình tìm kiếm, cần gì phải tham gia cuộc thi thần ăn kia? Nói một câu, Hoắc yêu nữ chính là muốn thể hiện trước mặt ngươi!” Tiểu Hoa MM ngữ trường âm trọng vỗ vai Lục Minh.

"..." Lục Minh nghe xong, thật sự có chút kinh ngạc.

“Mặc kệ nữ nhân có dạng gì, xinh đẹp, xấu xí, mạnh mẽ, dịu dàng, đều có quyền thích ngươi, ngươi có thích không thích người ta, cái này là tự do của ngươi, thế nhưng ngươi không thể ngăn cản người khác thích ngươi, đúng hay không? Hoắc yêu nữ thích ngươi, nàng không dám nói, nàng thương yêu Giai Giai, thà rằng mình chịu đựng mà chết, cũng không nói với ngươi, nếu không, với tính tình của nàng, sau khi uống say không tự lột sạch mình rồi tự bò lên giường của ngươi mới là lạ đấy! Trong lòng nàng có bao nhiều đau khổ, ngươi căn bản không biết! Cho nên, ta mới buồn như vậy, tới đây để nói với ngươi những lời này, tiểu tử, ngươi có bản lĩnh, liền thượng nàng đi. Ngươi không cho nàng danh phận gì, ta đảm bảo nàng cũng không oán hận ngươi, tuyệt đối cam tâm làm tiểu mật ngọt của ngươi! Có một câu nói, ngươi khiến nàng làm nữ nhân một lúc, đừng để nàng cả đời chỉ có tự sướng, vậy đối với nàng không công bằng!” Tiểu Hoa MM cuối cùng lại vỗ vai Lục Minh, giống như đại hiền giả truyền kinh nghiệm nói: “Làm cho nữ nhân thích mình tự sướng, là sỉ nhục lớn nhất của nam nhân, nếu ngươi thực sự là một nam nhân. Vậy hãy làm cho nữ nhân của ngươi đều sung sướng! Được, tính kinh tọa đàm nói tới đây thôi, lần sau ngươi còn muốn nghe, ta sẽ thu lệ phí, lên giá mười vạn, cứ ba phút đồng hồ thu thêm năm vạn!”

“Cám ơn giáo chủ đã chỉ bảo!” Lục Minh cung kích chấp tay, lễ phép tiễn Tiểu Hoa MM rời khỏi, này. Nữ nhân này thật sự không thể không khiến cho người ta khâm phục!

Mặc kệ lý luận hay là tư tưởng của nàng, kinh thế hãi tục có bao nhiêu.

Cũng không nói những lời nàng nói có đạo lý hay không, Lục Minh ít nhất bị tình chị em của nàng làm cảm động!

Tiểu Hoa MM làm đại tỷ của mấy người, ở điểm này, nàng bảo vệ tình cảm chị em của mình đích xác làm cho người ta cảm động, nàng không có tâm tư, hoàn toàn vì người khác mà làm chứ không phải chuyện lấy lòng. Đổi lại là người khác. Chắc chắn sẽ không làm được như vậy, chính là nàng, lại lớn mật mở miệng vì chị em.

Chuyện này đối với nàng một chút lợi ích cũng không có, thậm chí, còn có thể dẫn đến sự tức giận của Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn, nhưng nàng vẫn vô tư mà làm.

Tính cách trong sáng như nàng, cho nên, Lục Minh nghe xong rất cảm động.

Thế gian lại có mấy người, có thể làm mà không có tư lợi riêng Lục Minh biết tình cảm của mình giống như một vòng xoáy lớn, ai bị cuốn đến gần. Dường như chỉ có một hậu quả, vĩnh viễn không ra được, hiện giờ tất cả đều là hi lý hồ đồ. Mình cũng không có cách nào thu thập cục diện.

Hơn nữa Trầm Khinh Vũ đã đến, mấy người Cảnh Hàn lại có ba điều quy ước. Đương nhiên không thể lại cùng Hoắc Vấn Dong phát sinh thứ gì.

Chẳng qua, hắn vẫn quyết định nói chuyện với Hoắc Vấn Dong, ít nhất giải được khúc mắc trong lòng nàng...

Hoắc Vấn Dong lau sạch nước mắt, thấy Lục Minh vẫn còn chưa đi, vội vàng chạy lên tầng bảy. Nàng biết Lục Minh rất ít khi đi lên tầng bảy, thậm chí không có thực sự ở nơi này làm việc, thông thường hắn đi dạo ở dưới, nói chuyện với mọi người vài câu, rồi rời đi. Hiện giờ ở tầng bảy, trừ Trang tỷ, Giai Giai, Tiểu Hoa và Cam Điềm mấy người phải đi ra ngoài, không còn ai khác nữa, hoàn toàn biến thành thế giới của riêng mình.

Ở nơi này, mình có thể giúp hắn xử lý chuẩn bị tất cả, cùng mấy người Trang tỷ bàn bạc xem làm thế nào quản lý thật tốt vườn Phương Phỉ.

Tuy rằng tên kia chưa bao giờ biết, nhưng mình vẫn muốn làm tốt tất cả, coi như là trả ơn cứu mạng của hấn rồi... Đừng? Hôm nay mà trướng mắt hình như có điểm không tốt, Hoắc Vấn Dong chuyên tâm tiếp tục, dứt bỏ nghĩ ngợi lan man, ngón tay nhanh nhẹ di chuyển trên bàn phím máy tính, đối chiếu.

Nàng không biết, Lục Minh không tiếng động tiến đến, ngồi trên ghế sô-pha nhìn nàng.

Hoắc Vấn Dong đối chiếu hết quyển sách, cảm thấy có chút khô miệng, mở chén trà ra, lại phát hiện trống không, đang chuẩn bị đứng dậy đi lấy một chén, bỗng nhiên có người đưa cho nàng một chén, làm nàng rất vui mừng: “Điềm Điềm, yêu tinh nhà cô thật ngoan, biết ta khát, lần sau ta thấy xú tiểu tử Lục Minh, bảo hắn tăng lương cho cô, mang cho ta mấy con tôm giảo, ta sáng nay chưa ăn cái gì, đang đói quá!”

Một lát sau, một con tôm giảo trong cái lung hơi nước hầm hập được dùng khay mang tới, đặt trước mặt nàng.

“Oa... Sao lại là anh? Cam Điềm đâu?” Lúc đầu Hoắc Vấn Dong nghĩ rằng người mang tôm giảo cho mình là tiểu nha đầu Cam Điềm, đang đắc ý cắn một miếng, không ngờ vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Minh cười mà không cười nhìn mình, nhất thời sợ hải kêu to.

“Trưởng quỹ đại nhân vất vả, còn có gì phân phó cho tiểu nhân không?” Lục Minh cúi thấp người, Hoắc Vấn Dong sợ tới mức tay run lên, tôm giảo rơi vào trong cổ áo.

“A nóng!” Hoắc Vấn Dong nhanh chóng đưa tay hất con tôm giảo ra ngoài, lại vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt rơi ra, thiếu chút nữa rớt xuống, cuối cùng âm thầm nuốt nước mắt, mặt ngoài oán hận trừng mắt liếc Lục Minh một cái, giả vờ vô tình ăn luôn con tôm giảo, lại cố sức mà nhai, bày ra vẻ mặt ta là một nữ nhân hào phóng ta sợ ai. Lục Minh đưa tới một bình Cửu chuyển dưỡng nhan, rất ôn nhu nói: “Dùng cái này bôi đi!”

“Không, ta để cho nó xấu, xấu chết đi mới tốt!” Hoắc Vấn Dong trong lòng rất cảm động, rất muốn nhận lấy quà tặng của hắn, thế nhưng mạnh miệng, vẫn không cần.

Lục Minh nghe thế, cảm thấy buồn cười.

Hoắc Vấn Dong tức giận ăn tôm giảo, cố ý giả vờ ăn khiếm nhã vô cùng, toàn bộ đều nhét hết vào trong mồm, dùng quai hàm cố nhai, nhai mấy cái rồi liền nuốt xuống, nói chung là cực thô lỗ, làm như thế, cố tình chọc giận hắn, thế nhưng nuốt như vậy... Nghẹn.

“Ai ui!” Hoắc Vấn Dong khó chịu ôm cổ họng, liều mạng muốn nuốt đồ ăn vào trong, thế nhưng quá trình cũng rất chậm chạp, căn bản không thở nỗi.

Gấp đến mức bàn tay nhỏ bé của nàng gắng sức vỗ lưng, thế nhưng không giải quyết được gì, nàng muốn thẳng thắt lưng lên, cả người lại vô lực... Xong rồi, cái mạng nhỏ này tiêu rồi!

Đang trong giây phút đau đớn, bỗng nhiên có một bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng vài cái, lại ở trước ngực xoa bóp vài cái, đồ ăn lập tức trượt xuống, mới khiến Hoắc Vấn Dong có một hơi thở để sống, vốn trong lòng Hoắc Vấn Dong rất cảm kích, thế nhưng nhìn thấy tên Lục Minh vẫn cười mà không cười nhìn mình, nhất thời giống con mèo nhỏ bị dẫm lên đuôi mà dựng lông, giương nanh múa vuốt nhào qua: “Tên đáng ghét, ta cắn chết ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.