"Như vậy không công bằng! Lại ba đánh một? Kungfu Panda không phải là một cao thủ, anh ấy cần nghỉ ngơi!"Tằng chưởng môn cực lực phản đối trận đấu. "Thời gian quảng cáo đã qua, Kungfu Panda cũng đã được nghỉ ngơi, hơn nữa, chúng tôi cũng nhận được sự đồng ý của anh ấy, nếu không, chúng tôi có thể phái bá vương Norton hay là Samsom ra khiêu chiến với tuyển thủ Lạc Vân của các người... Cuối cùng, hai vị chủ trì, xin nhắc nhở hai người một câu, hai người là người chủ trì, không phải bình thẩm, chuyện nơi này, hẳn là phải do bình thẩm đoàn và trọng tài chúng tôi định đoạt!"Một thằng lùn của Uy quốc trong đám bình thẩm quốc tế đứng lên, dùng thứ tiếng Trung không tự nhiên nói ra một lần, sau đó lại dùng tiếng Anh bổ sung lại. "Mờ ám lắm!"Lặc ca thở dài, nói : "Tôi biết thế nào bàn tay nhám cũng nhúng tay vào vấn đề này!" Lạc Vân đã muốn động, nhưng Tà Dương vẫn lắc đầu, nói : "Nhẫn nại thêm một chút đi, nếu Kungfu Panda muốn chúng ta ra hay, hắn sẽ không khách khí!" Khẽ gật đầu, Lạc Vân nhắm mắt lại, ngón tay chậm rãi nhịp nhịp, dùng thứ âm thanh cực nhỏ để nói : "Tà Dương, tôi cảm thấy, ba người này có chút quỷ dị, ánh mắt không thể nhìn, hơi thở của chúng cũng là cho tôi có một cảm giác xấu" Hắc Báo chỉ hừ một tiếng, vì hắn đã nhận ra, ba người này chính là đám quỷ nhẫn đã tập kích mình ngày đó. Hắn biết, nếu tuyển thủ dự khuyết bình thường của đối phương mở miệng khiêu chiến, Lục Minh chưa chắc đã đáp ứng, hắn không phải vì thắng lợi, mà là báo thù hay cho mình. Trong lòng Hắc Báo thật sự cảm động, Lục Minh làm như vậy nhất định là muốn báo thù cho cánh tay của mình, cho nên tình nguyện tiêu hao thể lực, tiếp tục nhận khiêu chiến... Đương nhiên, đây cũng là kế sách âm hiểm của kẻ địch, bọn họ muốn dù cách xa luân đại chiến này để tiêu hao thể lực của Lục Minh, cuối cùng phái ra một cao thủ đánh bại hắn. Hắc Báo mặc dù là người thô lỗ, nhưng hắn hoàn toàn có thể hiểu được ác tâm của đối thủ. Hắn đã bị thương, gân tay gã, không có cách nào trợ giúp Lục Minh, mà Lạc Vân và Tà Dương tuy rằng thân mang tuyệt kỷ, nhưng nếu muốn đánh bại ba gã quỷ nhẫn kia, cũng phải tốn rất nhiều sức lực, rất có thể sẽ bị thương. Nếu là như vậy, có thể là ngày mai hoặc ngày mốt cũng không thể lên được sàn đấu nữa. Đó cũng là một trong những kế sách âm hiểm của kẻ địch, không có Tà Dương và Lạc Vân giúp đỡ, vậy thì đến mai hoặc mốt, cứ dùng xa luân chiến như vậy, Lục Minh khẳng định sẽ mệt mỏi, mười đại cao thủ còn lại tám người, hơn nữa những người cực mạnh còn chưa ra tay, phải chiến đấu trong trạng thái mệt mỏi như vậy, không cần nghĩ cũng biết sẽ nguy hiểm thế nào. Những cao thủ đến đây khiêu chiếu lần trước, căn bản là không cùng cấp bậc với bây giờ. Nhất định phải giúp cho Lục Minh được nghỉ ngơi nhiều, nhất định không thể để cho kẻ địch làm hắn mệt mỏi. Hắc Báo không thể tìm được biện pháp tốt, hắn chỉ hy vọng Lục Minh sống qua cửa này, rồi lại phái Tà Dương và Lạc Vân khiêu chiếu hai tuyển thủ quan trọng của đối thủ, hơn nữa cố gắng đánh lâu một chút. Như vậy có thể giúp cho Lục Minh có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Về phần kẻ địch có thể động thủ ám sát hay không, Hắc Báo đã không còn quan tâm rồi. Người suy nghĩ nhiều hơn Hắc Báo, chính là lão đại Thanh Long ngồi ở phía xa kia, hắn không nhìn ba gã nhẫn quỷ trên lôi đài, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tên chỉ huy ngồi trong góc tối của đối phương. Theo tin tức đáng tin cậy, người đàn ông đó chính là Thiên Cẩu Nhẫn! Là một thượng nhẫn siêu việt, là quỷ nhẫn, là ảnh nhẫn khủng bố. Cũng là một người cường đại khủng bố nhất trong tất cả các người khiêu chiến. Bởi vì Thiên Cẩu Nhẫn xuất hiện, cho nên cha của Thanh Long mới cấm hắn tham gia thi đấu. Cha của Thanh Long đã già rồi, ông ta không muốn thấy cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Thà rằng uy hiếp đem con nhốt vào ngục, còn hơn là để nó tham gia thi đấu. Thiên Cẩu Nhẫn, căn bản không phải là đối thủ mà những tiểu bối trẻ tuổi có thể đối kháng được. Lúc này, ý đồ của hắn đến đây, không phải vì khiêu chiến, mà đến để tận tay bóp chết ấu hổ của Trung hoa. "Cha, tuy rằng con sẽ nghe lời cha, nhưng con không thể cảm kích lòng tốt của cha. Kỳ thật, con cũng có khát vọng giống Lục Minh, đứng trên lôi đài nghênh chiến cường giả thế gian, cho dù là chết trận, cũng không hối tiếc... Dưới sự che chở của tra, con cũng có thể trở thành bá chủ một phương, nhưng vĩnh viễn, sẽ không có khả năng đứng trên đỉnh thế giới, vĩnh viễn không giống được Lục Minh. Đây là sự khác biệt của con và hắn, cũng là sự khác biệt của cha và cha của hắn!"Thanh Long tự thì thào, hắn mặc dù là lão đại xã hội đen, nhưng cũng là một người trẻ tuổi, cũng có nhiệt huyết tràn đầy, cũng có một sự kiêu ngạo và vinh dự chi tâm của một võ giả. ...Ba gả quỷ nhẫn đã vây kín lấy Kungfu Panda. Bỗng nhiên, có một cái bóng, lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn, tất cả mọi người định thần nhìn kỹ lại, là tuyển thủ dự khuyết Ảnh. Nàng giống như một cái bóng vậy, căn bản không chịu để người khác chú ý. Bởi vì trận đấu quá tuyệt vời của Kungfu Panda đã làm cho mọi người hoàn toàn quên nàng đi, cho đến khi nàng xuất hiện trên lôi đài, xuất hiện phía sau Lục Minh, thì mọi người mới nhớ ra còn có một cô gái này nữa. "Cô có thể đánh thay cho tôi một hồi sao?"Lục Minh quay lại nhìn nàng, mỉm cười hỏi. "Đừng nói nhảm, đi xuống!"Người con gái tên Ảnh này nói chuyện vô cùng ngắn gọn, Lục Minh nghe xong cười ha hả, rồi đi qua nàng, cũng không quay lại nhìn đám quỷ nhẫn kia một cái. Mọi người vỗ tay hoan hô Lục Minh, nhưng lại cảm thấy lo lắng cho trận đấu giữa sân, có Thăng Long Quyền, có Quỳ Hoa Tam Thức, khi hắn đánh, mọi người có thể an tâm, nhưng để một cô gái lên thay, liệu nàng ta có được không? Trong lòng mọi người đều lo lắng, nhưng thấy Kungfu Panda đi xuống rất bình thản, cho nên mới tin tưởng một chút. "Ba thằng đàn ông mà đi đánh một cô gái, không biết có da mặt hay không?"Tằng chưởng môn biết rõ không thể thay đổi quy tắc trận đấu, vì vậy liều mạng châm chọc. "Chúng tôi vốn không có da mặt..." Ba quỷ nhẫn cởi áo choàng ra, để lộ ra gương mặt đáng sợ nhưng buồn thảm, đạo điễn đã đặc tả lại khuôn mặt của bọn họ, so với bộ mặt của ma quỷ còn đáng sợ hơn ma quỷ, làm cho không ít người hét ầm lên, thiếu chút nữa là bệnh tim tái phát rồi. Càng làm cho mọi người tức giận hơn, sau lưng bọn họ còn nằm sấp một người. Chờ khi nhảy xuống, ba người biến thành sáu người, bọn họ chậm rãi di động vòng tròn, làm ra loại động tác phân thân, Hắc Báo nhìn cảnh tượng trên lôi đài, giận dữ hét : "Khó trách lão tử chịu thiệt, thì ra không phải ba, mà là sáu! Mẹ nó, đám cẩu tạp chủng này, lão tử muốn giết hết bọn chúng!" Lặc ca và Tằng chưởng môn nhìn thấy mà choáng váng, sau đó mới kịp phản ứng, chất vấn : "Bình thẩm, hồi nãy không liên quan đến chúng tôi, bây giờ thì sao? Dưới con mắt của hàng vạn người, bọn họ khiêu chiến ba người, bây giờ lại trở thành sáu người, các ngươi giải thích thế nào?" "Bọn họ quả thật đi lên ba người, về phần ra sáu người, là kỹ thuật phân thân của Ninja bọn họ, tương đương với kỹ năng, trận đấu của chúng ta quy định không được dùng vũ khí, nhưng không có nói là không được dù kỹ năng, vừa rồi Kungfu Panda sử dụng Thăng Long Quyền, Quỳ Hoa Tam Thức, còn có Phượng Hoàng Thiên Tường, chúng tôi đều không có dị nghị gì, cũng bởi vì như vậy!"Lại có một vị bình thẩm quốc tế lên tiếng. "Đê tiện..." "Khốn nạn, đi chết hết mẹ đi!" Khán giả liều mạng ném đồ lên chổ mấy thằng cha bình thẩm này, bật lửa, chìa khóa, thuốc lá... vân vân và vân vân, chỉ cần cái nào ném được đều ném tuốt, ngay cả điện thoại cũng cho luôn. Đáng tiếc là không có cà chua, trứng thối hay gạch đá gì đó, nếu không đám bình thẩm càng thêm khổ rồi... Chờ khi sáu gã quỷ nhẫn móc ra dây thừng, hai người cùng một tổ, lại bắt đầu di động quanh người Ảnh, Tằng chưởng môn đã không nhịn được kêu lên : "Các vị bình thẩm, các vị đã nói không được phép sử dụng vũ khí sao? Bây giờ trong tay bọn họ là dây thùng, các người có mù không?" Có một bình thẩm nhảy ra trả lời : "Bọn họ dùng là phụ trợ cho công việc, không phải vũ khí. Tương đương với Kungfu Panda mang giầy, đeo bao tay, cũng tương đương với khăn trùm đầu của tuyển thủ quyền thái. Bởi vì từng chức nghiệp khác nhau, thì các công cụ phụ trợ cũng khác nhau, nhưng thứ này không thuộc về vũ khí..." "Thằng chó bình thẩm này là ai mời? Mẹ kiếp, bình thẩm như vậy, không cần mời!"Tằng chưởng môn vô cùng căm tức gào lên. "Tôi biết các người muốn giúp cho mười đại cao thủ tám nước, nhưng cũng không thể thiên vị rõ ràng như vậy được. Làm như vậy, chúng tôi quả thật khóc không ra nước mắt!"Lặc ca cơ hồ muốn té xĩu. "Sửa lại cách nói của hai vị chủ trì, chúng tôi không thiên vị, mà chỉ làm việc theo lẽ công bằng, nếu đã là cuộc đấu quốc tế, thì chúng tôi chính là quyền uy, đại biểu cho sự công chính và công bằng, chúng tôi căn cứ trên những nét đặc sắc khác nhau, đưa ra những chuẩn mực chính xác, sẽ không thiên vị cho bên nào, chúng tôi đều đối xử bình đẳng với tất cả các tuyển thủ..."Thằng này là người nước ngoài, cho nên nói chuyện cũng thêm tí màu mè của quốc tế. "Bình thẩm, tôi muốn ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của mày!"Tằng chưởng môn lộ ra khuôn mặt tươi cười hỏi : "Mẹ mày được không? Tao muốn đặc biệt ân cần hỏi thăm mẹ mày!" "Các vị bình thẩm, mẹ của các vị đang gọi về ăn cơm kìa!"Lặc ca cũng góp vui theo. Khi toàn trường đang gào thét um sùm, thì giữa sân, trận chiến đã bắt đầu. Sau tên quỷ nhẫn như điện bàn, cùng nhau công kích vào Ảnh đứng giữa. Tốc độ của Ảnh cũng rất nhanh, chợt biến mất tiêu, mọi người căn bản không nhìn thấy thân hình của nàng di chuyển thế nào, chỉ có thể thấy sáu gã quỷ nhẫn truy kích, thấy nàng tránh né, từ trung tâm lôi đàn vòng qua bên góc tứ giác. Bỗng nhiên, có một quỷ nhẫn kêu thảm lên một tiếng, cả người phun đầy máu, lăn qua lăn lại trên lôi đài, làm cho sàn nhà nhuộm một màu đỏ tươi. Mọi người mới biết được, kỳ thật đánh nhau rất thảm thiết, cũng không có vẻ bình tĩnh như thoạt nhìn. Cuộc chiến tạm thời dừng lại, thân hình của Ảnh một lần nữa hiện ra, đứng lại. Bốn trọng tài đi qua, phát hiện tên quỷ nhẫn kia đã ẻo, lập tức chỉ vào Ảnh nói : "Cô, giết người, lập tức hủy bỏ tư cách thi đấu của cô!" Lục Minh không biết khi nào đã chạy đến bàn khách quý của Tằng chưởng môn và Lặc ca, hắn giành lấy micro, bình tĩnh nói : "Các vị khán giả, giết người không phải là tuyển thủ của chúng ta, mà chính là bọn nó. Mọi người không tin, có thể xem lại hình ảnh là hiểu được" Đạo diễn nhanh chóng đem hình ảnh chiếu chậm lại phát ra. Mọi người thấy, sáu tên quỷ nhẫn như tia chớp truy kích Ảnh, mà thân hình của Ảnh như đang trượt băng vậy, né tới né lui. Sáu gã quỷ nhẫn khi công kích, ngón tay như trảo, trảo đánh lên mặt đá, cũng xuất hiện dấu vết thật sau, nếu như thân thể của Ảnh mà bị bọn chúng đánh trúng, vậy thì tất nhiên sẽ có năm lỗ. Chờ khi sáu gã quỷ nhẫn ép nàng đến góc lôi đài, đồng loạt tấn công, thì Ảnh lợi dụng siêu tốc động, nhanh chóng chụp lấy một quỷ nhẫn, xoay hắn lại, làm cái khiên che chắn công kích của năm quỷ nhẫn khác, kết quả, tên quỷ nhẫn kia bị chính đồng bọn của mình dùng trảo giết chết. Cả người hắn đầy lỗ máu, máu đổ ào ào, trong nháy mắt ngã xuống bỏ mạng. "Nếu đối phương giả dạng lên lôi dài, từ ba thành sáu, là kỹ năng, nếu đối phương sử dụng dây thừng, là công cụ phụ trợ, vậy tuyển thủ Ảnh cũng chúng ta, sử dụng thân thể đối phương để ngăn cản công kích, cũng là kỹ năng và công cụ phụ trợ. Nàng ta không giết chết đối phương, mà cái chết của tên kia, là do đồng bọn của hắn tạo thành, hắn không may, thì có liên quan gì đến tuyển thủ Ảnh cũng chúng ta"Lục Minh cười ha ha nói : "Tài nghệ không bằng người, thì không cần phải than trời trách đất. Mười đại cao thủ tám nước không phải rất lợi hại sao? Không phải rất ghê gớm sao? Đến đây đi, có chiêu thức gì, đều sử xuất ra đi, chúng ta đều tiếp hết! Võ học truyền thống Trung Hoa, tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất. Còn vở hài kịch này, các người xem đủ chưa? Nếu như chưa đủ, cứ đưa thêm vài ba người lên nữa, ta cũng không ngại!" "Nghe nói trong đám người khiêu chiế, có một Thiên Cẩu Nhẫn rất cường đại, thực lực còn hơn cả mười đại cao thủ nữa. Ta hy vọng, đêm nay ngươi có thể lên lôi đài tỷ thí với ta... Thiên cẩu nhẫn, nếu ngươi là ô quy nhẫn, vậy thì cứ tiếp tục làm con rùa đen rút đầu đi!"Lục Minh chỉ thẳng vào người chỉ huy ngồi trong bóng tối, phát ra lời khiêu chiến. Nghe thấy Lục Minh nói, Thiên Cẩu Nhẫn cũng thật bất ngờ, hắn không nghĩ Lục Minh dám trước mặt mọi người mà khiêu chiến mình. Chẳng qua, hắn cũng không trốn thân hình nữa, mà tự nhiên hào phóng đứng lên, đi lại chổ Lục Minh.