"Anh hỏi tôi có chết không?" Lục Minh ngạc nhiên, vấn đề ngu như vậy cũng có thể hỏi ra được? Tên chó săn này đúng là quá nhũn não, nhất thời bật cười nói: "Vấn đề sâu xa như vậy, tôi không thể trả lời, chi bằng như vậy đi, anh nói một tiếng với dân chúng Hongkong không cần phiền phức, nói tôi còn sống, nếu bọn họ không tin, tôi cũng hết cách". "Anh đương nhiên còn sống, nhưng anh có lẽ không phải Công phu tiểu tử!" Tên chó săn này lại cướp lời nói: "Công phu tiểu tử đội mặt nạ, chỉ cần một người đội mặt nạ cũng có thể giả mạo hắn!" "Không phải ai cũng có thể giả mạo, ví như anh đội cái mặt nạ này vào, thì tuyệt đối là giả mạo công phu tiểu tử!" Lục Minh lắc lắc đầu. "Ha ha ha…" Nhóm lớn minh tinh xuống xe, vây quanh lại đây, nghe thấy Lục Minh vừa nói, toàn bộ cười lên ha hả. "Anh chứng minh như thế nào ngươi chính là Công phu tiểu tử đây?" Cái tên chó săn thiểu não này vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi. "Được rồi, tôi có thể chứng minh, bất quá cần anh làm người phối hợp!" Lục Minh duỗi tay bắt lấy bả vai tên chó săn thiếu não này,một phát ném đi, đem tên chó săn này cả người vứt bay lên trời mấy thước. Rồi lại giơ hai tay tiếp lấy hắn, lại cầm vào bả vai trong tic tắc, nghiêng người ném mạnh đi xa, ầm một tiếng đem thân thể tên chó săn này bay thẳng vào mui một chiếc xe sang trọng, làm lõm cả một cái lỗ to. "Oa… cú ném của Clark!" Lũ chó săn xung quanh liền hoan hô, đây chính là một trong những tuyệt chiêu của Công phu tiểu tử. Đêm đó Công phu tiểu tử đã sử dụng Bát thần quì hoa tam thức, Hadouken, cùng với cú ném Clark. Liên tiếp đánh bại ba người. Cho nên nhìn thấy cú ném vừa rồi, mọi người chợt nhận ra được. Trước mặt nam tử này. Thật sự là đúng là Công phu tiểu tử rồi! Trên thế gian này có thể có người thứ hai thứ ba có thể sử dụng chiêu thức của nhân vật Quyền Hoàng để tấn công, nhưng tuyệt đối không thể làm ra tư thế tiêu sái giống như hắn. Lúc này, nửa người của tên chó săn nằm trên mui xe còn đang run run. Khi đầu óc hết choáng váng, hắn phát hiện mình còn đang nằm trên mui xe, không khỏi bị dọa chết khiếp. Người bằng hữu hỏi hắn: "Này… ngươi có bị thương hay không?" Tiểu tử này sợ tới mức hồ đồ, lắc lắc đầu. liền khóc nức nở: "Ta… ta hình như không có bị thương, nhưng mà ta rất sợ hãi. Ta rất sợ. Bên ngoài mặc dù không co bị thương, nhưng cám giác giống như bị trúng Bắc đẩu thần quyền vậy. Liệu ta có phải sẽ chết từ từ hay không?" "Ngươi đúng là phiền toái muốn chết…" Chủ xe phẫn nộ từ trong xe chui ra, kéo áo tên chó săn này một cái, tức giận nói: "Đây là chiếc BMW ta mới mua được có hai tháng. Ngươi muốn chết ta không ngăn cản ngươi. Nhưng ngươi phải bồi thường cho ta chiếc xe rồi hãy chết!" "Là Công phu tiểu tử đánh ta. Ta chẳng khác nào cục gạch. Ngươi tìm ta đòi bồi thường,chẳng phải là không hề thích đáng sao?" Tên chó săn càng thêm hồ đồ. "Vô nghĩa, hắn là Công phu tiểu tử, ta có thể đòi hắn bồi thường sao? Hơn nữa, hắn đập xe của ta, đó là vinh hạnh cho ta! Nhưng ngươi lại là khối gạch. Nếu ngươi không bồi thường. Ta không ngại đem khối gạch nhà ngươi biến thành gạch nát. Lại ném vào trong thùng rác!" Chủ xe cực kỳ tức giận. Hắn vốn tính lái xe đến đây để xin chữ ký Công phu tiểu tử. Nào ngờ tên chó săn này lại chọc giận Công phu tiểu tử. Để hắn trực tiếp đập hỏng xe mình. Trong lòng tràn ngập tức giận. Không có chỗ phát tiết, cuối cùng đành phải trút giận lên người tên chó săn này. "Ta là nhà báo chỉ muốn tìm đến Công phu tiểu tử để lấy ít tin tức. Ta nào có tiền…." Tên chó săn tỏ vẻ đau khổ. Xe BMW hắn làm sao có thể bồi thường nổi! "Không có tiền? Ngươi có thể đi chết rồi!" Chủ xe đấm liên hồi, đánh cho tên chó săn này mặt mũi bầm dập, làm tên chó săn đau đớn trên mui xe, kích động từ trên mui xe nhảy xuống. Sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy. Dùng người đập xuống thành một vết lõm sâu như vậy mà tên chó săn này không hề bị thương. Có thể thấy Công phu tiểu tử dùng lực thật kỳ diệu. Rất nhiều người chen lấn bến ngoài, lũ chó săn không thể tiếp cận Luc Minh, nên đều hướng về vết lõm trên mui xe mà răng rắc chụp ảnh, cũng có người chụp cả cảnh chủ xe đuổi đánh tên chó săn kia! Gần trăm cảnh sát, thổi còi, tay cầm tay tạo thành hai bức tường người, bảo hộ Công phu tiểu tử đi vào.Có một vị cảnh quan đầu đầy mồ hôi hướng Lục Minh đi tới cười thân thiện nói: "Công phu tiểu tử, cậu suy nghĩ về sau sẽ đi đâu, tốt nhất là cứ theo cảnh sát chúng tôi, bởi vì chúng tôi có thể phái nhiều người đi mở đường, cậu xem lũ tiểu tử này đều muốn điên lên cả rồi! Này các ngươi không được cho phép ai tiến sâu vào đâu đấy. Nếu không ta sẽ không ngại mời các ngươi ăn cơm hoàng gia vài ngày đâu. Các bạn giới truyền thông. Các người nếu như trợ giúp duy trì trật tự, ta cam đoan trong chốc lát sẽ cho các ngươi vị trí tốt nhất. Công phu tiểu tử, mới vừa rồi tôi nói đến chỗ nào rồi? Hả, kí tên. Tôi là người hâm mộ cậu, cả nhà chúng tôi đều hâm mộ cậu, con trai tôi cùng con gái tôi đều muốn mời cậu ký cho cái tên. A, vở ở chỗ này, bút ở trong này, thật phiền cậu, nhanh ký tên đi nào! Tốt nhất nên thêm một câu: Gia Văn, Nhạc Kỳ, hai vị tiểu bằng hữu, hy vọng các ngươi luôn luôn đọc sách, trở thành một người... như ta vậy, là người có cống hiến cho xã hội!" "…" Lục Minh nghe xong, thực không biết nói gì. Chẳng qua, không thích yêu cầu ký tên của người này, nhưng thực tế vẫn thỏa mãn cho hắn. Hắn phỏng chừng. Nếu như mình không làm cho hắn hài lòng, người này nhất định sẽ lợi dụng chức vụ để liên tục gây khó dễ cho mình. Thật vất vả, dưới sự bảo vệ của gần trăm tên cảnh sát mới vào được đến đại sảnh đài truyền hình. Cảnh sát cùng nhân viên đài truyền hình nhanh chóng an bài cho hắn nghỉ ngơi trước, chờ xử lý tốt vấn đề lũ chó săn, sẽ tiến hành mở cuộc chiêu đãi ký giả. Làm chủ đài truyền hình Hongkong, bọn họ đương nhiên là chiếm lấy vị trí tốt nhất, hơn nữa đem tất cả tiết mục chiếu trực tiếp, bọn họ còn tìm các minh tinh làm khách mời, trước khi buổi chiêu đãi ký giả của Công phu tiểu tử bắt đầu. Thời gian cả ngày, cùng các ngôi sao thảo luận về chuyện này. Gia tăng tuyên truyền cực độ, bởi vì đài truyền hình sớm đã nghĩ đến sự oanh động của Công phu tiểu tử sẽ đem đến nhiều lợi ích. Bất luận lúc nào. Chỉ cần có một tin tức của Công phu tiểu tử được phát ra. Như vậy tất nhiên trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm. Trước sự kiện Công phu tiểu tử đại chiến tám nước, đánh bại Thiên Cẩu Nhẫn, đã thu hút đươc nhiều người xem. Có thể nói là nhiều nhất trong lịch sử từ trước tới nay. Toàn cầu. Nghe nói đến gần sáu triệu người xem. Trong ba ngày. Ít nhất hơn 1,5 tỷ người xem chương trình đều nói đó là trận đấu thế kỷ, những thứ đạt được thật vô cùng đáng sợ, con số này, hoàn toàn vượt ngoài dự tính. Nguyên nhân, do lúc đầu rất nhiều đài truyền hình nước ngoài khinh thường đài truyền hình Hongkong. Nhưng vừa nghe nói trận đấu tuyệt vời, thu hút lượng người xem tăng lên điên cuồng. Ngay lập tức cắt đứt các tiết mục, tiến hành tối khẩn cấp tiếp sóng, kết quả... đài truyền hình Hongkong dễ dàng thu được rất nhiều tiền, các đài truyền hình trong và ngoài nước liên tục tiếp sóng, bất luận là chương trình nổi tiếng có giờ vàng thế nào, đều bị tiết mục này cướp lấy, đã vượt qua sáu mươi phần trăm lượng người xem, tất cả lịch phát đều cùng là một tiết mục, thu hút lượng người xem vô cùng khủng khiếp. Lại ngày thứ hai của phát lại, phát lại phát lại một lần nữa, liên tục nằm trong bảng xếp hạng cao. Nghe nói rất nhiều công ty trong quá trình phát lại. Nhân viên phản đối quá nhiều, không thể làm gì khác tốt nhất là tạm thời dừng mọi việc lại, tất cả nhân viên công ty cùng nhau tập trung xem cho hết trận đấu, mới có thể tiếp tục tập trung vào công việc. Hai ngày này không chỉ truyền hình, báo và tạp chí đều được bán như điên. Có vài tờ báo nhỏ để thu hút độc giả, đã nói Công phu tiểu tử đã bị thương nặng và có thể sẽ chết, nói cứ như đó là sự thật. Nói Công phu tiểu tử vì muốn đánh bại Thiên Cẩu Nhẫn mà sử dụng tuyệt chiêu Thiên Ma Giải Thể trong truyền thuyết sử dụng mười thành công lực dễ dàng đánh bại Thiên Cẩu Nhẫn, nhưng cuối cùng vì vận công quá độ dẫn đến nội thương trầm trọng. Ngược lại, đã có vô số dân chúng kháng nghị cho rằng đó là những lời nói vô căn cứ. Thậm chí tiến hành biểu tình thị uy. Mãnh liệt kháng nghị báo này phải chịu trách nhiệm về những bài báo gây tổn hại đến hình tượng Công phu tiểu tử. Đương nhiên, cũng có người âm thầm lo lắng, bởi vì Công phu tiểu tử hai ngày không có lộ mặt. Đài truyền hình Hongkong rõ ràng cũng lo lắng hợp lý. Nếu Công phu tiểu tử tiếp tục không chịu xuất hiện. Thì họ thật sự là không biết giải thích như thế nào mới tốt. Đang vô cùng đau đầu, thì bỗng nhiên Công phu tiểu tử lại muốn mở cuộc họp chiêu đãi ký giả, cũng làm cho đài truyền hình vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Thiếu chút đã vui mừng tới mức bệnh tim tái phát. Đàm hiệu trưởng. Tằng chưởng môn, Hoa Thiên Vương cùng các minh tinh, đều được ngồi bên cạch Lục Minh. Bọn họ bây giờ đều là fan hâm mộ trung thành của Lục Minh. Công phu tiểu tử chẳng những có thể đánh, tồn tại của vô địch, nhưng lại còn có thế chế linh dược, ăn vào sẽ tức thì có thể làm cho người ta trẻ ra,cho nên. Dù hắn có không muốn được mọi người sùng bái cũng không có khả năng! Một số minh tinh cảm thấy rất tốt. Các minh trẻ hơn, thì vô cùng kích động, hận không thể để Công phu tiểu tử liếc nhìn mình dù chỉ một cái. Làm cho chính mình cũng cảm thấy tỏa sang hơn, làm tăng tinh thần của bản thân. Mặc dù về khách danh dự của sân khấu không phải vị trí của họ. Nhưng họ cũng yêu cầu để vào sân khấu. Có điều sợ rằng là ngồi trên cầu thang đông quá chật mà thôi. Như vậy, cũng tỏ vẻ bọn họ vô cùng ủng hộ Công phu tiểu tử từ phía sau. "Các vị truyền thông bằng hữu. Hoan nghênh Công phu tiểu tử vô địch của chúng ta, cùng mọi người nói vài lời…" Tằng chưởng môn đương nhiên vẫn là là người chủ trì, hắn còn chưa kịp nói hết, tiếng sấm bàn cùng tiếng vỗ tay cũng đã bao phủ cả đại sảnh. Mấy ngàn người cũng tại kích động mà vỗ tay. "Xin mời mọi người trước tiên hãy bình tĩnh. Trước tiên hãy nghe tôi nói vài câu" Lục Minh mỉm cười. Ý bảo mấy tên chó săn hãy dừng việc chụp ảnh lại rồi nói: "Tôi hai ngày không xuất hiện, rất nhiều người nói tôi đã chết, thậm chí, mới vừa rồi tôi xuống xe, còn có người hỏi có phải tôi đã chết không. Tôi không giỏi ăn nói lắm, tôi nghĩ, tôi có thể chứng minh chính mình còn sống". "Ha ha ha!" Toàn trường mọi người cười ầm lên. "Chúng ta đã nhìn thấy rồi đó. Anh ta không chỉ là vô địch, mà còn có khiếu hài hước, thạt là hoàn mỹ!" Mấy người đài truyền hình… trong lúc vô cùng kích động đã vô tình đánh đổ cà phê lên quần áo. "Hiện tại. Có bao nhiêu người đang xem chương trình này?" Một người đài truyền hình cảm thấy lo lắng vì thời gian tuyên truyền quá ít, dân chúng Hong Kong đã không được biết tin này. Tuy nhiên, giám đốc chương trình tại microphone bên trong phòng điều khiển. Thốt lên: "Bùng phát, nó đang bùng phát. Bây giờ tỷ lệ xem đang tăng lên điên cuồng, lượng khán giả xem truyền hình hôm nay vó muốn thấp hơn cũng rất khó! " Bên ngoài, đại sảnh hội chiêu đãi ký giả, Lục Minh chờ mọi người cười hết, lại nói: "Tôi trốn ở trong phòng hai ngày. Không phải luyện cái gì mà Thiên Ma Giải Thể đại pháp. Tôi cũng chưa từng sử dụng. Thậm chí không có nghe nói qua. Tại sao trốn ở phòng hai ngày nay? Thật ra, tôi cùng bằng hữu nghiên cứu thuốc, bởi vì vô cùng chuyên tâm nên đã quên thời gian. Mọi người cũng thấy, các minh tinh đều có một mái tóc cầu vồng tỏa sắc, nhưng một đồ vật rất trân quý như thế này lại rất có hạn. Không thể thông dụng. Tôi cùng các bằng hữu đã nghĩ, cũng cấp cho mọi người một ít thuốc có thể thông dụng hơn". "Nói tới đây. Có lẽ sẽ có người hoài nghi. Tôi có phải chuẩn bị bán thuốc giả, bán rượu trật đả, bán thuốc tăng lực gì đó hay không". "Thật ra, cũng không phải là như vậy" Lục Minh mỉm cười, đãn tới vô số người chụp hình theo, loang loáng đăng răng rắc không ngừng. Lục Minh vội vàng ý bảo mọi người trước hết nghe chính mình nói: "Tôi hướng tới mọi người đề cử, bốn loại thuốc này được chế từ bốn loại dược vật trong cuộc sống thường dùng. Có lẽ có một loại thích hợp cho mọi người. Hơn nữa dược vật này, sẽ giao cho Hongkong cùng nội địa liên hợp lại chế tạo. Về tiền tài thu được, bảy phần quy về từ thiện. Sau đó, dược phẩm cung cầu thỏa mãn thị trường. Bằng hữu mà có kinh tế khó khăn có thể miễn phí về phía chính phủ sẽ chỉ định bệnh viện sử dụng. Thu phí đầu tiên tượng trưng là được, đương nhiên nếu như ngươi có tiền, quyên khoản một trăm vạn một ngàn vạn lần, cũng không thành vấn đề. Chẳng khác là làm việc thiện thôi!" Lục Minh đem Tráng dương dược mệnh danh là đế vương, lãnh cung mệnh danh là thuốc ngủ, thanh quan mệnh danh là thuốc giảm béo cùng phi tử là mệnh danh là mỹ phẩm làm trắng da nói một lần. Còn nói chờ dược phẩm đưa đến, có thể tại đài hiện trường truyền hình làm thí nghiệm, vui vẻ đưa trước mọi người ở hiện trường giám sát, đồng thời. Cũng nói một chút phương án định bán trong tương lai. Cuối cùng, tuyên bố đã nói xong, ý bảo mọi người nếu có nghi vấn gì, có thể hỏi. Về phía đài truyền hình, sớm đã cử ra nhân viên, duy trì trật tự. Tuyển định một số cùng mình hợp tác với các phóng viên cho bọn họ đặt câu hỏi, nhưng nhanh chóng đã có phóng viên đài truyền hình giơ tay báo danh đặt câu hỏi. Chờ Tằng chưởng môn chỉ đến cô ấy, cô ta lập tức đứng lên: "Công phu tiểu tử khỏe chứ, tôi cũng là fan của anh. Tôi có câu hỏi như thế này, loại thuốc này và cuộc sống hàng ngày rất gần gũi. Nhưng có có tác dụng phụ hay không đây? Ngoài ra có thể có xung đột với các thuốc khác hay không? Người già trẻ em hoặc phụ nữ mang thai, có phải kiêng dùng một vài loại thuốc nào đó không?" "Tác dụng phụ. Mỗi người có thể chất khác nhau. Đây là một việc rất khó nói. Nhưng chắc chắn tác dụng phụ khẳng định không có, nói một câu cấm kỵ, bhư đế vương bình thường miệt mài quá độ hoặc là vất vả quá độ, nguyên nhân rất đơn giản. Rồng nước đầu có nước để thả ra. Không có, ngươi lại cứ muốn phóng ra, như vậy rất tổn hại sức khỏe" Lục Minh vừa nói, mọi người lại vừa cười rộ lên. "Nói rất đúng!" Chưởng môn nhân cho Lục Minh một ngón tay cái. "Anh có thể nói lại một chút về phương diện khác được không" Phóng viên đài truyền hình đương nhiên muốn thay nhân dân đại chúng hỏi, lại là muốn Công phu tiểu tử nói thêm vài lời cho mọi người yên tâm. "Phương diện khác, Thanh quan cấm người gầy trường kỳ dùng, trừ phi ngươi thực sự muốn biến thành bộ xương khô; Lãnh cung không cần sử dụng lúc đang làm việc, nếu không muốn để cho thủ trưởng bắt được ngươi đang ngủ, lúc đó cũng đừng oán ta không nhắc nhở; về phần Phi tử, người da đen cẩn thận sử dụng, bởi vì ta dám đảm bảo, người da đen có dùng, cũng sẽ không biến thành một người da trắng!" Lục Minh khẩu khí vừa lãnh đạm vừa nói thẳng để mọi người cười đến rút gân, thật sự là rất buồn cười. "Tôi là phóng viên của báo Reuters, xin hỏi. Anh vừa mới nói tạm thời không thể bán cho người nước ngoài. Chỉ có thể bán ở Hongkong và nội địa. Xin hỏi. Anh như vậy liệu có phải là phân biệt chúng tôi là người phương tây hay không?" Có một người da trắng tóc vàng không chờ được gọi muốn hỏi hắn vài điều đã vội vàng đứng lên đặt câu hỏi. "Vị tiên sinh này. Anh nói liệu Liên minh châu Âu có sẵn sàng đem công nghệ lên men rượu vang tốt nhất bán cho tôi không? Nếu như bọn họ không chịu bán. Như vậy liệu có phải là phân biệt chúng ta là người phương đông hay không hả?" Lục Minh hỏi ngược lại. Tên phóng viên này lập tức biện minh: "Công phu tiểu tử, đây căn bản là hai việc hoàn toàn khác nhau! Cho dù bọn họ đồng ý. Các nước phương đông sao có thể có được loại nho này. Cũng không có cách nào trồng được cây nho tốt nhất, và làm ra được loại rượu vang tốt nhất. Đây căn bản là hai việc khác nhau! Chúng ta thảo luận là chuyện về con người. Không phải cây nho, hơn nữa. Chúng tôi có thể mua rượu vang của các bạn". "Việc bán ra là ý định của một cá nhân, không liên quan đến quyền con người, nếu như chúng tôi không bán. Các anh không thể cố mua, như vậy chẳng phải là cướp đoạt nhân quyền của chúng ta sao?" Lục Minh cười ha ha nói: "Cùng một đạo lý. Tạm thời sao không cho người phương tây mua ? Bởi vì rất đơn giản, dược vật của chúng tôi chính là nằm trong phạm vi người phương Đông nghiên cứu. Người phương Tây thân thể cùng người phương Đông chúng tôi không quá giống nhau. Dược hiệu có lẽ rất nhỏ. Cho nên, chúng tôi lại không có nghiên cứu đối với người ngoại quốc dược vật có hiệu ứng đặc biệt gì. Tôi sẽ không đồng ý bán ra hải ngoại, đó cũng là biện pháp giúp bảo vệ lợi ích của các anh. Mà không phải phân biệt các anh". "Các anh làm như vậy, đã coi là một loại phân biệt. Tại sao các anh là dược sư, chỉ nghiên cứu thuốc thích hợp cho người phương Đông dùng. Mà không phải nghiên cứu thuốc thích hợp cho mọi loại người cùng sử dụng?" Tên người nước ngoài này chết cũng không chịu buông tha. "Tôi phát hiện nói chuyện với anh quả thực lãng phí thời gian, anh tại sao không hỏi xem vương thất Anh quốc. Bọn họ tại sao lại đem những viên kim cương lớn nhất lên vương miện của bọn họ? Sao lại không đưa làm lễ vật cho tôi ? Ở sàn nhà ta, khi họ phát hiện có hai khối Ngôi Sao Châu Phi được dùng làm vật trang trí sàn nhà. Bọn họ sao lại không lo lắng về tôi một chút? Anh đúng là ăn nhiều nên nhũn não hay sao? Thuốc này có hơn một ngàn năm trước. Ngự y Trung Quốc cổ đại dùng hoàng đế, phi tử cùng đại thần để nghiên cứu làm dược vật. Anh hỏi tôi bọn họ sao lại không lo lắng đến người phương Tây các anh? Tôi có thể nói không? Hơn một ngàn năm trước Trung y lúc đó rất nổi tiếng, nưng sao có thể nghiên cứu về người phương Tây?" "Anh muốn nói nhân quyền, anh hãy ngồi cỗ máy thời gian trở về hơn một ngàn năm trước, theo chân bọn họ mà nói, đừng theo tôi nói nhảm!" Lục Minh vừa nói, toàn trường lại vừa có tiếng vỗ tay lôi động, tên người ngoại quốc kia xám xịt mà ngồi xuống. "Công phu tiểu tử, anh nói không bán cho người phương Tây. Là bởi vì người phương Tây thân thể cùng người phương Đông không giống nhau. Nhưng dân tộc Nhật Bản chúng tôi cũng là người phương Đông, anh tại sao nói cũng tạm thời không bán cho chúng tôi? Có phải anh kì thị chủng tộc hay không?" Có một phóng viên Nhật Bản đứng lên hỏi. "…" Lục Minh rất nhỏ nói thầm một câu: "Lại một kẻ ăn nhiều nhũn não!"