Đang lái xe đến giữa đường, trong lúc vô ý ở trước một cái đèn đỏ giao lộ , thấy chiếc Hummer của Niếp Thanh Lam ngoặt sang, xem chừng cũng là trở lại Phong Đan Bạch Lộ. Lục Minh cùng Hoắc Vấn Dung giật nảy mình, nếu có Niếp Thanh Lam ở đó, như vậy đêm nay hành trình từ biệt thân xử nam xử nữ , tin là sẽ thất bại. Lục Minh nhanh gọi điện thoại cho nàng ,giả bộ không biết, hỏi một chút nàng ở đâu. Thanh Lam lúc đầu rất căm tức trả lời Lục Minh một câu: "Tập trung tinh thần ngâm gái của anh đi, đừng để ý đến tôi!" Chờ Lục Minh an ủi hai câu, lại thả mềm khẩu khí, nói: "Buổi tối ngày hôm nay, có một tên thái tử đảng từ thủ đô lên, đối với công tác của chúng em vung tay múa chân, e sợ cho thiên hạ không biết hắn là một tên ngốc, làm cho em rất không thoải mái, cho nên ngày hôm nay tan ca sớm, anh không cần để ý tới em, em về nhà đập vỡ hai cái bình hoa, đĩa ,... là được!" "Anh trở về cùng em nhé !" Lục Minh cảm thấy Niếp Thanh Lam có lẽ là cần mình an ủi một chút. "Đứa ngốc, ngâm gái của anh đi thôi, anh để ý em để làm chi! Anh không biết nữ tử mỗi tháng có vài ngày tâm tình đặc biệt dễ bị kích động sao? Anh càng để ý em, em càng phát cáu, kỳ thực đều là việc nhỏ, em chỉ là không quen nhìn dáng dấp cẩu nô tài vênh váo tự đắc của tên kia !" Niếp Thanh Lam bỗng nhiên cười rộ lên: "Yêu thương người ta, thì bình thường quan tâm nhiều một chút, bây giờ người ta không có lòng dạ nào bồi tiếp anh, thầm nghĩ tắm rửa nằm xuống thì ngủ, em cũng đã không có được giấc ngủ ngon hai ngày hai đêm rồi!" "Liều mạng làm việc như thế để làm gì? Em, em thực sự là một cô ngốc!" Lục Minh hiểu ra, thảo nào Niếp Thanh Lam uất ức như vậy, làm việc hai ngày liên tục không ngủ, còn bị nói ra nói vào, đương nhiên là căm tức, đổi lại là mình, không đập vỡ đầu chó của tên kia mới là lạ đấy! "Em chính là một cô ngốc, không phải thế sao bị anh lừa!" Niếp Thanh Lam tâm tình tốt lên, hì hì cười nói. "Có việc gì muốn anh hỗ trợ không?" Lục Minh nhớ lại toàn thể cảnh sát xuất động, giống như bắt kẻ trộm lớn gì đó, trong lòng khẽ động, hỏi Niếp hồ ly một chút có muốn hỗ trợ hay không. "Chờ em đi, em muốn đến khu Vân Quý bắt một tên trùm buôn ma túy rất kinh khủng, đến lúc đó anh hãy làm vệ sĩ của em, theo bên người bảo vệ em!" Niếp Thanh Lam tựa hồ phát hiện ra Lục Minh cưỡi con Audi TTS theo ở phía sau, nàng hạ thanh âm xuống: "Anh cùng Hoắc yêu nữ ở phía sau sao?" "Đừng mang về nhà, em không muốn nghe âm thanh như động đất của nàng. Mang nàng tới Phương Phỉ Uyển đi. Em biết nàng có bố trí phòng ngủ cho anh, giống như phòng tân hôn . Anh mang nàng đi chỗ đó đi!" Niếp Thanh Lam ngừng lại một chút, thanh âm cực nhỏ thở dài: "Đại phôi đản, kỳ thực em không nên để ý. Có điều là anh cũng biết, nữ nhân ai mà không có lòng đố kị. Trong lòng em chính là mong muốn giường của anh chỉ có em ngủ ở trên đó. . . Tuy rằng không có khả năng, nhưng ít nhất ngày hôm nay. Anh đừng cho nàng ngủ ở trước mặt em. Coi như là chiều lòng riêng tư của em được không? Em không quan tâm anh là xử nam gì cả. Có điều là về đến nhà, em còn là hy vọng anh hiểu rõ em nhất. . ." "Tiểu hồ ly , anh yêu em!" Lục Minh trong lòng nóng lên,không nhịn được thốt ra. Niếp Thanh Lam cố nén cho nước mắt không rơi xuống. Có điều là, trong miệng nàng mang theo chút thoải mái mà cười hắn, che giấu xúc động của mình : "Được rồi, đừng mỉa mai nữa. Trong lòng anh hiểu rõ nhất chính là lãnh mỹ nhân kia, anh thật sự tưởng em là một cô ngốc thât sao a! Em mệt rồi, ngày mai tỉnh ngủ, sẽ cùng anh nói điện thoại. Đến lúc đó đại thiếu gia nhớ kỹ gửi ảnh khỏa thân cho em so sánh. Em bảo đảm giống như Hoắc yêu nữ cho anh thở dốc vài lần!" Lục Minh toát mồ hôi, xem ra mình cùng Hoắc yêu nữ nhắn tin qua điện thoại kia , chúng nữ đều biết. Thực sự là rực rỡ a! Hoắc Vấn Dung đỏ mặt, hỏi: "Bây giờ đi đâu?" Nàng không có nghe thấy Niếp Thanh Lam cùng Lục Minh nói cái gì, nhưng do trực giác trời sinh của nữ hài tử , hơn nữa phản ứng thông minh, làm cho nàng ý thức được Niếp Thanh Lam vô cùng có khả năng cự tuyệt Lục Minh mang mình về Phong Đan Bạch Lộ. Bởi vì ở dưới loại tình huống vừa thấy mặt, tất cả mọi người rất xấu hổ, chẳng biết nói thế là tốt hay không nữa. Nhìn lại thời gian, mới mười giờ rưỡi, Phương Phỉ Uyển còn đang lúc kinh doanh, mà muốn nàng cùng hắn đi mở phòng, nàng lại không bỏ được cái mặt mũi này. "Quay về Phương Phỉ Uyển đi! Anh ở tầng bảy không phải còn có một chỗ nghỉ ngơi sao, trở về đó ngồi đi, mọi người sẽ không nói ..., hơn nữa, việc này các nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết." Lục Minh vừa nói, Hoắc Vấn Dung biết mình đêm nay càng không chạy được, dưới sự cực xấu hổ , nàng không có cự tuyệt, khẽ cắn môi đỏ mọng, hơi gật đầu. Trở về tới bãi đỗ xe của Phương Phỉ Uyển, nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới một việc, nói: "Em đi vào trước thu dọn đã, trong phòng lộn xộn lắm!" Lục Minh không tin gian phòng lại bừa bãi , nàng khẳng định là muốn sắp xếp một phen đi, mỉm cười. Hoắc Vấn Dung tại lúc xe đỗ , lại gần hôn nhẹ Lục Minh một cái, lại mang chút năn nỉ nói: "Lục Minh, anh cho em đi vào trước, chờ em trở ra, anh giả bộ tìm Trang tỷ các nàng, được không? Em sẽ ở trên đó chờ anh, nhưng mà anh đừng lên nhanh quá đây, cho em nửa giờ, được không?" "Nhìn không ra , da mặt em mỏng như thế a!" Lục Minh cười ha hả, bây giờ Hoắc Vấn Dung cũng không giống Hoắc yêu nữ phóng khoáng lúc thường. "Anh gọi một cú điện thoại cho Giai Giai đi, em muốn nàng biết, em muốn làm chuyện có lỗi với nàng, không thể giấu nàng. . ." Vành mắt Hoắc Vấn Dung đỏ lên, lại chủ động ôm Lục Minh hôn môi , cùng Lục Minh hôn môi triền miên hơn một phút đồng hồ , mới vội vàng đẩy hắn ra, soi gương chiếu hậu, sửa sang lại quần áo với đầu tóc, lại hít sâu vài cái, tâm tình hồi phục xuống, giả bộ như bình thường trở về Phương Phỉ Uyển, bước chân đi cố gắng tự nhiên ổn định. Lục Minh xem nàng bước chân bên ngoài đi rất ổn định, thế nhưng ngón tay rung động mất tự nhiên, chứng tỏ trong lòng nàng kỳ thực phi thường căng thẳng. Hắn lấy điện thoại cầm tay ra, gọi một cú điện thoại Giai Giai . Giai Giai còn không chờ hắn mở miệng, liền nhẹ giọng nói: "Lục Minh, đừng trở về, Thanh Lam tỷ tỷ đã trở về, nàng đang tắm ở phòng của anh, xem ra sẽ giống như bình thường ngủ ở trên giường của anh, anh cùng Dung tỷ ở bên ngoài qua đi, nếu không, trở về Phương Phỉ Uyển. . ." "Vợ nhỏ bé, em chưa ngủ sao?" Lục Minh trong lòng rất là cảm thấy, Giai Giai thực sự là tri kỷ, nàng là một người vợ nhỏ bé nhu thuận nhất, mọi chuyện đều suy nghĩ vì mình. . . E rằng, tại trên chuyện này , nàng là người bị tổn thương nhiều nhất, Lục Minh nhất thời cảm thấy mình bình thường quá ít suy nghĩ tới cảm thụ của nàng . Hắn trong lòng mềm nhũn, dịu dàng nói : "Lúc nào rảnh rỗi, chúng ta đi Ba Sơn có được hay không? Trước đây lúc học đại học , mọi người tổ chức đi Ba Sơn , em giống như sinh bệnh nên không đi , lần này anh mang em lại đi xem có được hay không?" "Được, anh dẫn em đi đâu, em cũng đều đi hết!" Giai Giai nghe thanh âm dịu dàng của Lục Minh , trong lòng ấm áp vui vẻ , mang chút kích động, lau khóe mắt muốn tràn đầy nước mắt vòng quanh đi, lại hít hít nhẹ mũi , cười nói: "Lần trước em không đi, không phải sinh bệnh, chỉ là thấy anh cũng không đi, em mới không cần cùng người khác đi đó. Lần này, anh nhất định phải mang em đi, em kỳ thực rất muốn cùng anh đi Ba Sơn !" "Ngày kia đi được không? Ngày mai chúng ta chuẩn bị một chút." Lục Minh quyết định cũng làm cho Giai Giai nếm thử mùi vị của nam nữ yêu nhau, yêu nhau cũng không nhất định phải là những kiểu như sắp xếp đi phòng cơm Tây , không nhất định là xem phim,... mang nàng đi công viên hoa chèo thuyền, đến ngoại ô Ba Sơn , càng thích hợp với Giai Giai hơn. "Ừ!" Giai Giai vui vẻ ừ một cái, lại nhỏ giọng căn dặn nói: "Đêm nay đừng quay về nữa, Lâm muội muội cùng Mộng Ly muội muội tới, các nàng cầm thật nhiều vải vóc tới thiết kế quần áo .Mang Dung tỷ quay lại, cứ như vậy đi, em phải đi xuống rồi." Giai Giai bởi vì có hứa hẹn đi Ba Sơn, tâm tình đặc biệt vui vẻ, sau khi căn dặn Lục Minh đừng quay về , lại kích động chạy xuống lầu cùng Nhan Mộng Ly học làm quần áo . Tâm nguyện lớn nhất của nàng, không phải thiết kế ra một bộ quần áo cho mình, mà là giống như Trầm Khinh Vũ vậy, làm cho Lục Minh một bộ quần áo uy phong . Bên này Lục Minh ngồi ở trong xe, nghe âm nhạc hơn mười phút, sau đó xuống xe. Qủy tinh linh Cam Điềm này sau khi thấy hắn , còn thay hắn đánh yểm trợ, lôi kéo hắn qua tiền sảnh, ở lối đi của nhân viên đi tới, ngoại trừ Trang tỷ cùng Tiểu Hoa MiMi, thật đúng là không ai phát hiện Lục Minh cùng Cam Điềm lên lầu bảy. "Nhớ cho em tiền công nhé!" Cam Điềm lại duỗi thân ra cánh tay như hoa bach lan nhỏ bé : "Tiền lì xì là không thể ít , hơn nữa phải là hai phần!" "Cái tiền lì xì gì?" Lục Minh giả bộ hồ đồ. "Môi Dung tỷ sưng đỏ , khẳng định là anh hôn, anh không phải mang nàng đi mở phòng sao?" Mắt của quỷ tinh linh Cam Điềm này thật sắc a, cái gì cũng không thể gạt được nàng. "Nào có, tiểu tử ngốc, cả ngày nghĩ ngợi lung tung !" Lục Minh lấy ngón tay hướng cái trán của nàng bắn ra, thiếu chút nữa nàng đau đến toát ra nước mắt lưng tròng, lại chợt cười làm lành: "Người ta hiểu lầm , người ta còn nhỏ, không hiểu chuyện mà! Các người chậm rãi hôn môi, em xuống dưới trông cửa cho các người. . . Hảo hảo, em không nói, tạm biệt Minh ca ca !" Nàng sợ Lục Minh lại bắn cái trán của nàng, lấy tay nhỏ bé che, trốn nhanh, trước khi tiến vào thang máy, còn hướng về Lục Minh làm mặt quỷ cực khả ái. Vào buồng trong của phòng làm việc, Lục Minh kinh ngạc phát hiện cái gian phòng nghỉ ngơi bình thường mình không tiến vào này đã hoàn toàn thay đổi hình dáng. Bên trong bố trí vô cùng giống nhà nhỏ của Ôn Hinh, các vật trong nhà, toàn bộ đều đủ cả. Trên tường, còn có các loại cắt giấy cùng thêu thủ công cắt thành, tại góc tường, ngoại trừ chỗ ngồi uống trà do rể cây điêu khắc thành, còn có một giá sách nho nhỏ, mặt trên để đầy các loại sách, làm cho toàn bộ gian phòng tăng thêm một loại ý vị thư hương lịch sự tao nhã. Nếu như không tiến vào, căn bản không thể tin được, ở đây còn có bố trí phòng ngủ sáng tạo như vậy. Lục Minh nhìn gian phòng nhỏ ở giữa kia, rủ xuống bức rèm che rất dài, tại cạnh gian phòng, còn có một chuỗi chuông gió màu bạc hoa văn màu tím, bên trong chất đống các đồ linh tinh, đa số là đồ dụng cụ làm thành từ tre, lại khảm vào trong cái bàn, còn có vài chậu hoa nho nhỏ , sắc xanh biếc tràn đầy không sai, cảm giác chúng nó có thể cho cái không gian nhỏ hẹp này gia tăng sức tưởng tượng vô hạn. Một bộ phận trước tiểu sảnh, lúc đầu vốn là tủ rượu quầy bar, giờ đổi thành hình dáng nhà bếp hiện đại, cực kỳ ngắn gọn, mặt ngoài đá lát vệ sinh lóe sáng. Nhẹ nhàng mà vặn mở cánh cửa phòng ngủ ra vào bên trong nghỉ ngơi , phát hiện bên trong càng là một phòng ngủ của Ôn Hinh, giường lớn mềm trắng như tuyết , màn lót bằng lụa trắng, rèm cửa sổ màu xanh da trời, hai cái gối uyên ương màu hồng phần dài ở giữa, đầu giường có tủ nhỏ, mặt trên bày ảnh chụp gần người của Lục Minh, mặt trên không có để nhiều đồ trang điểm, mà phần nhiều là ảnh chụp của Hoắc Vấn Dung cùng nhật ký có khóa. Ảnh của cái gương ảnh phản chiếu ngược ra là thần tình kinh ngạc của Lục Minh, xoay người hướng bên kia, còn có một tủ quần áo rất lớn màu tuyết trắng, khảm một nửa, hoa văn cùng tường hòa hợp làm một thể. Lục Minh thấy toàn bộ gian nhà bố trí độc đáo được như vậy, nhịn không được than nhỏ nội tâm Hoắc Vấn Dung kỳ thực cùng bên ngoài hoàn toàn bất đồng. Nàng chỉ là sợ người khác làm tổn thương mình, hoặc là sợ mình làm tổn thương người khác, mới có thể giả ra cái dáng dấp phóng khoáng dâm đãng kia. Kỳ thực, nàng trong lòng là một nữ nhân truyền thống giúp chồng dạy con thật là tốt. Góc tường bên phải, cánh cửa của phòng tắm lay động, mở ra một ít, thanh âm Hoắc Vấn Dung mang chút lo lắng hỏi: "Lục Minh, có đúng là anh hay không ? Là anh vào sao?" "Là ta. . ." Lục Minh chậm rãi ngồi ở trên giường, thoải mái mà nằm xuống, tại đây giữa gian phòng ngủ này, hắn bỗng nhiên cảm thấy một loại ấm áp nồng đậm, một loại cảm giác của nhà, ở chỗ này, tâm tình đặc biệt yên lặng, tựa hồ đội thuyền đi rất lâu, trở về tới cảng xuất phát như vậy. Chẳng bao lâu sau, Hoắc Vấn Dung mang theo mùi hương tắm rửa quấn khăn tắm trắng toát, mang chút căng thẳng đi ra, lại phát hiện Lục Minh thả lỏng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ. Nàng mang chút hiếu kỳ, muốn tới gần, lại sợ hắn giả bộ ngủ, rồi xoay người đứng lên, đem mình ngăn chặn. Sau khi len lén ngồi xuống, thấy Lục Minh thực sự là đang ngủ thoải mái, lại rất là vui mừng, nghĩ thầm ở đây làm cho hắn cảm thấy thoải mái như thế sao? Đầu tiên là len lén hôn hắn hảo một hồi, lại giúp hắn cởi giầy, chờ chuẩn bị giúp hắn cởi quần áo thì Lục Minh đã tỉnh. Hoắc Vấn Dung nhìn hắn tỉnh lại, nhẹ giọng nói: "Nếu không, anh đi tắm rửa trước đi, trở về ngủ tiếp, em cởi quần áo cho anh. . ." Hoắc Vấn Dung nhanh chóng giúp Lục Minh cởi y phục, nhìn thân thể hoàn mỹ hùng tráng của hắn ngay trước mắt, nhất thời lại có loại xung động muốn ôm chặt hắn. Cuối cùng do dự mãi, khi Lục Minh đi vào phòng tắm, nàng cũng to gan cùng đi vào. "Đừng nhìn em, em giúp anh chà xát lưng!" Hoắc Vấn Dung cảm thấy con mắt của Lục Minh dường như có điện, hắn nhìn chõ nào trên thân thể của mình, thì chỗ đó như có luồng điện chạy qua, lấy nhanh một cái ghế nhỏ cho hắn ngồi, tập trung giúp hắn chà xát lưng. Lục Minh lúc này bị kích thích đến kịch liệt, hai người không nói gì, nhưng hắn biết, nàng sẽ ở đêm nay hiến thân, kết thúc thân xử nữ của nàng, đồng thời cũng kết thúc hành trình xử nam của mình . Khi Hoắc Vấn Dung giúp hắn chà xát lưng, hắn nhịn không được thò tay trở lại, nhẹ nhàng vuốt ve chân nhỏ của nàng, chờ khi nàng không có căng thẳng như vậy, lại chậm rãi hướng về phía trước. . . Hoắc Vấn Dung cảm thấy bàn tay to nóng của hắn , mò tới nơi nào, nơi nào liền nhự bị bỏng cháy, toàn thân cũng luôn luôn có loại cảm giác điện giật. Nàng cảm thấy vú có chút căng ra, trên mặt nụ hoa càng cứng đến sinh đau, rất muốn hắn dịu dàng xoa, muốn hắn dùng miệng dịu dàng mút vào chúng nó, đóa tiểu hoa phía dưới càng run rẩy, hoa lộ lan tràn như lũ lụt, nàng tuy rằng hết sức cố gắng kẹp lấy hai chân, nhưng vẫn cảm thấy có hoa dịch nóng ấm rươm rướm chảy xuống bắp đùi, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Bàn tay to của hắn, vẫn chậm rãi hướng về phía trước. Nếu như cái tay hư lại hướng về phía trước, như vậy khẳng định sẽ sờ thấy hoa dịch, khẳng định sẽ biết mình đã động tình. . . Hắn sẽ biết mình không có mặc cái gì, hắn khẳng định sẽ cho rằng mình rất dâm đãng, có điều là, mình muốn ngăn cản hắn sao? Không, buổi tối ngày hôm nay, mình chính là tân nương tử của hắn! Hướng tới hắn kính dâng tất cả, làm cho hắn hiểu rõ ràng tâm ý của mình, đây là giây phút mình khao khát đã lâu, mình lại xấu hổ lúng túng, sao có thể ngăn cản hắn! Tay của Lục Minh hướng về phía trước xâm nhập vào bắp đùi của nàng , thế nhưng Hoắc Vấn Dung không có giống như trước đây cự tuyệt hắn của âu yếm, trái lại dũng cảm lên, không tiếng động cổ vũ sự thăm dò của hắn . Từ hai chân căng thẳng đến run nhè nhẹ của nàng, là có thể biết bây giờ lòng của nàng có bao nhiêu kích động. Lục Minh cũng sờ thấy hoa lộ hết sức trơn trượt của nàng, biết nàng động tình như nước thủy triều, nhưng là không có vội vàng sờ đóa hoa nhỏ của nàng , đó là vùng cấm sinh mệnh của nữ hài tử ,cũng là chỗ xấu hổ nhất . Hắn mong muốn nàng toàn thân bình tĩnh lại, rồi đi vào trong tình cảm mãnh liệt tương lai. Tay kia nhẹ nhàng mà cuốn qua bắp đùi tới bên trong sườn, không có thẳng tới áp sát tiểu hoa viên, mà là ôm tới ra ngoài bên hông, nhẹ nhàng mà tiến vào dò xét trong khăn tắm, xoa tuyết đồn của nàng . Một loại xúc cảm chắc nịch, mềm mại, trắng mịn do bàn tay to của Lục Minh truyền lại vào tim, làm cho trong lòng hắn không khỏi điên cuồng đi xuống, mò lấy, đây là một trong những chỗ tốt đẹp nhất của nàng, cho hắn cảm giác là ngạc nhiên như vậy, là hoàn mỹ như vậy . Nắm tuyết đồn của nàng, trong lòng Lục Minh dâng lên một loại than thở của mùa thu hoạch khác thường. Không kìm lòng nổi, hắn dùng sức vuốt ve lên. "Úc" một tiếng thở gấp kinh hãi làm cho cả người hắn như bị vò đến nhũn ra, vô lực chúi xuống ngã về phía trước, may mà hắn còn dùng tay tới cầm nắm hương đồn, bằng không đã sớm té trên mặt đất. Bàn tay to kia có sức nóng kinh người, làm bỏng tới thẳng vào tận đáy lòng, cái loại sức mạnh vuốt ve này, quả thực như vuốt ve linh hồn cuả nàng, một loại vui vẻ bị hắn chiếm giữ lại bị hắn chinh phục, làm cho nàng cảm thấy toàn thân có một loại thư sướng như bị co giật, tựa như thống khổ, lại tựa như cực vui. . . "Trở lại, ôm em trở lại!" Hoắc Vấn Dung ôm gáy của hắn, hôn môi lên khắp nơi trên khuôn mặt của hắn một lần, môi hôn môi hắn, yết hầu của nàng phát sinh ra rên rỉ khao khát. Làm nữ nhân của hắn, đã chuẩn bị cho tốt, ngay bây giờ. Lục Minh một bên hôn nàng, một bên xoay người lại nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại như bông đang động tình như nước thủy triều lên của Hoắc Vấn Dung, lúc đi ra thì cẩn thận không cho khung cửa va vào đầu của nàng, lại ở trước khi thả nàng xuống giường, trước tiên dịu dàng hôn môi nàng, cùng nàng hôn môi triền miên, làm cho hồi hộp của nàng chậm rãi buông lõng ra. Khăn tắm nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một thân thể mỹ nhân như ngọc thơm mát trắng như tuyết. Thân hình trắng như tuyết không tỳ vết, vú thẳng ngạo thế nhân, tư thế đong đưa, trên mặt hai đóa hồng mai, nụ hoa đang đỏ thắm. Nắm chặt eo nhỏ nhắn, hơi phập phồng, sinh mệnh như kéo dài ra, không mang theo một vết sẹo lồi, rốn tròn cực khéo, da nõn nà, trắng mịn tựa như bơ, đụng tay vào như ngọc. Dưới có cỏ nhỏ mọc thành bụi, xanh um, che lại vùng cấm thần bí của sinh mệnh, tại dưới hai chân thon dài màu mỡ trắng như tuyết làm nổi bật tăng thêm mê hoặc vô hạn. Một tay Lục Minh nhẹ nhàng vuốt ve ở trên tiểu phúc của nàng, một bên dịu dàng hôn thái dương trơn bóng của nàng, hôn khuôn mặt của nàng, hôn mũi ngọc của nàng, hết lần này tới lần khác không hôn cặp môi thơm của nàng, cố ý làm cho mỹ nhân sốt ruột, chủ động mở môi anh đào ra, vươn lưỡi phấn, dụ hắn xuất kích, mới cùng nàng triền miên vô tận. Bàn tay to kia, thừa dịp mỹ nhân say mê trong xuân tình rừng rực , vô thanh vô tức phủ lên trên bộ ngực to lớn của nàng, tham lam giữ lấy bãi đất sinh mệnh của nàng , tuyên bố đâyy đã là vùng cấm của mình, tất cả bảo bối đều toàn bộ thuộc về mình! "Kéo chăn lên, Lục Minh, đừng nhìn khuôn mặt của em, xấu hổ quá, em sẽ không nhịn được . . ." Hoắc Vấn Dung bị Lục Minh hôn đến nỗi thân thể như nhũn ra, nàng cảm thấy thân thể có cảm giác phun trào, hoảng loạn câm chăn lôi kéo , rất sợ hắn thấy được vẻ mặt không khống chế được của mình. Nàng thừa dịp miệng hắn di động, mút vào ngực của mình thì rốt cục chộp được cái chăn cứu mạng , vội vàng che đậy qua đầu.... "Cho anh nhìn thấy không phải tốt hơn sao?" Lục Minh có chút bật cười. "Không, anh xem rồi, em, em không thả ra đâu. . ." Hoắc Vấn Dung cảm thấy môi của hắn rời khỏi ngực, trong lòng nhất thời có loại mất mát trống rỗng nói không nên lời , đem chăn của hắn mở ra kéo trở về, đem hắn che ở bên trong, lại lớn mật đưa tay, đem đầu của hắn đặt tại trên mặt của nụ hoa mẫn cảm nhất , làm cho hắn mút vào thoả thích , lại không xấu hổ cùng rụt rè như trước, mà là thả lỏng thở dốc rên rỉ. Tựa hồ như bóng tối, có thể che giấu ngượng ngùng của nàng , có thể tăng dũng khí của nàng , còn dường như có thể làm hồi phục cá tính dâm đãng của nàng . . . Nàng cảm thấy Lục Minh một đường hôn xuống, từng chút tiếp cận tiểu hoa viên. Hắn muốn giúp mình nơi này. . . Trời ạ, người này cũng không sợ bẩn, hắn quá cởi mở ! Toàn thân Hoắc Vấn Dung căng thẳng đến phát run lên, ba phần vui mừng , ba phần kích động, ba phần ngượng ngùng còn có một phần kích thích, làm cho nàng ở trong lòng mâu thuẫn sản sinh càng nhiều chờ mong. Lúc hắn chưa hôn lên đóa hoa nhỏ, nàng đã cảm thấy gần dần dần, mật hoa không thể khống chế dũng mãnh tiến ra. . . Khi môi của hắn dịu dàng, nhẹ nhàng hôn lên, một cổ điện lưu từ trong môi của hắn truyền ra,trong chớp mắt chạy khắp toàn thân, nàng cảm thấy năng lượng của mình tích góp sẽ bùng nổ nhanh chóng. Không nhịn được mở hai chân ra, vươn tay đem đầu của hắn ấn nhẹ, mong muốn hắn càng thêm dùng sức mút vào đóa hoa nhỏ đang vạn phần khổ sở kia của mình, mong muốn được hôn môi càng nhiều! Tại lúc hắn bắt đầu dùng sức mút vào, Hoắc Vấn Dung cảm thấy linh hồn mình thoáng cái bị hắn hút đi, năng lượng tích góp đã lâu trong nháy mắt bùng nổ, nàng cảm thấy toàn bộ thế giới đều tại trong vụ nổ lớn biến mất, chỉ còn lại có hắn, chỉ còn lại có cái sinh mệnh nam tử này là quan trọng nhất! Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, Hoắc Vấn Dung mới từ trong cực khoái khôi phục lại. Nàng kinh ngạc phát hiện mình tự nhiên khóc, rõ ràng là rất khoái nhạc, rất cao hứng, mình như thế nào lại rơi lệ chứ? Có điều là nguyên nhân gì nói không nên lời, nàng vẫn là muốn hảo hảo mà ôm Lục Minh, ôm âu yếm nam tử này, hảo hảo mà khóc rống một hồi. . . Khóc hồi lâu, Hoắc Vấn Dung phát hiện người này hôn môi hôn mình toàn là hoa lộ của mình, không khỏi cực kỳ xấu hổ, oán trách đánh hắn một cái, có điều là khi hắn dã man mạnh mẽ hôn xuống, cũng chỉ có nếm thử lại mật hoa của mình . "Lớn như vậy, sao có thể bỏ vào a?" Hoắc Vấn Dung biết người này nóng ruột , giúp hắn cởi quần, thế nhưng khi nàng nắm chặt quái vật lớn nóng cháy kia, nhất thời la hoảng lên: "Chờ một chút, đừng có gấp, anh cho em chuẩn bị đã. . ." "Không việc gì đâu , nghe nói xử nữ lúc đầu có chút đau, đi vào trong sẽ không có việc gì."Kinh nghiệm của Lục Minh đồng học là bằng không, tri thức của hắn chỉ là tin vỉa hè. "Vậy anh dịu dàng chút, chậm một chút!" Hoắc Vấn Dung biết một cửa này mình sớm muộn cũng phải qua, nghĩ thầm đau nhức không tính là cái gì, khẽ cắn môi liền đi tới. Vì vậy, ở trong chăn , hai người nam nữ kinh nghiệm bằng không , tự cho là xem qua AV(^_^), thấy qua người khác xxx, liền cho rằng mình đối với loại sự tình này có thừa khả năng gánh vác được, bắt đầu thân mật tiếp xúc. Hoắc yêu nữ dẫn đường cho hắn tìm được vị trí, sau đó liều mạng cắn chặt răng, xuất ra tinh thần không sợ hi sinh , thậm chí cổ vũ hắn yên lòng tiến nhập. Ở nơi nào đó nam nghe qua không ít đồng học nói khoác, nói toạc chỗ giản đơn, trước tiến một chút, lại một đòn phá tan cái tượng trưng của xử nữ , qua vài giây đồng hồ là sẽ thành công . Hắn chưa bao giờ cho rằng mình sẽ ngốc hơn so với người khác , đặc biệt ở dưới cái loại bao dung cực kỳ tuyệt vời bây giờ này, càng oai phong đủ khí phách hiên ngang đi tới, trong lòng chính là sảng khoái gần chết, không phát hiện Hoắc yêu nữ dưới thân đau đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều co quắp. Phía trước đích xác có một tầng vật ngăn cách nho nhỏ, tựa như một cái thành môn nhỏ, bảo vệ cung điện thần bí của nữ hoàng. Ở dưới sức công phá cường đại của quân đội, cái này chống đỡ không đáng kể chút nào ! Long thương mạnh mẽ không gì sánh được trước sau như một mà phá, tiến quân thần tốc, địch nhân căn bản không có khả năng chống đỡ, một giây đồng hồ cũng không giữ được. . . Lục Minh trong lòng sảng khoái đến rống to lên, thành công rồi, mình thành công rồi! Phá thân rồi, xử nam lữ của mình cuối cùng cũng kết thúc. Ai cũng không dự liệu được mỹ nhân dưới thân kêu thảm một tiếng, móng tay ở trên lưng của hắn cào loạn, răng trắng nhỏ cắn tại trên vai hắn nửa ngày, mà vẫn còn chưa hết đau. Hoắc Vấn Dung cuối cùng khóc cho đến khi cơn đau qua đi, nước mắt lưng tròng ràn rụa, cực kỳ khổ sở. "Rất đau sao?" Lục Minh mang chút lo lắng hỏi. "Nói nhảm, bảo anh dịu dàng một chút, anh lại ra sức hướng vào trong. . . Trời ạ, ai nói rất sảng khoái, em đau muốn chết!" Hoắc yêu nữ biết là sẽ rất đau, nhưng mà không nghĩ tới đau đến loại trình độ này, hơn nữa là đau đến không cách nào chịu nổi, đều do cái đó của người này quá lớn, không chỉ siêu cứng, hơn nữa động tác lại rất thô lỗ, làm hại mình thiếu chút nữa bị hắn đâm chết. "Nếu không anh lấy ra nhé?" Lục Minh chính là rất thương tiếc mỹ nhân , tuy rằng bây giờ cảm giác của hắn vô cùng tốt, không nỡ rút ra. "Anh dám!" Hoắc yêu nữ giận dữ nói.