Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 32: Tổ chức hắc ám



Lộ Minh trong lòng thầm kêu không hay, chỉ vì muốn tố cáo với mẹ mà quên mất bản thân mình tự nhiên có 300 vạn là chuyện không bình thường.
Làm thế nào giải thích với bà? Nói dối là không xong, mẹ rất thông minh, không những lừa không qua nổi, mà còn để lộ ra sơ hở, để mẹ lo lắng chạy tới Lam Hải điều tra bản thân mình, vậy thì càng thảm.
"Là thế này..." Lộ Minh nửa thật nửa giả nói: "Con vô ý có được quyển sách cổ, là một quyển sách về thuốc men, con đem quyển sách thuốc cổ đó bán cho Trần lão và Lý lão, bon họ dùng phương thuốc trong sách cứu sống Vương lão là một phú ông rất giàu. Con của Vương lão là Vương tổng, hôm nay vì để cảm ơn con, đã cho con 300 vạn, nhưng mà lại bị bạo quân tống tiền hết sạch, một chút cũng không để lại. Mẹ, con định để lại một ít mua cho mẹ phỉ thuý vòng ngọc, ai ngờ ổng vừa doạ nạt vừa uy hiếp...số con thật khổ a!!!"
"Là vậy à? cha con thật không phải, mẹ sẽ thay con làm chủ. Con trai, con đem tiền chuyển vào tài khoản của mẹ, mẹ giúp con giữ tiền lại, để cho con dâu sau này tiêu dùng, yên tâm, cha con đừng hòng động vào dù chỉ một cắc" mẹ nhẹ nhàng an ủi Lộ Minh.
"Mẹ, con không thể giữ lại 100 vạn làm tiền tiêu sao?" Lộ Minh thầm kêu khổ, nếu như phải chuyển hết về, vậy còn không phải là biến tướng thành bị tịch thu tài sản sao?
"Trẻ nhỏ không được tiêu sài hoang phí, tạo thành thói quen không tốt, mẹ mỗi tháng đều chuyển cho con tiền tiêu đó, 100 vạn là quá nhiều, vẫn nên tích lại, để sau này con dâu dùng làm việc nhà!" mẹ từ chối yêu cầu của Lộ Minh, mặc dù bà rất nhẹ nhàng, rất chiều con trai, nhưng lại yêu cầu rất nghiêm khắc đối với Lộ Minh, không cho phép Lộ Minh tuỳ tiện tiêu tiền.
"Được rồi!" Lộ Minh ngầm thở dài, 300 vạn xem ra không hy vọng gì rồi, có điều chuyển cho me còn tốt hơn là chuyển cho bạo quân.
"Con trai tôi cũng kiếm được món tiền to, thật là đứa trẻ ngoan, chụt" mẹ tự đầu điện thoại bên kia vui mừng hôn Lộ Minh một cái.
Lộ Minh trong lòng rất buồn bực, rất muốn tìm người đập cho một trận để phát tiết...
Đang lang thang trên đường, đột nhiên phía trước có hai người phị nữ bán rau đi lại, vừa đi vừa thảo luận cái gì đó.
"Thật đáng sợ, toàn thân đầy máu!"
"Người đó toàn thân trần trụi, tôi còn thấy máu tươi chảy ra như suối, có lẽ là sống không lâu nữa, cũng chẳng biết là bị tai nạn hay bị mưu sát!"
Vô ý nghe được mấy câu của hai người phụ nữ, Lộ Minh có chút hiếu kỳ, bình thường hắn không để ý mấy việc vặt này, nhưng bây giờ đang buồn chán, hắn quyết định qua đó xem xem.
Qua một ngã rẽ, phát hiện ngã tư phía trước có một đám đông đang quây lại. Một nữ cảnh sát đang cố xua đám người đứng xa ra chút, không được quây lại xem, Lộ Minh nhìn thấy liền ngạc nhiên, thì ra là tiểu hồ ly Nhiếp Thanh Lam.
Nhiếp Thanh Lam không chút nhẫn nại đang xua xua tay ra hiệu cho mọi người lùi lại, đột nhiên nhìn thấy Lộ Minh, hơi sửng sốt một chút, nhưng lập tức lấy lại vẻ tự nhiên, lộ ra nụ cười tươi tắn, khiến cho đám người đang xúm lại xem nhìn thấy liền như bị hoá đá.
Lộ Minh cảm thán, chẳng trách Chu U Vương vì đạt được nụ cười của mỹ nhân, lại có hành động đốt lửa báo hiệu các chư hầu.
Không cần nói tới cổ đại mỹ nhân Bao Tự, ngay nụ cười của hồ ly trước mặt này cũng khiến cho người ta có ảo giác như ánh sáng choi lọi của mặt trời đang chiếu lên những bông hoa vậy...
Nhiếp Thanh Lam thấy Lộ Minh bị mình mê hoặc có chút ngẩn ngơ thất thần, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, mặc dù tên tiểu tử này thích lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn, nhưng hắn cuối cùng cũng không kháng lại được mị lực của mình.
Nhìn thấy biều tình hiện tại của Lộ Minh, trong lòng Nhiếp Thanh Lam không khỏi thấy tự hào.
"Anh sao lại tơi đây? gánh tương đi qua?" vốn dĩ trong quá trình trợ giúp phá án, Nhiếp Thanh Lam thường không thèm nói chuyện với những người không có liên quan, nhưng nhịn không được mở miệng, cười hỏi Lộ Minh.
"Người đó chết vì...bị cắt cổ họng?" Lộ Minh nhìn thi thể đang nằm giữa đường, máu chảy đầy đất, cả người trần trụi, chỉ có một chiếc áo che ngang bụng, chắc là sau này cảnh sát mới để lên. Thi thể đó bên sườn có một lỗ máu rất sâu, có điều nguyên nhân chí mạng, có lẽ là vết cắt bởi vũ khí rất sắc ở cổ, do mất máu nhiều mà chết.
"Đây là do đám phỉ đồ độc ác thị uy với bọn em, tối qua bon em bắt được một đám người của chúng, bon chúng liền mượn việc này để tạo áp lực, bức bọn em thả người!" Nhiếp Thanh Lam trong lòng có chút bội phục nhãn lực của Lộ Minh, hắn không phải cảnh sát, nhưng chỉ vừa nhìn đã có thể nhận ra thi thể đầy máu đó chết do bị cắt cổ họng.
"Tôi qua cô không phải là đi bắt mặt thịt phi long sao?" Lộ Minh nghe vậy ngạc nhiên hỏi.
Hắn biết là tối qua Nhiếp Thanh Lam không đi ăn cơm cùng mình, khẳng định là đi gây khó dễ cho đám mặt thịt phi long, có lẽ khi đó nàng ta đem quân đi bắt đám đó lúc đang chơi gái.
Nhưng giờ xem ra, nàng ta có vụ án phải phá, chứ không phải đi bôi nhọ đám Vân Kiếm Phi.
Nhiếp Thanh Lam thấy mặt Lộ Minh không vui, phát ra câu hỏi trách cứ, biết là tên tiểu tử thích ghen tuông này đã hiểu lầm, trong lòng có chút vui sướng, không đừng được, cung ngọc thủ búng vào trán Lộ Minh cười nói: "Em đi bắt hay không bắt mặt thịt phi long đó là việc của em! tối qua La Cương đội trưởng đưa quân tới Hồng Trường, vộn định cho đám đó một bài học...không nghĩ rằng, lúc lục soát, vừa hay tìm thấy đám người mà bọn em hoài nghi đang gây án trong mấy thành phố xung quanh, là một tổ chức điên cuồng đang bí mật mua bán nội tạng người, vì thế đã sai liền cho sai luôn, thi hành bắt người. Khi đó có cả nổ súng, vì thế kinh động đám đang chơi gái đó, bọn họ có người từ nhảy từ tầng 3 xuống, có người thì giúp bắt đám hung phạm kia, bởi vì có bọn họ giúp đỡ, cuối cùng đám hung phạm kia đều bị bắt giữ, vì vậy trước mắt để bọn họ tránh được một kiếp...có điều anh mà nhìn thấy được cảnh tượng thảm thương của bọn họ lúc nhảy từ tầng 3 xuống, nhất định sẽ vất vui! cái gã mặt thịt phi long tử đối địch của anh còn bị ngã gãy tay, hì hì!!"
Lộ Minh thầm kêu mặt thịt phi long thật là may mắn, nếu như không phải vừa hay lục soát được đám tội phạm trọng đại, vậy thì gã nhất định sẽ rất thúi.
Nhìn thấy đồng nghiệp đang xua đuổi một đám người đi tới gần, Nhiếp Thanh Lam nhỏ giọng nói: "em bây giờ không rảnh, anh sau này thấy em đang phá án trên phố thì tốt nhất đừng lại gần, tố chức hắc ám buôn bán nội tạng người những ngày gần đây nhất định sẽ điên cuồng trả thù, anh đừng để bị cuốn vào...đi nhanh đi, rảnh em gọi điện cho anh!"
Nghe được mấy lời của hồ ly mỹ nhân, tim Lộ Minh liền ấm lên.
Giống với câu nói này, Lôi Minh tối qua đã nghe Cảnh Hàn nói qua một lần. Mặc dù Nhiếp Thanh Lam so với Cảnh Hàn thì tính cách không giống nhau, lại còn thích lợi dụng người, nhưng từ một câu này nghe ra, nàng ta bản tính thiện lương, còn có chút quan tâm tới người khác.
Ấn tượng của Lộ Minh đối với hồ ly mỹ nhân này đã có chút thay đổi, có điều, chỉ là một chút chút mà thôi.
Tổ chức hắc ám buôn bán nội tạng người? Rốt cục là kẻ nào? xã hội đen của Lam Hải mặc dù có chút máu mặt, nhưng Thanh Long chắc chắn sẽ không làm ra loại việc mất hết thiện lương này mới đúng, tam gia cửu gia bọn họ càng không cho phép thủ hạ làm loại việc buôn bán nội tạng này, lẽ nào tổ chức hắc ám và hai tên sát thủ ở Hương Tạ Lệ Xá có quan hệ? bọn chúng tối hôm trước ám sát ở Hương Tạ Lệ Xá, còn hôm nay cắt cổ họng giết người, mục đích là để cảnh cáo cảnh sát?
Nếu như đúng là như vậy, vậy thì tổ chức hắc ám cũng quá ác độc rồi à?
Lộ Minh tuỳ ý đi bộ trên đường, một đường không ngừng suy đoán các loại khả năng, đột nhiên trong tim chợt lạnh đi, dâng lên dự cảm không tốt, cảm thấy một cỗ sát khí từ sau tập kích tới. Đây là cảm ứng kỳ diệu có được từ sau khi thân thể bị dị biến, lúc trước giao thủ với 2 tên sát thủ, đã có mấy lần hiện lên rồi, mà mỗi lần đều kịp thời cứu Lộ Minh một mạng...
"pằng" phía sau, một khẩu súng lục từ cửa kính của một chiếc xe từ từ thò ra, nhằm chuẩn sau lưng của Lộ Minh, nhè nhẹ bóp cò.
Bạn azzz sau này post các chương sau hãy ấn nút "Trích" và chỉ cần copy nội dung chương mới vào đấy không nên để CODE lung tung.
Thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.