Lục Minh tỉnh lại, phát hiện đã là sáng sớm, bên ngoài đã không còn mưa nhỏ, chỉ có một đoàn ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong, đúng là như tâm tình vui sướng bây giờ của Lục Minh… Avrile không có việc gì, Ôn Hinh phu nhân cũng không có việc gì, mình còn xen vào việc của người khác đem văn kiện cơ mật trở về, thậm chí còn trong nguy cảnh, nhân phẩm bạo phát đột phá cảnh giới huyền diệu. Hắn vừa muốn đứng lên, chợt phát hiện ra bên người có hai nàng.
Bên trái là cô gái nhỏ Giai Giai này, nàng ghé vào bên người mình, ngủ say sưa… Bên kia, Lục Minh khẽ kéo chăn, ngạc nhiên vì mỹ nhân ghé nửa vào trên người, lại là Nhan Mộng Ly, nàng luôn luôn xấu hổ, làm sao to gán dám ngủ ở bên người mình như vậy chữ?
Lục Minh khẽ động, Nhan Mộng Ly hình như có cảm ứng: "ân", hàng mi dài khẽ run vài cái, cuối cùng chậm rãi mở mắt, tỉnh.
"Đáng tiếc"! Lục Minh trong lòng thầm than kêu tiếc, lúc đầu muốn thừa dịp Nhan Mộng Ly ngủ say, lén hôn nàng một cái, không nghĩ tới nàng tỉnh nhanh như vậy. Để loại bỏ xấu hổ, Lục Minh lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Nhan Mộng Ly cũng không biết Lục Minh đã tỉnh, nàng từ từ đứng lên, mặc ngọc ửng đỏ mà đem cánh tay ôm Lục Minh thu lại, nhìn bốn phía không có ai, lại thấy Giai Giai chưa tỉnh, gan to lên, cúi xuống hôn trộm Lục Minh một cái
Sau đó cấp tấp nhổm lên, hai tay che lại con mắt, mặt đỏ bừng chạy đi.
Tuy rằng nàng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng trong lòng cũng vui vẻ, cảm giác ngủ cùng anh ấy thật là thoải mái, có điều là, điều này không thể cho mọi người biết, bằng không sẽ không còn mặt mũi đi gặp người.
Tối hôm qua, nàng thừa lúc mọi người ngủ, lén đi xem hắn. Lúc đầu thầm nghĩ len lén hôn hắn một cái rồi trở về. Lúc sau, chẳng biết sao lại muốn hảo hảo nằm trong lòng hắn một hồi. Muốn một phút đồng hồ như vậy, thế đã cảm thấy mỹ mãn. Không nghĩ tới, lại ngủ quên, ngủ thẳng tới sáng sớm. May mà hắn cùng Giai Giai chưa tỉnh, cũng không biết. Bằng không sẽ mắc cỡ chết người… Nhan Mộng Ly nhìn ra ngoài cửa không có ai, khả ái lè ra lưỡi nhỏ, nhón mũi chân, như con mèo nhỏ chuồn đi về phòng mình.
Trong lòng Lục Minh thật cao hứng. Nhan Mộng ly muội muội hôn mình.
Hắn rất chắc chắn. Điều này không phải nằm mơ!
Phỏng chừng nằm mơ cũng không thể tốt như vậy đi? Lục Minh trong lòng đắc ý, tóm eo nhỏ đem thân thể Giai Giai ôm sát vào. Cúi đầu tại trên cái trán nhỏ trắng xinh của nàng mà nhẹ nhàng ấn hôn một cái, đem vui mừng cùng ngọt ngào cũng chia sẻ với nàng.
Giai giai cùng lúc bình thường vẫn ngủ rất trầm như thế. Không có tỉnh lại. Nhưng Lục Minh ôm nàng một cái, thâm thể trái lại có phản ứng, hơi giãy dụa một chút. Điều chỉnh tư thế thoải mái, giống như bạch tuộc ôm qua. Ôm nàng, cảm thấy ôn nhu như ngọc trong ngực, trong lòng Lục Minh phi thường thư sướng. Có vợ tình nồng làm bạ bên người như thế này. Như vậy ăn ở thế này, chồng còn cầu gì hơn?
Nếu như Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn, cũng có thể giống như Nhan Mộng Ly cùng Giai Giai len lén đến ngủ cùng mình như vậy. Vậy thì quá tốt.
Lục Minh trong lòng nghĩ loạn tùng bậy, trong đầu hiện lên ảnh cười của các nàng Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Trầm Khinh Vũ, Nhan Mộng Ly, đều là thản nhiên mà cười của, cuối cùng còn hiện lên Ôn Hinh phu nhân tại khi mình trở về đêm qua thì bày ra nhị cười…
Ôn Hinh phu nhân, nhỡ kỹ hương khí của nàng trên giường phi thường đặc biệt, phi thường dễ chịu.
Chẳng biết lúc nào, còn có cơ hội ngửi tiếp?
Tâm tình Lục Minh thả lỏng, tứ chi xòe ra, bất tri bất giác ngủ đi.
Lại tỉnh lại, Lục Minh thấy Giai Giai đang vểnh cái mông nhỏ bé xinh xắn lau nhà tại trước giường, nàng ăn mặc quần áo mỏng, phía dưới là quần thể thao trắng toát, cái mông nhỏ tại tư thế khom lưng, rất tròn rất mượt, khả ái gợi cảm, Lục Minh không nhịn được vươn vuối sói, hướng tới cái mông nhỏ của nàng, đồng thời giơ tay nhẹ nhàng ddwatj lên phía trên, đắc ý xoa một cái.
Giai Giai bị hắn đánh lén lại càng hoảng sợ, quay đầu lại, thấy tên sói Lục Minh này đang cười xấu xa, lập tức mặt ngọc ửng đỏ, ngay cả cái cổ nhỏ nhắn cùng đều nóng rần lên.
Kỳ thực thì đánh lén giống như vậy, Lục Minh đã không phải lần đầu tiên, nhưng nàng vẫn là không chịu nổi mấy chuyện xấu của hắn.
"Đừng hồ đồ!" Giai Giai cho hắn một cái trợn mắt, cái cử động này làm tăng thêm tính hờn dỗi tiểu cô nương của nàng, làm cho tâm tình Lục Minh vô cùng sảng khoái, cười ha ha lên.
Giai Giai thấy Lục Minh còn muốn đứng dậy ôm mình, vội vàng chạy trốn, cây chổi lau nhà trong tay cũng vứt không thèm nhìn.
Một hồi sau, nàng xấu hổ đi tới, lại tiến đến nhặt lên chổi lau nhà, tiếp tục lau.
Có điều là, Lục Minh ở trước giường, lại xoay người ẩn núp, giống như hắn là một con cọp rình ăn thịt người, nàng luôn luôn cách xa hắn hơn ba mét. Lục Minh gọi nàng qua, Giai Giai dựng thẳng lên một ngón trỏ (ngón giữa thì hay hơn =.=), khẽ hừ: "Nhỏ giọng, đêm qua nữ vương Avrile khóc đến thương tâm, mới vừa ngủ không lâu, đừng đánh thức (chỗ này có chữ "liễu" chả hiểu gì nên bỏ đi _ _"). Anh muốn đứng lên sao? Em đi àng bữa sáng cho anh!"
"Anh muốn ngủ lại giấc, không muốn rời giường!" Lục Minh lấy hai tay để gối đầu, hắn cảm thấy buổi sáng lười biếng nằm ở trên giường như vậy, thực sự là quá thoải mát.
"Nếu như không muốn rời giường, em giúp anh cầm giấy bút ký cùng máy vi tính tới, anh lên mạng nhìn đi, tối hôm qua tin tức bay đầy trời, còn nói có rồng lửa xuyên không, còn nói có kim sắc thần nhân đến trái đất, nói chung tin tức về anh rất nhiều." Giai Giai bưng cái miệng nhỏ nhắn cười trộm
"Lúc đó không ai chụp ảnh sao?" Lục Minh nghe xong, trong lòng hơi kinh hãi.
"Không, mọi người chạy trối chết còn không kịp, ai còn nhớ chụp ảnh. Hơn nữa phóng viên cùng với mọi người cũng không cho là thật, chỉ cho rằng trong mắt hành khách được cứu xuất hiện ảo giác, hoặc là tâm lý quá khát vọng cứu vớt tạo thành, không ai tin tưởng." Giai Giai hì hì cười, nàng thực sự đưa cho lục minh giấy bút cùng máy vi tính: "Đại anh hùng phải ủy khuất rồi, tuy rằng anh mới là đại anh hùng cứu người, nhưng mà trên này lại không đề cập đến anh, nếu không phải còn có chuyện rồng lửa cùng kim sắc thần nhân, anh quả thực chính là không có xuất hiện qua, ngẫm lại, em cũng cảm thấy ủy khuất thay anh…"
"Anh chịu ủy khuất rồi, em mau tới an ủi anh một chút đi." Lục Minh giang hai cánh tay ra, muốn ôm Giai Giai.
Giai Giai trốn một cái, Lục Minh lập tức nhảy dựng lên, giống như sói nhào về phía bầy dê vậy, đắc ý cười, mắt thấy dê con chạy không thoát, đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra, cây ớt nhỏ Ôn Nhu kia tiến vào.
Tới muốn nhẹ tay khẽ bước đến trộm Lục Thần Hoàn Đồng Hoàn, vừa nhìn thấy cái lều nhô cao phía dưới quần của Lục Minh hở ra, giống một cây đại bấc đánh về phía Giai Gia, không khỏi phát ra một tiếng thét chói tai: "Biến thái a!"
Lục Minh rát không nói gì, mình cùng Giai Giai là một đôi tình lữ đang đùa giỡn, tiểu nha đầu ngươi lảm nhảm cái khỉ gì a.
Thấy tình lữ đang *** thì phải lặng lẽ đóng cửa, hô biến thái cái gì!
Cái này gọi là tình thủ… Quên đi, nàng còn nhỏ, căn bản hông hiểu những điều này… Lục Minh mang theo chút căm tức, một lần nữa quay về trên giường nằm dài, buồn chán lăn trên mặt chăn. Giai Giai thấy "chuyện tốt" của Lục Minh bị Ôn Nhu đánh vỡ, bưng cái miệng nhỏ nhắn lén cười, bại hoại, mới sáng sớm đã khi dễ mình, nên hắn bị Ôn Nhu kêu biến thái.
Nàng ngẫm lại Lục Minh vừa rồi giương nanh múa vuooits nhào qua, nếu như không có Ôn Nhu đánh vỡ, bây giờ, có lẽ hắn đã đem mình đè trên mặt đất rồi đi?
Vừa nghĩ điều này, tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai nổi lên hai đám mây đỏ.
Phía sau vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Giai Giai nhìn lại, là Ôn Hinh phu nhân cùng Avrile.
Nàng vội vàng dọn cái ghế, vốn định để cho các nàng nói chuyện cùng Lục Minh nhưng Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn cùng vào, hơi do dự, liền lưu lại không đi.
"Thế nào? Tốt chứ? Tối hôm qua con làm ta cực kỳ hoảng sợ". Ôn Hinh phu nhân ngồi ở trên ghế, giơ tay nhẹ nhàng xoa cái trán của Lục Minh, mỉm cười nói: "Dường như không có việc gì, ta còn tưởng rằng con muốn ngu hai ba ngày giống như lần trước đó!" Ôn Nhu ở phía sau nàng thầm hừ, hắn đâu có việc gì, vừa rồi còn giống như đại sắc lang đuổi theo Giai Giai tỷ, nếu mình không đến nhanh, bây giờ Giai Giai tỷ phỏng chừng đã bị hắn ăn tươi.
"Cảm ơn, tôi biết, anh nhất định sẽ đến…" Avrile nhắc lại chuyện tối hôm qua, con mắt của nàng còn có chút hơi đỏ lên.
Có điều là trước mặt các nàng Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn, nàng không có nhào vào lòng Lục Minh giống như tối hôm qua.
Cũng không có giống người phương Tây gặp mặt là ôm hôn, mà là ngồi vào mép giường, dùng bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng nắm lấy bản tay to của Lục Minh. Lục Minh vừa nhìn thấy tóc nàng tựa hồ cắt qua, hóa ra là chỗ tóc bị cháy nên cắt, chỉ là thái dương còn dán một cái băng nho nhỏ, tinh thần nhìn qua, phi thường không sai, chỉ chỉ vào vết thương của nàng nói: "Thế nào, vết thương còn chưa có tốt sao?"
"Đã tốt rồi, thuốc rất thần kỳ, nhưng da non tương đối mềm mại, màu sắc cũng không giống, cho nên dán trước bôi thuốc rồi lại dán." Avrile mấy tháng không gặp, tiếng Hán đã lưu loát hơn rất nhiều.
Lục Minh vừa nhìn thấy Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn tới, ngồi xuống, đem cái vali màu đen có chút bị cháy xém biến ra.
Ngay cả mật mã cũng lười phá giải, trực tiếp ba một cái mở ra.
Bên trong còn có một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, có thể thấy một cái túi da trâu, bên trong lấy ra không phải là văn kiện, mà là một viên hạt châu kì quái.
"Là kĩ thuật điêu khắc?" Lục Minh định thần hướng bên ngoài hạt châu mà nhìn, phát hiện trên mặt nó có khắc chi chít đầy chữ Hán, mặt ngoài lại làm như hoa văn, vật nhỏ này chính là văn kiện cơ mật mà hơn 31 đặc công hi sinh tính mạng mới lấy được sao? Trên mặt nó viết cái gì a? Lục Minh đang chuẩn bị đưa hạt châu cho Niếp Thanh Lam, bảo nàng giao cho quốc gia, không nghĩ tới Niếp Thanh Lam xua tay nói: "Trương lão Lô lão suốt đêm gọi điện, bảo giao cho anh bảo quản. Bọn họ nói thứ này là bí mật trọng đại của quốc gia, là bị kẻ phản bội trong nội bộ đánh cắp ra, đáng sợ nhất là , cơ mật trọng đại này bị người đánh cắp sau hơn một tháng mới phát hiện ra, cho nên, bọn họ cảm thấy trước nên quét sạch nội gián, có lẽ ở trong tay của anh là an toàn nhất."
"Bọn họ đem ta trở thành tủ sắt…" Lục Minh toát mồ hôi, có điều thứ này chỉ là một hạt châu, cũng không ngại lắm.
"Một kiện quốc bảo khác là cái gì?" Cảnh Hàn đối với bảo vật lại có hứng thú nhất.
"Không biết, anh cũng không tìm thấy kiện bảo vật kia, chẳng lẽ nó đã trong vali?" Lục Minh vừa nhìn cái vali rỗng tuếch, nào có cái bảo vật gì?
"Tên kia nói quốc bảo cùng văn kiện cơ mật đặc thù ở cùng một chỗ, không có khả năng sao lại không có!" Niếp Thanh Lam cũng cảm thấy kì quái, cái rương này vừa mở ra, chẳng lẽ quốc bảo đã sớm bị người ta đánh tráo?
"Đáy cái rương này hình như có chút cổ quái." Cảnh Hàn giơ tay nâng lên nhẹ nhàng tách chúng nữ ra, chúng nữ thấy có cửa, đều qua nhìn xem.
Không nghĩ tới, phía dưới cũng đồng dạng trống không/
Giữa lúc mọi người thất vọng nghi hoặc, Cảnh Hàn lại dùng ngón tay nhẹ nhàng vê một cái, tựa hồ đem vật gì nhấc ra vậy… Nàng làm gì? Chẳng lẽ có cái tóc người gì sao? Chúng nữ đang kì quái, bỗng nhiên Lục Minh kinh ngạc sợ hãi kêu lên: "Mẹ nó, đây là chủy thủ, cái chuôi chủy thủ này lại có thể là trong suốt!"
Lục Minh xuất ra một sợi tơ, ngón tay hướng Cảnh Hàn nhẹ nhàng phóng ra.
Chúng nữ thấy sợi tơ khẽ bay ra rơi xuống, bỗng nhiên bị vật gì đó chặn lại, đứng giữa không trung, hai bên chậm rãi rơi xuống, sau đó dưới sự nhìn kỹ của mọi người, hai bên như một cái kéo vô hình cắt đứt đoạn, sợi tơ bị cắt thành ba đoạn, ngưng lại một chút ở giữa không trung, hai bên đầu sợi tơ, tiếp tục chậm rãi rơi xuống. Lục Minh cho rằng mọi người còn chưa thấy rõ, biến ra cái chén, hướng trong tay Cảnh Hàn vẩy ra một ít nước.
Nhất thời, một thứ hình dạng thanh chủy thủ hiện ra.
Cực mỹ cực mảnh, tựa như không có gì.
Một giọt nước trong lúc nhanh chóng rớt xuống từ trên chủy thủ, thì thân chủy thủ kia tựa hồ còn như bị một chút trọng lượng làm trầm xuống, hơi rung động.
"Chủy thủ sắc bén trong suốt… Quả nhiên là bảo bối!" Niếp Thanh Lam lúc đầu đối với bảo vật cũng không thèm để ý, nhưng bây giờ vừa nhìn lại, phát hiện chuôi chủy thủ này đúng là thần kì, nếu như dùng nó tới ám rát, tin tưởng đó thực sự là thiên hạ đệ nhất hung khí.
"Anh nhìn xem đây là cái chủy thủ gì!" Cảnh Hàn đem chủy thủ đưa cho Lục Minh, nàng biết, trên thế gian nếu như còn có người biết chủy thủ trong suốt này gọi là gì, như vậy khẳng định là Lục Minh. Tại dưới sự nhắc nhở cẩn thận của chúng nữ, Lục Minh tiếp nhận cái chuôi chủy thủ trong suốt này, mới vừa vào tay, trong óc lập tức thoáng hiện lên tên, làm cho hắn không khỏi thất thanh la hoảng lên: "Ngư Tràng?"