Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 404: Bá Nhạc cùng Thiên Lý Mã



Một nam tử trung niên bán rau ở chợ, bùn sình đen đầy đất, mùi tanh tràn ngập toàn bộ chợ.
Lục Minh đứng ở trước một quầy bán rau.
Có hai ngươi đứng xa xa phía sau hắn.Một người là Vương Đổng, một người là Trịnh Yêu Đao đã lau đi dầu mỡ, mang kính mắt, mặc vào tây trang mới. Nếu như đem hình tượng bây giờ của hắn cùng hai tiếng đồng hồ trước mà so sánh, ai cũng không dám tin tưởng, tên đánh giày hèn mọn lại sầu khổ kia, lại là tây trang nam tử dung quang tỏa sáng, tao nhã , ánh mắt lại thỉnh thoảng hiện lên tia sắc bén bây giờ.
Về phần nam tử lãnh khốc số 2, lưu lại ở trên xe bên ngoài, hắn chịu sự phân phó của Lục Minh, cũng không theo vào .
"Tiểu huynh đệ, mua chút gì đi? Rau muống mới vừa hái, rất tươi ngon, nếu không cậu xem mớ cải thìa này, cậu tùy tiện chọn đi!" Hai vợ chồng bán rau nhiệt tình mời gọi.
"Mua gà cùng thỏ, 35 cái đầu, 94 cái chân, các người có thể bán cho tôi không?" Lục Minh há mồm ra hỏi.
"Tôi, chúng tôi chỉ bán rau." Nữ nhân bán rau nghe xong ngẩn ngơ.
"23 con gà. 12 con thỏ. Cậu học đại học chưa? Đề đơn giản như vậy cũng không tính được sao?" Người chồng đang đem rau muống ở dưới đặt lên bàn kia, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lục Minh . Thuận miệng trả lời. Lại khinh thường hỏi một câu.
"Thầy giáo cho tôi một đề mục. Có 18 con côn trùng . 118 chân. 20 cánh. Xin hỏi có bao nhiêu con nhện, chuồn chuồn, con ve?" Lục Minh lại hỏi.
"..." Vương Đổng cùng Trịnh Yêu Đao nhìn nhau. Hai mắt trợn thẳng trắng dã.
Trịnh Yêu Đao càng là toát mồ hôi. May là lúc Lục Minh tìm đến mình không có ra đề như vậy để tra khảo mình. Bằng không không thể không mất mặt .
Có điều là, khảo nghiệm của mình là năm trăm vạn thành năm trăm triệu!
Khảo nghiệm nam tử bán rau này là con số... Chẳng lẽ. NTên bán rau này, chính là kế toán viên cao cấp đáng tin cậy mà Lục Minh nói ?
Vương Đổng trong lòng thầm kêu Lam Hải thực sự là một cái thành phố siêu cấp biến thái, nhân tài giống như Trịnh Yêu Đao như vậy, lại đánh giày trên đường cái, lại có kế toán viên cao cấp trâu bò bán rau tại chợ ! Ở đây rốt cuộc còn có bao nhiêu nhân tài a? Thảo nào có câu nói: trong nước không phải không có nhân tài, chỉ là không ai hiểu được sử dụng nhân tài! Quả nhiên thật sự là như thế này, Lam Hải này đầy đất đều là Thiên Lý Mã, chỉ là không có Bá Nhạc để tìm được Thiên Lý Mã !
Nếu như Lục Minh không mang theo mình tới, sao mình có thể dự đoán được, một Trịnh Yêu Đao từng đánh bại cá sấu tài chính Rose, Thao bàn Thủ quát tháo thị trường cổ phiếu như vậy, sẽ ở bên cạnh lau giày da?
Làm sao có khả năng dự đoán được, một kế toán viên cao cấp siêu khủng bố, lại sẽ ở bán rau cải thìa tại cái chợ bẩn thỉu này?
Đối với Trịnh Yêu Đao vốn cũng thích chơi đùa chữ số mà nói, chắc chắn đương nhiên cũng là cường giả về toán.
Đề tính thỏ gà, hắn đương nhiên cũng giải được, nhưng mà hỏi đến phức tạp như thế kia, vây không phải muốn mạng già của hắn sao? Xem ra ông chủ Tử Thần này, người hắn tìm cũng không là trâu bò bình thường, mà là người trâu bò cấp bậc biến thái . Một khi nghĩ tới đây, trong lòng Trịnh Yêu Đao hắn, lại không khỏi có chút tự hào, mình là người đầu tiên mà ông chủ tới mời đi nhậm chức, hẳn là xuất sắc hơn một chút so với hai người sau đi?
"7 con nhện, 7 chuồn chuồn , 6 con ve." Làm cho Trịnh Yêu Đao muốn đập cằm xuống đất chính là, nam tử bán rau kia không cần phải nghĩ ngợi đã trả lời ngay.
"Tôi chuẩn bị mở một công ty nhỏ, muốn mời một kế toán trong mười chín năm cũng không có sai lầm một phân tiền nào về làm kế toán." Trên mặt Lục Minh lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, hướng về phía nam tử bán rau nói.
"Ngài mời một ten kế toán khiến cho nàh máy phải nộp lên nghìn vạn thuế dẫn đến thu chi thiếu hụt làm cho mấy trăm công nhân phải về quê cày ruộng làm cái gì? Ngài nên là mời một kế toán chỉ trong thời gian gần nửa năm, có thể làm cho công ty từ thuế nghìn vạn biến thành thuế mười vạn, còn bao quát toàn bộ được toàn bộ bảo hiểm của công nhân nhà máy. Chỉ có như vậy, một cái xí nghiệp mới có thể chuyển bại thành thắng!" Nam tử bán rau kia nhìn thoáng qua Lục Minh, tay cầm khăn mặt lau lau mồ hôi, lại tại từ giữa lỗ tai lấy ra điếu thuốc lá.
Trịnh Yêu Đao vội vàng tiến lên, dùng cái bật lửa, đốt thuốc cho nam tử bán rau.
Hắn mặc dù mình không hút thuốc, nhưng vẫn thường mang bật lửa trong người.
Làm một Thao bàn Thủ cần nhất là nắm chặt cơ hội, hắn biết, có lúc, giúp người châm một điếu thuốc lá, so với đưa lên một điếu thuốc lá càng thích hợp hơn.
"Tôi mong muốn công ty của mình có thể nộp thuế qua trăm triệu, mà không phải chỉ mười vạn." Lục Minh lạnh nhạt nói: "Theo tôi đi sao! Khiến cho nhà máy thu chi thiếu hụt cùng công nhân thất nghiệp không phải do kế toán, mà là do lãnh đạo hút máu cướp tiền mồ hôi nước mắt của công nhân. Ông không có sai, mặc kệ người khác nhìn ông thế nào, nhưng tại trong mắt của tôi, ông chính là một người có trách nhiệm, hơn nữa xứng đáng là Kế Toán Vương."
"Ông chủ nhỏ, ngài muốn mời lão Vương nhà tôi về làm kế toán?" Phụ nhân bán rau vừa nghe, hiện lên vẻ mừng rỡ.
"Đúng, tôi có thể cho hắn một phần nghìn cổ phiếu của cổ phần công ty, lương năm mươi vạn một năm, sau hi khu nhà của công ty xâu xong, còn có thể phân cho một gian nhà!" Lục Minh cười nói.
"Thực sự? Đây là thực sự?" Phụ nhân bán rau vừa nghe lương một năm năm mươi vạn còn có phân phòng, lập tức kích động đứng lên, tại đầu năm nay, muốn mua một gian phòng ở, đó chính là nguyện vọng mà người thường nỗ lực nửa đời cũng không nhất định có thể thực hiện.
"Tôi từ chối..." Nam tử bán rau nói một lời.
"Ông có thể từ từ suy nghĩ, nghĩ được rồi hãy gọi tới số điện thoại này." Lục Minh đưa cho phụ nhân bán rau một tấm danh thiếp, mặt trên có tên cùng số điện thoại di động của hắn.
"Không, không cần lo lắng, ông chủ nhỏ, ngài chờ một chút!" Phụ nhân bán rau vừa nhìn Lục Minh phải đi, gấp đến độ từ trong sạp rau chạy nhanh như bay ra tới, ngăn ở trước mặt của Lục Minh, run giọng nói: "Ông chủ nhỏ ngài đừng nóng giận, lão Vương nhà tôi hé ra khuôn mặt thối, kỳ thực hắn không có ý làm khó dễ ngài! Lão Vương, ông nhất định là điên rồi! Ông chủ nhỏ đích thân tới mời, ông giơ cái mặt thối ra cho ai nhìn? Không cần ông bán rau, ông lập tức đi cùng ông chủ nhỏ, tôi ở đây không cần ông hỗ trợ..."
"Hắn nhỏ như vậy, tựa như một sinh viên, mở gì được công ty chứ? Hắn khẳng định là mặt trên phái tới nói tôi đi hiệp trợ điều tra khoản thuế, tôi mà đi cùng hắn, không có nửa năm đừng nghĩ trở về! Bà cho là thật sự có chuyện tốt như vậy tới cửa sao?" Lão Vương bán rau hừ lạnh một tiếng.
"Vương kế toán ông trong sạch, ai tìm ông tra thuế chứ?" Lục Minh nở nụ cười, nói: "Vương ca, anh đưa cho nàh lão Vương trước năm mươi vạn lương một năm đi."
"Được, ta đã sớm chuẩn bị tốt." Vương Đổng móc ra một tờ chi phiếu, mặt trên viết năm mươi vạn.
"Hãy dẹp việc đó đi..." Lão Vương bám rau vẫn là kiên quyết cự tuyệt.
"Nếu như ông đáp ứng làm kế toán cho tôi, như vậy sau này khi công ty nhận người thì, ít nhất ưu tiên tuyển nhận một trăm người công nhân của xưởng ông lúc trước, ông cảm thấy thế nào?" Lục Minh hướng về phía lão Vương bán rau hỏi một câu, lại cầm lấy tấm chi phiếu trong tay của Vương Đổng, đặt tới trong tay của phụ nhân bán rau, nhẹ nhàng nói: "Tôi không phải người cục thuế, thực sự là mở công ty địa, đây là tiền lương cả năm của lão Vương, đại tỷ, nếu như lão Vương không muốn tới cũng không sao, số tiền này, coi như tặng con gái các vị làm làm học phí đi!"
"Ông chủ nhỏ này, ngài yên tâm, lão Vương hắn nếu như ngay cả người tốt như ngài cũng không giúp, tôi liền liều mạng với hắn!" Phụ nhân bán rau run rẩy tay chân, nước mắt lưng tròng.
"Ân công!" Một tiếng thét chói tai từ phía sau vang lên, tư cách đó không xa có một phụ nhân nhào tới, gặt gao tóm chặt lấy tay của Lục Minh .
Môi nàng run run , một câu cũng nói không ra, nước mắt cũng đã cuồn cuộn rơi xuống.
Lục Minh kinh ngạc, tức thì nhận ra, đây là phụ nhân trượt chân ngã mà mình cùng Giai Giai cứu tại tại công viên cứu của cái kia trượt chân phụ nhân, lúc đó còn tưởng rằng nàng muốn tự sát, chờ tới sau khi cứu được, mới biết được nàng là ngồi cứng thân, lại bởi vì tâm tình không tốt, mới thiếu chút nữa rớt xuống đáy hồ.
Người phụ nữ này là bởi vì chồng mình mà lo lắng.
Bị ác quan bắt, Lục Minh vốn định giúp, nhưng mà bởi vì chuyện tại building Ngân Phong nên đã quên mất.
Có điều là bởi vì Niếp Thanh Lam nhớ kỹ việc này, nàng giúp hắn đem chồng của phụ nhân này từ đồn công an thả ra.
Đối với nàng, Lục Minh đã quên mất từ lâu.
Không nghĩ tới lại có thể tại trong một cái chợ bán thức ăn này gặp lại được...
"A? Hà tỷ, chị quen biết ông chủ nhỏ này sao?" Phụ nhân bán rau kỳ quái nhìn phụ nhân đang khóc, lại nhìn Lục Minh, nghi vấn nói: "Anh ta là ai?"
"Anh ta là ân công của tôi, lần trước nếu như không có cậu ấy cứu tôi một mạng, không có tiểu thư tốt bụng tới cứu lão Phương nhà tôi một mạng, nhà của chúng tôi đã xong rồi." Phụ nhân đang khóc kích động kéo tay của Lục Minh , khom người một cái muốn quỳ xuống, Lục Minh vội vàng đem nàng đỡ lấy, toát mồ hôi nói: "Đừng như vậy, chỉ là việc nhỏ, căn bản tôi không có làm cái gì, thả người ra cũng là bạn gái của tôi, xin đừng như vậy!"
"..." Nam tử bán rau dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Lục Minh đang có chút ngại ngùng.
"Tôi là Trịnh Kinh! Cũng là người cùng chữ số giao tiếp, hai tiếng đồng hồ trước, tôi vẫn còn ở chợ bên cạnh đánh giày da." Trịnh Kinh đi lên phía trước, vươn tay hướng tới nam tử bán rau, mỉm cười nói: "Tôi rất rõ ràng ông chủ hắn vừa hỏi hai đề vừa rồi là có ý tứ gì, không phải hắn muốn kiểm ra ông, mà là muốn thông qua miệng của ông nói cho tôi biết, đồng dạng cũng là chơi đùa chữ số , năng lực tính toán của ông, so với tôi phải tốt hơn nhiều lắm. Vương kế toán, tôi là Thao Bàn Thủ (người đầu tư thao khống cổ phiếu) Trịnh Kinh, hoan nghênh ông gia nhập vào công ty chúng tôi!"
"Chờ một chút, tôi còn chưa có đồng ý." Lão Vương bán rau không kìm lòng được năm chặt hai tay, nhưng lại vội vàng giải thích nói.
"Cáp, lúc trước ông chủ đã nói, bình thường ông không hút thuốc lá, khi trong lòng căng thẳng, sẽ sờ lên trên cái lỗ tái lấy điếu thuốc. Tôi hiểu rõ ràng, tất cả mọi người đều là nam nhân, một thời bình thường khi xưa không bỏ xuống được cái mặt mũi kia, bây giờ ông cũng cùng một dạng với tôi! Tôi rất hiểu tâm trạng của ông, Vương kế toán, quá khứ đều đã qua đi, cùng lắm thì quay đầu trở lại. Mặt ngoài tuy rằng tuổi ông chủ còn rất trẻ, nhưng tôi có thể nói cho ông, có thể vì hắn làm công, tuyệt đối là vinh hạnh của một lứa chúng ta!" Trịnh Kinh cười ha ha.
"Lời này rất đúng, nếu như huynh đệ tôi muốn mời người, phỏng chừng chẳng biết bao nhiêu cao nhân dị sĩ sẽ đều muốn tranh vào công ty!" Vương Đổng kích động gật đầu.
Bên này, ba nam nhân còn đang nói chuyện.
Nhìn sang một bên kia, vợ của lão Vương, có cả phụ nhân Hà tỷ mà Lục Minh cứu, đều muốn kéo Lục Minh về nhà mình ăn cơm.
Phụ nhân kia bắt được tay của Lục Minh không chịu buông ra, cách đó không xa, có một trung niên nam tử cao to đi qua, vừa nghe nói Lục Minh chính là ân công cứu cả nhà của mình, lập tức không nói một lời quỳ trên mặt đất, thùng thùng đông đông khấu đập đầu ba tiếng thật vang.
Hắn là nam nhân trung thực, ăn nói vụng về, sẽ không nói, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt cảm kích trong lòng.
Lục Minh muốn đỡ hắn dậy, phụ nhân Hà tỷ đang khóc kia lại kéo hắn: "Để cho hắn khấu đầu, ngài là đại ân công của nhà chúng ta, cả nhà chúng ta đều phải đập dầu với ngài, không có ngài, hắn sẽ mất mạng, tôi cũng sẽ mất mạng, hai người con gái càng sẽ bị người khi dễ... Bây giờ cả nhà chúng tôi bình an vô sự, xe cũng đã lấy trở về, bây giờ có thể làm chở rau, làm chút buôn bán nhỏ sống qua ngày, nếu không có ngài, vậy không thể có một nhà chúng ta bây giờ!"
"Đến nhà của tôi ăn cơm đi, ngày hôm nay dù ân công có chuyện lướn bằng trời, đều bỏ qua đi, nếu tôi không thể làm món ăn ngon cho cho ân công, lão này cũng không cần đứng dậy!" Phụ nhân Hà tỷ gắt gao kéo tay của Lục Minh không buông tha.
"Hà tỷ, hắn cũng là ân công của nhà emg, vợ chồng chúng ta đây cũng đi cùng làm cho ân công ăn được hay không?" Phụ nhân bán rau vội vàng hỏi.
"Tất cả mọi người đều tới, ân công cũng đừng đẩy, nếu như ngài không tới, tôi đây sẽ quay về cái cầu kia nhảy xuống !" Hà tỷ lấy tay lau nước mắt, hỏi: "Có phải tiểu thư đang đợi hay không, gọi điện thoại mời tiểu thư cũng đến đây đi! Còn có con gái ngoan, bảo các nàng đều đến đây đi!" Tiểu thư Hà tỷ nói hẳn là Niếp thanh Lam đem người thả ra, con gái ngoan hẳn là Giai Giai kia, Lục Minh toát mồ hôi, vội vàng nói: "Đêm nay tôi thực sự còn có việc, còn muốn đi tìm một người nữa... Được rồi được rồi, tôi gọi điện thoại hỏi một chút!"
Lục Minh gọi điện thoại cho Giai Giai, Giai Giai vừa nghe, nhớ tới chuyện ngày đó, chẳng biết sao, lại có thể đồng ý cùng Lục Minh đến nhà Hà tỷ ăn.
Có điều là, nàng để cho Lục Minh thuận lợi thoát thân tìm người, cùng Hà tỷ nói một hồi.
Sau khi Hà tỷ đem điện thoại trả lại cho Lục Minh , vui vẻ lau đi vệt lệ nói: "Giai Giai tiểu thư nói nhất định phải đi, chúng ta bây giờ về trước đi chuẩn bị rượu và thức ăn, chờ ngài cùng Giai Giai tiểu thư cùng nhau qua, lão Phương, A Vương, hai người các ông đi theo ân công!"
Nàng còn sợ Lục Minh chạy, bảo chồng cùng kế toán viên cao cấp lão Vương theo hắn, chờ khi hắn tìm được người, lại kéo hắn về nhà ăn.
Hai người vợ nói xong, cũng không để ý chồng phản ứng làm sao, vội vã mang thức ăn về nhà chuẩn bị bữa cơm.
"Huynh đệ, mục tiêu kế tiếp của chúng ta ở đâu?" Trong long Vương Đổng cực kỳ hưng phấn.
Quả nhiên không hổ là Tử Thần, xuất thủ chính là không giống người thường, cái danh giáo gì cái lý lịch gì mấy thứ đó, hết thảy đều không cần, tùy tiện đi một vòng tại Lam Hải, nhân tài kinh khủng đều hiện ra. Hành động Bá Nhạc tìm Thiên Lý Mã như vậy, vượt xa so với việc dùng lương cao mời một nhân tài tinh anh trên cái xã hội này! Vương Đổng cảm thấy mình có lẽ là không thành được Thiên Lý Mã, không sao, mình có thể trở thành Bá Nhạc!
Mình có thể phát hiện nhân tài, hơn nữa, còn là nhân tài kinh khủng bậc nhất!
Thao Bàn Thủ đánh bại cá sấu tài chính Rose cùng quát tháo thịt rường cổ phiếu, còn có kế toán viên cao cấp trong mười chín năm không có sai lầm một phân tiền nào, này, người như thế này quả thực là chính là nhân vật cấp hóa thạch khủng long tuyệt tích!
Bây giờ, ngay trước mặt mình, do mình chứng kiến, lại nhậm chức, cũng gia nhập vào trong công ty của mình.
Một loại cảm giác này, thật sự sảng khoái!
"Mục tiêu kế tiếp, có lẽ là tại trong thành phố, hoặc là có lẽ tại chân cầu vượt ..." Lục Minh cười thần bí.
"Mẹ nó, Lam Hải thực sự có nhiều người khủng bố như vậy sao?" Đừng nói Vương Đổng, chính là Trịnh Yêu Đao cùng kế toán viên cao cấp lão Vương cũng đều không khỏi nhìn nhau ngạc nhiên, một Trịnh Yêu Đao đã đủ trâu bò, thêm nữa một kế toán Vương, quả thực là kỳ tích không thể tưởng tượng nổi ! Tại Lam Hải, thực sự có nhiều nhân tài ẩn dật trong dân gian vậy sao?
Trên đường cái , ô tô như nước chảy, nhà ga công cộng kín hết chỗ người lên.
Một lâõ đầu lưng xách bao tải bẩn thỉu, bước chân nặng nề tễnh mà đi đến, mọi người chán ghét đều tránh né. Lão đầu bẩn thỉu không giống các tên khất khác giả bộ le lết đem túi ra hướng mọi người cầu xin, hắn không ăn xin, mà là chết lặng đi qua trước đoàn người .Nhà ga là môt bãi rác rưởi, có đầy đủ loại rác rưởi chồng chất, cũng có người đi làm mang cặp lồng cơm chạy vội vàng đi qua.
Lão đầu bẩn thỉu vươn cánh tay phải còn sót lại, kiểm tra hai cái cà mèn, đem cơm thừa canh cặn bên trong với bộ dáng như bảo vật phi thường quý trọng tiến vào trong tay.
Hắn ngồi bên đường ray, rời xa đoàn người , nhìn mọi người vội vã nhảy lên tàu đi, một chút một chút mà đem cơm tẻ đưa vào trong miệng, ngay cả một hạt cũng không lãng phí. Tuy rằng lão đầu bẩn thỉu còn ở đây trong cái thành phố lớn phồn vinh này, nhưng mà mọi người trong cái thành phố lớn này, sớm đã đem hắn vứt bỏ.
Không có ai liếc mắt nhìn thẳng vào hắn, sự tồn tại của hắn, sẽ chỉ làm người lộ ra biểu tình chán ghét, tựa như thấy con ruồi vậy.
Lão đầu bẩn thỉu đối với tất cả điều này sớm đã thành tê liệt, con mắt của hắn , tràn ngập màu tro...
Khi Lục Minh mang theo bọn Vương Đổng, Trịnh Yêu Đao, kế toán lão Vương cùng lão Phương đứng ở xa xa, nhìn lão nhân này thì trên mặt của bọn Trịnh Yêu Đao lộ ra vẻ kinh ngạc: lão đầu bẩn thỉu này bình thường thấy ngủ ở gầm cầu vượt, lại cũng có thể là một người siêu cấp kinh khủng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.