Song Đôi Kỳ Tài

Chương 10: Gặp gỡ



Tiếng chuông đinh tai nhức óc quen thuộc vang lên.

Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên kéo Thanh Trúc và Lục nhi đang ôm hai chiếc đàn to đùng hùng hục chạy vào Quốc Tử Giám.

Vừa bước vào đã thấy Vương thái phó đang sốt ruột ngó nghiêng ra cửa. Thấy các nàng chạy vào mới thở nhẹ ra một hơi.

Đúng lúc này, một giọng nói the thé vang lên khiến Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên đang nhận đàn từ Thanh Trúc và Lục nhi suýt nữa thì tuột tay:

" Hoàng thượng giá lâm, Đông Sở hoàng giá lâm, Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương giá lâm."

Nghe thấy Hoàng thượng đến đây, mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, hô to:

" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

" Tất cả hãy đứng lên đi."

Một giọng nói tuy hơi già nua nhưng đầy khí phách vang lên thành công khơi dậy trí tò mò của Thất Nguyệt Hồng. Nàng len lén ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc long bào màu vàng đang chắp tay nhìn tất cả mọi người trong Quốc Tử Giám. Vì dung mạo ông ta rất bình thường nên Thất Nguyệt Hông vừa nhìn một cái là chẳng thèm để ý nữa. Trái lại, nàng lại khá tò mò với hai nam nhân đứng sau ông ta. Nghe nói là hai mỹ nam đứng đầu Thất quốc à nha.

Tuy nhiên, nàng đang ngó nghiêng thì đã bị Dạ Tuyết Liên kéo dậy. Lúc này nàng mới để ý là mọi người đã đứng hết lên, chỉ còn nàng là đang quỳ mà thôi.

" Trẫm nghe nói hôm nay các ngươi sẽ kiểm tra Âm Ca. Đúng lúc hôm nay Trẫm và Đông Sở hoàng cùng Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương đến đây tham quan Quốc Tử Giám. Các ngươi hãy cứ kiểm tra đi, Trẫm sẽ ngồi đây thưởng thức xem sao."

Tuy nói là đến tham quan Quốc Tử Giám nhưng ai chẳng biết mục đích chính của hai vị mỹ nam kia là đến xem xem nhân tài của Long Diệu được đào tạo đến đâu mà thôi.

Còn lão Hoàng thượng nói câu kia ai cũng nghe được ông ta đang ngấm ngầm cảnh cáo mọi người phải thể hiện tài năng thật tốt vào. Nếu để cho ông ta bẽ mặt thì cứ từ từ mà đợi ban thưởng đi.

" Người đâu, lấy ghế. Ban ngồi"

" Tạ ơn Hoàng thượng." Mọi người đồng thanh hô to.

Lúc này, tất cả mới có dịp ngẩng đầu chiêm ngưỡng hai vị mỹ nam trong truyền thuyết kia. Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên cũng không ngoại lệ. Vừa mới nhìn một cái, từng tiếng hít không khí đầy kinh ngạc vang lên.

Chỉ thấy đứng trên bục giảng là hai vị nam tử đẹp như trích tiên.

Nam tử áo trắng hơi hơi dựa vào tường. Khuôn mặt đẹp làm cho người ta hít thở không thông. Một đôi lông mày khí phách, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên ở một độ cong hoàn mỹ. Tuy nhiên khiến cho người ta chú ý nhất chính là đôi huyết mâu tà mị sâu không đáy. Cả người hắn tỏa ra một loại khí chất lười biếng khiến người ta không thể bỏ qua. Trông từ xa hắn như một vị tiên nhân cao ngạo chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.

Ngược lại hoàn toàn với bạch y nam tử, hắc y nam tử mặc long bào lại khiến cho người ta không rét mà run. Đôi lông mày khí phách, chiếc mũi cao cao khẽ hừ nhẹ, tuy nhỏ nhưng không lọt khỏi tai của Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên. Đôi môi đầy đủ của y mím chặt, đôi mắt lam lạnh như băng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cả người tản ra hơi thở rét lạnh như tu la dưới địa ngục khiến mấy nữ tử xung quanh Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên run lên cầm cập.

Tuy nhiên, hai mỗ nữ nào đó vẫn ngắm trai đẹp như thường. Chỉ thiếu nước chảy nước miếng.

Lúc này, giọng nói hiền từ của Vương thái phó mới từ từ vang lên:

" Như các trò đã biết, hôm nay chúng ta có tiết kiểm tra Âm Ca, trùng hợp là hôm nay Hoàng thượng cũng đến đây tham quan Quốc Tử Giám. Tuy nhiên, chúng ta vẫn tiếp tục tiến hành kiểm tra, nhưng hôm nay ta không gọi theo sách nữa mà sẽ để các trò tự xung phong. Được rồi, ai muốn lên đầu tiên?"

Mọi người đầy e ngại nhìn Vương thái phó, bọn họ không phải là mấy vị tiểu thư nhút nhát thì là mấy tên ngu dốt về Âm Ca. Nào có ai muốn xung phong?

Đúng lúc này, một giọng nói ẽo ợt vang lên:

" Mọi người không lên vậy Trò Miêu Tử Hàm, đích nữ của Lại Bộ Thượng Thư xin lên bêu xấu trước vậy."

Tiếng nói này vang lên làm cho mọi người ở đây nổi lên một tầng da gà. Chỉ thấy một nữ tử áo vàng bê chiếc đàn tranh vừa đi vừa lắc lắc cái eo thùng phi đi lên chỗ kiểm tra. Khuôn mặt thì trang điểm lòe loẹt như ma-nơ-canh. Không sai, đây chính là nữ tử đã bị Thất Nguyệt Hồng dọa sợ lần trước.

Đích nữ? Ở đây ngoài các hoàng tử công chúa thì còn lại ai chẳng là con cái dòng chính? Dòng thứ mà đòi bước chân vào đây sao? Nàng ta còn có thể vô liêm sỉ thêm được nữa không? Mọi người ở đây đều ném cho nàng ta một ánh mắt khinh thường.

Thế nhưng Miêu Tử Hàm chẳng thèm để ý, nàng ta làm vẻ tao nhã ngồi xuống bàn kiểm tra, tuy nhiên động tác của nàng ta chỉ khiến người ta cảm thấy thô tục. Đã thế lại còn cố ý ném một cái liếc mắt về hai vị mỹ nam đang ngồi ở trên. Tuy nhiên, hai vị mỗ nam nào đó chẳng thèm để ý đến nàng ta. Nàng ta cũng không buồn, vênh vênh đắc ý đặt tay lên mặt đàn, bắt đầu đàn.

Thất Nguyệt Hồng đang ngồi ngắm mỹ nam say sưa thì một tiếng đàn dã man truyền vào tai khiến nàng run lẩy bẩy.

Theo bản năng của một giáo viên âm nhạc, Thất Nguyệt Hồng đập bàn cái 'rầm', bật dậy quát lớn:

" Mẹ kiếp, kẻ nào đánh đàn mà khủng bố mặt trận Tổ quốc vậy? Không biết đàn thì cút ở nhà mà bán rau, ít ra nó còn giúp ngươi kiếm được chút tiền đấy. Tuy ta rất cảm ơn ngươi vì đã rèn luyện khả năng chịu đựng cho đôi tai của ta nhưng nghe ngươi đàn ta thà bị điếc còn tốt đẹp hơn...."

Thất Nguyệt Hồng càng chửi càng hăng, quên luôn nơi mình đang đứng là lớp học. Cho đến khi Dạ Tuyết Liên đứng bật dậy bịt mồm nàng kéo xuống nàng mới nhận ra vừa rồi mình đã luống cuống.

Mọi người xung quanh há hốc mồm nhìn Thất Nguyệt Hồng, nàng ta thật to gan. Hoàng thượng đang ở đây mà ăn nói như vậy.

Còn Miêu Tử Hàm sững người nhìn Thất Nguyệt Hồng, nàng ta nói cái gì vậy? Bảo nàng ở nhà bán rau? Đánh đàn khủng bố mặt trận Tổ quốc? Tuy không biết 'Khủng bố mặt trận Tổ quốc' là cái gì nhưng nàng ta cũng biết là Thất Nguyệt Hồng đang chê bai tài đánh đàn của nàng ta. Không phải nàng đàn rất hay sao? Bọn nha hoàn trong viện của nàng ta toàn nói vậy mà?

Trong mắt vị Nhiếp Chính Vương nào đó xẹt qua tia hứng thú nhàn nhạt. Còn Đông Sở hoàng, trong mắt y chẳng mảy may có một tia dao động.

Thất Nguyệt Hồng len lén nhìn về phía lão Hoàng thượng. Thấy trong mắt ông ta có tia chịu đựng nhàn nhạt mới thở nhẹ một hơi. Nàng quay sang nói với Dạ Tuyết Liên bên cạnh:

" Tiểu Tuyết, bây giờ em nằm ngủ một lát. Lúc nữa đến lượt chúng ta chị hãy gọi em dậy nhé. Kệ cho mấy người kia thi trước đi, chúng ta thi cuối cùng."

Nói rồi cầm lấy cuốn sách chống lên bàn, còn mình thì gục giữa hai trang sách ngủ như thường.

------

Không biết qua bao lâu, Thất Nguyệt Hồng thấy ai đó lay lay mình.

Mơ màng mở mắt ra đã thấy Dạ Tuyết Liên ôm hộp đàn đang cố gắng lay nàng.

Thất Nguyệt Hồng ngồi dậy, dụi dụi mắt:

" Đã đến lượt chúng ta rồi sao?"

" Chờ vị tiểu thư này đàn xong là đến lượt chúng ta. Em lên trước hay chị lên trước đây?"

Thất Nguyệt Hồng quay sang nhìn vị tiểu thư đang đánh đàn tỳ bà vừa hát ca khúc buồn tẻ trên bàn kiểm tra, nàng ngáp một cái bất nhã:

" Chị lên trước đi, em còn chưa tỉnh ngủ."

" Ừ" Dạ Tuyết Liên nhẹ giọng trả lời.

Không lâu sau, vị tiểu thư kia đàn xong. Vương thái phó cất giọng:

" Giờ còn trò Nguyệt Hồng và trò Tuyết Liên. Hai trò ai lên trước đây?"

" Con lên trước ạ!" Dạ Tuyết Liên đứng lên trả lời.

" Được rồi, con dùng loại đàn nào?"

Dạ Tuyết Liên vừa lấy cây đàn từ hộp ra vừa trả lời:

" Thưa thầy, con dùng đàn Vi-ô-lông ạ!"

Ngón tay đang vuốt ve chiếc nhẫn của vị Nhiếp Chính Vương bỗng dừng lại, hắn nghi hoặc nhìn Dạ Tuyết Liên. Ngay cả tảng băng là vị Đông Sở hoàng kia đang cúi đầu cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng. Ngay cả lão Hoàng thượng cũng không nén nổi tò mò:

" Đàn Vi-ô-lông? Sao Trẫm chưa nghe tới bao giờ nhỉ?"

Thất Nguyệt Hồng đang ngồi suy nghĩ bài hát nghe lão Hoàng thượng nói vậy âm thầm khinh bỉ ' Ngu như ngươi mà cũng đòi biết sao?'.

Dạ Tuyết Liên nhẹ nhàng thưa:

" Đây là một loại đàn của phương Tây. Trên đại lục ta không có loại đàn này. Đây là thần nữ gặp được trên sách, bèn bắt chước học theo."

" Ồ" Lão Hoàng thượng không nói gì nữa, phất tay ý bảo Dạ Tuyết Liên bắt đầu.

Dạ Tuyết Liên không ngồi xuống như những người khác mà đứng lên, đặt chiếc đàn lên vai.

Thấy vậy, những hoàng tử công chúa và con cháu quan lại ngồi ở dưới đều ném ánh mắt khinh thường đến Dạ Tuyết Liên. Không biết ai lên tiếng:

" Làm gì có loại đàn nào dùng như thế. Rõ ràng là ngươi không biết đàn nó như thế nào!"

Dạ Tuyết Liên chẳng thèm để ý, nàng đưa tay ra hiệu cho Thất Nguyệt Hồng:

" Tiểu Hồng, lấy cho chị chiếc cầm cung bên trong hộp đàn"

Thất Nguyệt Hồng gật đầu, ngáp dài một cái, lấy chiếc cầm cung bên trong hộp đàn ném cho Dạ Tuyết Liên. Vững vàng tiếp lấy, Dạ Tuyết Liên điều chỉnh lại cây đàn sao cho cố định trên vai. nàng lấy chiếc cầm cung, nhẹ nhàng cọ sát với dây đàn. Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, nghe như dòng suối chảy vào tai, Dạ Tuyết Liên cất giọng hát:

" Em muốn kìm nén bản thân mình

Sẽ không để ai nhìn thấy em khóc

Làm ra vẻ không quan tâm đến anh

Không muốn nhớ đến anh

Chỉ trách mình không đủ dũng khí

Tim em đau đến nỗi không thở được

Tìm không thấy vết tích anh để lại

Mắt chăm chăm nhìn về anh

Nhưng không thể làm được gì

Mặc anh biến mất khỏi thế gian này

Tìm không ra lý do gì để kiên cường

Sẽ chẳng còn cảm nhận được hơi ấm của anh

Hãy nói với em bầu trời đầy sao đang ở đâu

Phải chăng nơi đó có chân trời bờ bến

Để hướng lên sao băng ước nguyện một điều

Cho anh biết được rằng em yêu anh.

[Nhớ anh nhiều hơn-Trương Bá Chi]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.