Một hắc y nhân quỳ trên đất, cung kính báo cáo kết quả cho hai nam tử đang bình thản ngồi chơi cờ.
Ngón tay đang duy chuyển quân cờ của Sở Hán Phong bỗng khựng lại, y nheo mắt lại, nhìn chằm chằm quân cờ:
" Ở đâu?"
... ........
Trên đoạn đường tấp nập, một chiếc xe ngựa thoạt nhìn khá cũ kĩ chầm chậm chạy. Trông chẳng có gì đặc biệt, nên không gây sự chú ý của bất kì ai.
" Tiếu Hiên Khinh, chúng ta là đang đi đâu đây?" Thất Nguyệt Hồng nhíu mày nhìn Tiếu Hiên Khinh.
" Chúng ta đang trên đường đến Liêu Lực quốc."
" Liêu Lực quốc?" Lần này lại đến phiên Dạ Tuyết Liên tò mò hỏi.
Tiếu Hiên Khinh gật đầu:
" Liêu Lực quốc là cường quốc đứng thứ ba trong Thất quốc, chỉ sau Nam Lăng hoàng triều và Đông Sở quốc. Do Liêu hoàng đã tại vị hơn ba mươi năm cai quản. Liêu Lực quốc có được ngày hôm nay là do vị Chiến thần Vương gia Hiên Viên Vân Cuồng một mình chinh chiến sa trường bao nhiêu năm để giữ nền độc lập. Mặt khác, Liêu Lực quốc là một nước rất giàu có, quốc khố của Long Diệu chỉ bằng gia sản của một thương nhân giàu có ở Liêu Lực......"
Thất Nguyệt Hồng nghe nói đến tiền liền sáng mắt lên. Nha, quốc khố của Long Diệu chỉ bằng gia sản của một thương nhân giàu có ở Liêu Lực thôi sao? Thất Nguyệt Hồng xoa xoa tay, trên môi nở một nụ cười ... ...... .......không thể nham hiểm hơn.
Nhìn cái dáng vẻ này của Thất Nguyệt Hồng, khóe môi của hai người còn lại run lên bần bật.
Dạ Tuyết Liên ôm trán, lắc lắc đầu:
" Tiểu Hồng, em có thể nghĩ đến thứ gì khác ngoài...tiền được không?"
Thất Nguyệt Hồng dừng ngay động tác, nàng mở cái miệng nhỏ nhắn, đang định nói gì đó thì bất giác nhíu mày.
Dạ Tuyết Liên cho rằng nàng đang suy nghĩ một cách nghiêm túc về tương lai của mình thì Thất Nguyệt Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi sáng rực. Nàng đứng bật dậy, không may đập đầu vào trần xe ngựa, đau đến nhe răng trợn mắt.
Dạ Tuyết Liên đang định chạy đến đỡ nàng thì Thất Nguyệt Hồng đã ngồi xuống. Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, đặt lên đầu gối, làm tư thế quyết tâm:
" Tiểu Tuyết, em biết rồi. Cuộc sống của em không thể chỉ xoay quanh việc kiếm tiền được."
Dạ Tuyết Liên mỉm cười gật đầu:
" Đúng vậy."
Nàng đang định khen ngợi thêm vài câu thì Thất Nguyệt Hồng phun ra một câu làm nàng suýt nữa té ngửa:
" Ngoài việc kiếm tiền đến chật nhà, em còn phải kiếm thật nhiều soái ca và báu vật chất đầy cả phủ mới thôi."
"....."
"....." Hai con người còn lại hoàn toàn á khẩu.
--- --------
" Rầm, Rầm..."
Những tiếng nổ rầm trời nối tiếp nhau vang lên khiến chim chóc trong rừng bay tán loạn.
Một đám hắc y nhân quỳ trên đất, đồng loạt cúi đầu, không ai nói một câu.
Lăng Dương Vũ dựa hờ vào một gốc cây anh đào, đôi huyết mâu tà mị tràn đầy nghi hoặc. Hắn lẳng lặng nhìn kẻ đang điên cuồng đập phá căn nhà gỗ đằng xa.
Trong con ngươi màu lam lạnh lùng của Sở Hán Phong lúc này tràn đầy tơ máu. Nàng đâu? Rõ ràng thuộc hạ của y báo cáo nàng ở đây mà.
Y tiếp cận nàng là có mục đích. Trước nay y chưa từng động vào nữ nhân, nếu không phải vì nàng thông minh và xinh đẹp, nếu không phải nàng hát bài hát bài đó thì y đâu phải mất công làm nhiều việc như vậy để lấy lòng tin của nàng?
Y cứ tưởng đã nắm chặt nàng trong lòng bàn tay, nhưng khi biết nàng vì không muốn kết hôn với y mà bỏ trốn, trong lòng y hiện lên một cảm xúc mang tên.....mất mác.
Mất mác? Sở Hán Phong bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ. Y mất mác khi nàng bỏ trốn y ư? Không, không đâu! Nàng chỉ giống mẫu thân mà thôi. Thời gian sau khi mẫu thân mất, mỗi lần nhìn những đồ vật của người để lại không phải y cũng có những cảm giác này sao? Nàng giống mẫu thân, mà y, lại có cảm giác mất mác khi không có mẫu thân bên cạnh.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Sở Hán Phong cũng bình thường lại. Những cảm giác kì lạ trong lòng y đều quy hết là cảm giác thương nhớ mẫu thân, mà nàng, Dạ Tuyết Liên, lại giống mẫu thân của y.
Y quay đầu nhìn đám thuộc hạ quỳ trên đất, cất giọng lạnh lùng:
" May mắn các ngươi là Ám vệ cấp thấp, nếu không, hôm nay các ngươi đừng mơ còn đầu gắn liền trên cổ. Cút về rèn luyện lại từ đầu cho ta."
Đám hắc y nhân xấu hổ quỳ trên đất, bọn họ sao lại không xấu hổ cho được? Đến cả một nữ nhân cũng không tìm ra, chủ tử tha cho chính là phúc tu mấy đời của bọn họ rồi.
" Tạ ơn chủ tử tha mạng."
Đám hắc y nhân đồng loạt hô to, lóe lên một cái, khu rừng vắng lặng chỉ còn lại Sở Hán Phòng và Lăng Dương Vũ.
" Sư đệ, ta nghĩ các nàng chắc chắn có người đi cùng. Mà thế lực của người kia cũng không hề nhỏ, có thể che mắt được người của chúng ta."
Sở Hán Phong lạnh lùng nói, trong con ngươi màu lam hiện lên chút suy tư.
Y và Lăng Dương Vũ là huynh đệ đồng môn, được Ngạo Sơn lão nhân nhận làm đệ tử. Hai người từ nhỏ đã rất thân thiết, đến khi lớn lên vẫn rất gắn bó.
" Theo ta thấy, chắc chắn bọn họ sẽ chạy sang các nước lân cận. Mà gần đây nhất, là Liệu Lực quốc."
" Tiểu Tuyết, Tiếu Hiên Khinh nói chúng ta đã vào kinh thành, trước hết đi dùng cơm đã."
Thất Nguyệt Hồng chui đầu qua cửa sổ xe ngựa, nhẹ nhàng nói với Dạ Tuyết Liên bên trong xe ngựa.
" Ân." Dạ Tuyết Liên bỏ quyển sách trên tay xuống, lấy chiếc khăn sa tử y che đi một phần gương mặt.
Vì hai người không muốn bị lộ nên đã thay đổi quần áo bằng vải thô, lấy khăn che mặt che đi dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Ba người cùng nhau bước vào tửu lâu, vì là buổi trưa nên khách trong tửu lâu rất đông. Ba người vừa bước vào cửa, bao nhiêu ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào các nàng.
Hai nữ tử kia thật khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Dạ Tuyết Liên một thân tử y huyền bí, dù là bằng vải thô nhưng không che dấu được khí chất dịu dàng thanh nhã của nàng. Đôi con người màu tím tĩnh lặng không một gợn sóng, mái tóc được vấn cao lên đơn giản để lộ mảng da thịt trắng hồng như trẻ sơ sinh. Trông nàng như đóa U Lan tĩnh mịch ủ sâu trong rừng núi.
Thất Nguyệt Hồng một thân hồng y màu phấn, mái tóc vàng tự nhiên buộc cao trên đỉnh đồng, phần đuôi tóc được làm xoăn nhẹ bồng bềnh như đám mây. Đôi con ngươi hắc bạch phân minh tò mò đảo quanh đại sảnh. Cả người tản ra khí chất trong sáng đáng yêu như nàng tiên ham chơi lạc xuống hồng trần.
Cả hai người đều đeo khăn sa che mặt, tuy nhiên nó không làm các nàng xấu đi mà lại tăng thêm vài phần bí ẩn.
Còn Tiếu Hiên Khinh đi sau cùng, khuôn mặt so với nữ nhân còn mỹ hơn mấy phần, vì thế hắn cũng là tâm điểm của mấy cô gái trong tửu lâu.
Tiểu nhị thấy các nàng ăn vận bằng vải thô liền khinh bỉ. Cũng phải thôi, đây là Mai Lương lâu, đệ nhất tửu lâu ở kinh Thành Lam Lực này mà. Muốn vào đây phải là người vừa có tiền vừa có quyền, đâu phải nơi ai muốn vào là vào được?
Nhìn thấy ý khinh bỉ trong mắt tiểu nhị, Tiếu Hên Khinh liền rút lệnh bài ở bên hông ra, giơ lên trước mắt tên tiểu nhị.
Tiểu nhị nhìn thấy lệnh bài trong tay Tiếu Hiên Khinh, ý khinh thường trong đáy mắt bay biến không còn một tí. Hắn cất giọng nịnh nọt:
" Ra là Đại tướng quân, thất lễ thất lễ, mời ngài cùng đi theo tiểu nhân."
Nói rồi đi lên phía trước dẫn đường.
Đại tướng quân? Dạ Tuyết liên và Thất Nguyệt Hồng âm thầm kinh ngạc. Tuy nhiên hai người cũng không nói gì, các nàng đang nhờ người ta giúp đỡ, không nên thắc mắc nhiều thì hơn.
Ba người theo tiểu nhị đi lên lầu, không để ý một ánh mắt đang chăm chú theo dõi từng cử động của họ.
... .....
" Đó không phải là tên Tiếu Hiên Khinh sao? Hắn đã quay trở lại?"
Một nam tử nhíu mày nhìn ba người dưới lầu, y quay sang hỏi một nam tử khác đang nheo mắt ngồi uống rượu.
Nam tử đó không trả lời, trong mắt hắn hiện lên chút suy tư...