Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 157: Đan quán Lê thị



Tửu lâu Gia Thường lại bắt đầu đao to búa lớn cải cách, Lê Chanh căn cứ đề nghị của Trầm Du, tại bên cạnh tửu lâu Gia Thường ở Cửu Di thành xây một cái đan quán Lê thị, chuyên môn mời chào luyện đan sư, mỗi ngày lĩnh nhiệm vụ có thể đạt được điểm cống hiến, mà căn cứ điểm cống hiến có thể đổi chủ dược đan phương. Trong đó lợi ích khi gia nhập đan quán Lê thị là, hội viên của đan quán sẽ dùng điểm cống hiến mua chủ dược được chiết khấu bảy phần trăm giá thị trường.

Chiết khấu này ngay cả tiểu nhị của tửu lâu Gia Thường đều thấy không được, lão bản quả thực viết lên mặt “ta có tiền ta tùy hứng”, hoàn toàn tiết tấu của một kẻ ngốc ném tiền qua cửa sổ. Đừng nói là luyện đan sư của Cửu Di thành, cứ tiếp tục như vậy luyện đan sư của cả đại lục trung ương cũng phải nghe thấy mà tới.

“Sớm biết rằng luyện đan sư tốt thế, kiếp sau ta như thế nào cũng phải đầu thai thành luyện đan sư thiên phú, mò mẫm lăn lộn cũng lăn tới luyện đan sư cấp một a………”. Điếm tiểu nhị nhìn thông báo nhiệm vụ ngưng khí hoàn đan dược nhất phẩm treo cao cao kia của đan quán Lê thị, ngay cả đan dược nhất phẩm đều có thể kiếm điểm cống hiến, như vậy đan dược nhị phẩm tam phẩm gì đó tự nhiên kiếm được càng nhiều, về sau trở thành cao phú suất (cao rao, đẹp trai, nhà giàu)đi lên đỉnh nhân sinh, còn có cái gì không khả năng chứ?

“Làm tiểu nhị cũng tốt, ngươi xem mấy người luyện đan sư gần đây này, biết đan quán Lê thị là lão bản tửu lâu của chúng ta mở, hai ngày nay nhìn tiểu nhị trong lâu đều vui vẻ hòa nhã, lần trước sợ tới mức ta tính sổ đều thiếu chút nữa tính  sai rồi”. Trướng phòng (=kế toán, thủ quỹ) vuốt chòm râu, cực kỳ vinh dự vì chức nghiệp của chính mình, hai người đứng ở một bên thảo luận, sau đó nhìn thấy lão bản nhà mình hưng trí bừng bừng bận ra bận vào, vẫn bận tới sẩm tối.

Lê Chanh thật sự rất mệt rồi.

Mở đan quán dù sao không phải nói một câu là xong, không tới nỗi giống hiện đại còn phải báo cáo ngành có liên quan, làm thủ tục gì đó, nhưng đất  phải mua xuống, nhà phải xây, ngoại trừ những cái đó còn phải đảm bảo thật có người tới cửa, cũng may phương diện này thật bịTrầm Du đoán trúng, từ sau lúc Lê Chanh có ý bắt đầu xây dựng đan quán Lê thị, phân biệt có mấy lượt luyện đan sư đều tỏ vẻ nguyện ý gia nhập đan quán Lê thị của cậu.

Nói nhảm.

Đối một luyện đan sư không có ràng buộc gì, hoàn thành một chút nhiệm vụ có thể kiếm được chủ dược đan phương trân quý, ai không nguyện ý gia nhập? Vì thế rất nhiều người sau lưng kêu Lê Chanh “kẻ ngốc có tiền”.

Lời này lơ đãng bị Lê Chanh biết được

“Ha ha”.

Thiếu niên tóc ngắn mất hứng lẩm bẩm hai tiếng, lòng nói chủ dược trân quý của mấy người, lão tử quăng một tờ mười tệ có thể mua một túi, này còn chính là số lương của giá tiền chặt chém. Cái loại người ngốc có tiền này, lão tử mới khinh thường làm đó.

Nhưng mà Lê Chanh cũng không chuẩn bị đi giải thích cái gì, im lặng phát tài lớn mới là chân lý kinh doanh, khi nào thì một súng ra chim đầu đàn, hiện tại chính mình thành lập đan quán Lê thị thành chim đầu đàn, nhưng nếu một khi bị nhận định là chim đầu đàn vụng về của “kẻ ngốc có tiền”, “không đầu óc”, đoán chừng cũng sẽ không có nhảy ra người đi tìm tra (tra= tìm ngược, tìm phiền phức)

Thật vất vả bận rộn xong chuẩn bị khai trương của đan quán Lê thị, Lê Chanh từ Đại Châu giới quay về hiện đại, một đầu ngã lên trên giường nhét mình trong ổ mền ngủ tới giữa trưa, giữa trưa vừa qua khỏi một chút, Đường Hà gọi điện thoại tới, lén lút hẹn Lê Chanh đi tiệm trà sữa bên cạnh đại học D.

Lê Chanh: “……Hai đứa con trai đi tiệm trà sữa gì chứ?”.

“Cũng không phải hai đứa con trai…….”

Lê Chanh tò mò nói: “Này là cái gì?”.

“Cậu tới liền hiểu!”. Đường Hà ấp a ấp úng nói không rõ ràng, cuối cùng lưu lại một câu tương tự không gặp không về, Lê Chanh xoa nhẹ mặt, xuống giường rửa mặt vận chuyển linh lực vài cái trong cơ thể, mới giảm bớt một thân mỏi mệt này.

Tiệm trà sữa bên cạnh đại học D cách nhà họ Lê không xa, bởi vì gần đây đại học của thủ đô đều chuyển dời tới vị trí vùng ngoại ô, cho nên đại học D đúng lúc ngay tại trên cùng một con đường của nhà họ Lê, đồng dạng tiệm trà sữa này tại vị trí trung ương con đường này.

Lúc Lê Chanh đi vào tiệm trà sữa, cách cửa sổ liền nhìn thấy Đường Hà thân thể cao lớn đang ngồi vị trí sát cửa sổ, trên bàn trước người đặt một bông hoa  xinh xắn nhỏ hơn so với bàn tay, cùng hình thể của Đường Hà hoàn toàn tương phản.

Đợi tới đi vào tiệm trà sữa, Lê Chanh mới phát hiện đối diện Đường Hà ngồi một cô gái, diện mạo cực thanh tú, làn da cũng rất trắng, sống mũi cao thẳng, lúc nhìn Đường Hà ánh mắt hơi lộ vẻ lạnh nhạt, khi nói chuyện với nhau càng là thời ơ xiết bao.

“Chanh tử, bên này…….”. Đường Hà nhìn thấy bóng dáng của Lê Chanh đi tới, thở nhẹ ra một hơi, giống như vừa rồi một mực căng cứng, mà hiện tại lại đột nhiên thả lỏng rất nhiều, cậu ta vẫy vẫy tay, kéo Lê Chanh ngồi xuống sô pha bên cạnh mình, “Đây là Tương Hân, sinh viên của đại học D, ba bạn ấy là ngôi sao ca nhạc Tương Anh, cho nên tương lai bạn ấy cũng có khả năng sẽ đi vào giới giải trí, biết ông là bạn tui, liền muốn gặp ông một lần”.

“Lê tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu”. Tương Hân trong mắt sáng ngời, lập tức đứng lên vươn tay bắt tay Lê Chanh, “Tương lai tại phương diện điện ảnh và truyền hình, còn hy vọng Lê tiên sinh sau này chiếu cố nhiều hơn”.

Lê Chanh co rút khóe miệng.

Cũng không biết cô gái này có xem tin tức hay không, bên châu Mỹ nếu không phải đa số đàn ông tố chất thân thể tốt, chỉ sợ lúc này sớm đã bị động vật biến dị công kích thất thủ rồi, hiện tại tình huống trong nước cũng không lạc quan lắm, loại thời điểm này ai sẽ còn chú ý giới giải trí nữa?

Liền  ngay cả tác phẩm của đạo diễn Patrick vẫn luôn dược trầm trồ khen ngợi ăn khách, gần đây quay xong [Gien truyền thuyết] tới bây giờ còn chưa định ra ngày công chiếu kìa, càng đừng nói là phim truyền hình điện ảnh khác.

Tại trong sống chết tồn vong không xác định, chỉ sợ không có bao nhiêu người còn muốn giải trí.

Kế tiếp Tương Hân thay đổi phản ứng lạnh nhạt trước đó, sau khi đều tự gọi trà sữa cho ba người, bắt đầu thảo luận xoay quanh Lê Chanh, tới cuối cùng ngay cả chút ánh mắt đều không có chia cho Đường Hà, sau đó có lẽ là trà sữa uống nhiều, Tương Hân đi toilet.

Lúc này Lê Chanh mới nhẹ nhàng thở ra, “Cô gái này khéo ăn nói”.

“Lần đầu thấy bạn ấy khéo ăn nói như vậy”. Đường Hà cũng có chút không kịp phản ứng.

Lê Chanh gãi gãi đầu: “Ông là bảo ui đi ra gặp fan?”.

Đường Hà im lặng một chút, nửa ngày có chútnói không nên lời, bất đắc dĩ nói:”Đây là kết giao bạn gái, bảo ôngđi ra xem một chút cùng tui”.

Lê Chanh: “…..”

Lê Chanh mơ hồ có loại cảm giác chính mình đang làm hỏng chuyện, cậu ngượng ngùng nói:” Không giống nha!”.

“Là không giống lắm, sau đó ông vừa xuất hiện, trong mắt bạn ấy liền toàn là ông”. Đường Hà ừng ực một tiếng nuốt một ngụm lớn trà sữa, “Hèn chi bạn ấy luôn hướng tui hỏi thăm ông, thì ra đã sớm có tâm tư đối ông rồi”.

“Trước đó bạn ấy không biết nghe từ đâu tui là bạn ông, hôm nay lại bảo tui hẹn ông ra, tui thấy tám câu trong miệng bạn ấy không rời giới giải trí, đoán chừng là muốn dựa hơi danh tiếng của ông để ra nghề, việc này không có lợi đối ông, ngược lại dễ dàng rước lấy phiền phức, đừng đáp ứng bạn ấy”. Đường Hà mắt không mù, bên này Chanh tử mới vừa xuất hiện, liền lập tức nhìn ra ý đồ của Tương Hân, cậu ta cũng biết bộ dáng củachính mình không được con gái thích, tại trước đó chỉ một mình Tưởng Hân này nghiêm túc.

Một cô gái, cho dù vô cùng tò mò đối thần tượng, cũng sẽ không từ đầu đến cuối cũng không để bạn trai vào mắt, ngoại trừ trong lòng cô ấy căn bản không có bạn trai này.

“Nếu là bạn gái của ông, tới giúp một chút cũng không sao, chính là ít nhất phải tìm một người thật tình cùng nhau,tình cảm xen lẫn quá nhiều lợi ích, sẽ không khiến mình cảm thấy ấm áp”.

Đường Hà thở dài.

“Nếu tui là ông liền tốt rồi”.

“Tui quá kém rồi…….”.

Một bàn tay khoát lên bả vai của Đường Hà, Lê Chanh đứng lên, trầm giọng nói: “Đại Bàn, ông không có kém như vậy”.

Đường Hà: “hả?”.

Lê Chanh nhìn cậu ta: “Chỉ bằng ông có một người bạn kêu Lê Chanh, nhân sinh của ông liền là không tầm thường”.

Đường Hà trầm lặng một chút, có chút câm nín: “Rõ ràng là không khí rất bi thương, tại sao ông nói một câu đều đập tan rồi, làm  tới cả người tui đều khó chịu rồi”.

Lê Chanh: “Tui là nói thật, nếu như trước đấy rất lâu tui có lẽ không thể giải quyết cảnh khốn khó giúp ông, nhưng hiện tại ông gặp gỡ chính là tui của hiện tại, cho nên ông rất may mắn có được một cơ hội phá kén thành bướm”.

Đường Hà: À”.

Lê Chanh đưa cho cậu ta một cái chai sứ nhỏ, “Ăn xong dược hoàn bên trong tới võ quán Trầm thị báo tên, từ giờ trở đi, ông trả giá bao nhiêu cố gắng, tương lai liễn sẽ thành công bấy nhiêu”.

Đường Hà cho rằng Lê Chanh đang nói đùa, nhưng thần sắc của đối phương cực kỳ nghiêm túc, khiến cậu ta không khỏi giữ lại dược hoàn. Rất nhiều năm sau, nhớ tới một màn hôm nay, Đường Hà vô cùng may mắn chính mình tính cách luôn phóng khoáng không câu nệ, từ trước đến nay nói gió chính là gió, tại sau đó cư nhiên thật đúng là đi thử một chút, cũng bởi vậy, Đường mập đi lên một con đường không giống tầm thường.

Lê Chanh trước khi Tưởng Hân trở về vội vàng đi khỏi tiệm trà sữa, trong di động của cậu có một cái tin nhắn mới vừa gởi tới, khu biệt thự nhà họ Lê đột nhiên xuất hiện hàng loạt động vật biến dị, người của võ quán Trầm thị đã gào khóc vọt qua rồi, mỗi một đội viên mỗi tổ đều cực kỳ nôn nóng,  giống như liều mạng chạy hướng nhà họ Lê.

Trời biết nhiều động vật biến dị cấp cao phẩm chất cao như vậy rốt cuộc là xuất hiện như thế nào?

Cám ơn trời đất rốt cục có cơ hội kiếm đầy đủ điểm cống hiến đổi lấy dược hoàn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.