Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 164: Chanh Chanh trưởng thành rồi (H nhẹ)



Cục an toàn nước Mỹ từ trước lúc động vật bắt đầu biến dị cũng đã quan sát đánh giá một con thỏ tai cụp thần bí, lần đầu tiên nghiêm túc đối đãi sự việc này là lúc phát hiện thỏ tai cụp đang ở Bắc Cực, một con thỏ bình thường, trên người thêm mấy lớp lông nữa cũng không có thể chống đỡ nhiệt độ thấp của  Bắc Cực, hơn nữa vệ tinh giám sát cho thấy, con thỏ này nhìn qua vô hại nhưng hình thể có thể tăng trưởng tới cao bằng nửa con người, một ngụm nuốt sạch gấu Bắc Cực.

Chiều hôm qua một tổ số liệu truyền tới phòng nghiên cứu, cuối cùng chỉnh hợp thành hình ảnh, khiến đám người nghiên cứu yên lặng câm nín.

“Đây là ở Trung Quốc?”. Đại tổ trưởng của cục an toàn đứng ở trước màn hình, nhìn chằm chằm động thái trước mắt của video, sắc mặt hơi lộ vẻ ngưng trọng. Trước kia biết Trung Quốc gần một năm nay xuất hiện một đống cường giả, không ít quốc gia thậm chí đều ào ào cầu viện Trung Quốc, nhưng mà giống như vậy chân chính trực quan nhận thức thực lực cường giả củaTrung Quốc, vẫn là lần đầu tiên.

Không chỉ là một màn của hai người Trầm Du và Lê Chanh chiến đấu cùng thỏ tai cụp trùng kích đối phương diện tinh thần của vị đại tổ trưởng cục an toàn, chính là thực lực bày ra của ba trăm thành viên võ quán Trầm thị tấn công ổ bò cạp trước đó, đã khiến gã liên tục ghé mắt rồi.

“Nếu đoạn video này bị tung lên mạng, tin tưởng kế tiếp sẽ có một phần lớn người nước mình chuyển tới sống ở Trung Quốc”. Bên cạnh một người trong mắt khẽ chuyển động, cho dù bây giờ còn thân tại trong cục an toàn, nhưng gã đã dự đoán được địa vị tương lai của Trung Quốc tại toàn bộ thế giới.

“Nếu các người không có nói tôi biết đây là video thật, tôi nhất định sẽ cho rằng là thêm đặc hiệu của điện ảnh”. Người phụ nữ đằng sau nhún nhún vai, trong mắt mang theo vài phần phức tạp, mơ hồ còn toát ra vẻ hâm mộ, “Trung Quốc quả thật là nơi thần kỳ, vốn cho rằng võ thuật Trung Quốc chính là chỉ võ thuật ngoại gia trong phim, không nghĩ tới cái gọi là nội lực đại thành đi trên nước không để lại dấu vết, hái lá phi hoa…….. Đều là thật”.

“Vốn là không có”. Đại tổ trưởng lắc đầu, “Tôi cũng có hiểu biết về nội công, thậm chí là trong tư liệu cục an toàn dành riêng cũng ghi lại không ít, nội công pháp môn cực kỳ hiếm thấy, mà người chân chính có thể tu luyện ra nội lực càng là ít lại càng ít, càng đừng nói là nội lực đại thành, đó đều là tiểu thuyết trong TV……. Nhưng hiện tại một người lại một người Trung Quốc làm được rồi, theo tôi biết, bọn họ là dựa vào một loại dược hoàn”.

Nghiên cứu viên toàn thân đầu nhập vào trong video rốt cục dời ánh mắt lên trên người đại tổ trưởng, một người trong đó đẩy đẩy mắt kiếng, nghiêm túc hỏi: “Dược hoàn gì?”.

“Ngưng khí hoàn”. Đại tổ trưởng cười một cái, lấy ra một cái hộp nhỏ từ tỏng túi quần: “Đáng tiếc nội bộ đối phương quản chế rất nghiêm, tôi cũng chỉ lấy được hai viên, vẫn là khá hao tốn trắc trở mới lấy tới được, vì thế thiệt hại ba đặc vụ”.

“Hiến thân vì quốc gia, bọn họ là vinh quang”. Người phụ nữ đằng sau thu hồi nét mặt cười nhạt, ánh mắt nhìn dưới mặt đất trầm mặc một chút, nghiêm túc nói.

“Đúng”.

Ngưng khí hoàn rất nhanh bị nhân viên y học nước Mỹ tiêu phí hàng loạt dụng cụ tinh vi tiến hành nghiên cứu, nhưng mà đạt được kết quả nhưng không hề lạc quan.

“Có chút thành phần phân tích không ra, không thuộc về vật chất nào đó chúng ta nhận biết. Thậm chí viên dược hoàn này là như thế nào ngưng kết cùng nhau, cũng là kiệt tác của thượng đế, bởi vì cơ hồ có thể phân tích ra tích phân dược liệu đều đều đặn dung hợp cùng nhau, giống như trời sinh chính là như vậy”. Giáo sư già bất đắc dĩ nhìn phần cặn còn lại của ngưng khí hoàn, “Nhưng mà dược hoàn đối thân thể của con người rất có lợi ích, tràn ngập một cỗ năng lượng đặc thù”.

Đại tổ trưởng: “…….”. Nói cũng như không nói.

Nhưng gã vẫn là không quên hỏi một câu: “Có thể tiến hành phục chế không?”.

Giáo sư già nhướn mày, trực tiếp lập lại nhấn mạnh một lần vừa rồi: “Ta nghĩ ta vừa rồi liền đã nói rõ rồi, đây là kiệt tác của thượng đế”.

Nếu lúc này có nghiên cứu viên y khoa Trung Quốc đứng ở chỗ này, chỉ sợ cũng phải cười nhạo không thôi đối đại tổ trưởng, cảm thấy gã si tâm vọng tưởng. Bởi vì liên tục một năm nay trong viện y học không có lúc nào là không đang nghiên cứu ngưng khí hoàn, nhưng mà cho tới bây giờ, ngưng khí hoàn liên tiếp lãng phí hơn mười viên không nói, ngoại trừ một chút có thể hơi chút phân tích ra thành phần thực vật, thành phần khác cơ bản không có gì rõ ràng, nhân viên y học phần lớn đã từ bỏ loại nghiên cứu không ý nghĩa này rồi.

Chuẩn xác mà nói, là chấp nhận số phận rồi.

Phát triển thần tốc của Cống dược phường không phải không có đạo lý.

Hơn nữa đừng nói là ngưng khí hoàn, cho dù lục vị hồi huyết hoàn cùng với dũ thương đan trước đó lưu truyền rộng rái trên thị trường, bọn họ cũng như cũ phân tích không ra. Không phải kỹ thuật rất lạc hậu, chính là Cống dược phường vượt mức quy định quá.

Duy nhất khiến người của viện y học khá thở phào một chút chính là, cho dù đã trải qua chèn ép không ngừng của nhà họ Phù, Lê Chanh cùng với người nhà, vẫn khá nhiệt tình yêu nước.

Cũng đúng, đám người nhà họ Phù cũng không thể đại biểu toàn bộ người Trung Quốc, nước nhà vẫn là tốt đẹp, nhóm lão lãnh đạo vẫn là cẩn trọng làm việc vì nước vì dân.

Giống như toàn bộ đều rất tốt đẹp, cùng với ——

“Ưm a…….. Đừng tưởng rằng anh còn tại trên giường bệnh, em sẽ mềm lòng…….Tê aha……Tùy anh muốn làm gì thì làm……”. Thiếu niên tóc ngắn nửa quỳ trên giường lớn ở phòng, trong tay bê dĩa trái cây và một cây tăm, tận lực khống chế run rẩy, trấn định nói xong câu nói này.

Từ góc cửa sổ nhìn qua, vị trí bụng thiếu niên vốn mặc quần ngủ đáng yêu đã bị kéo xuống mọt góc, thủ nhi đại chi* chính là một đôi bàn tay to bám vào bên trên, cũng đôi khi tiến về phía bên trong quần, càng ác liệt chính là, nó luôn luôn tại sau tỉnh táo ngắn ngủi của thiếu niên xoa bóp túi túi phía dưới, Lê Chanh môi run run một chút, cơ hồ không bê được dĩa trái cây nhẹ hẫng trên tay.

*thủ nhi đại chi: Tức người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác. 

Nguồn: vietnamese.cri.cn/561/2011/04/11/1s153962.htm

Người đàn ông trên tay dùng vài phần sức, bỗng chốc lủi vào trong quần lót bó chặt, trong lòng bàn tay thô ráp lập tức tiếp xúc một chút cùng chỗ mẫn cảm nhất của thiếu niên, Lê Chanh kích động tay nghiêng qua một bên, dĩa trái cây loảng xoảng rơi xuống trên bàn nhỏ ở đầu giường, cây tăm và thịt trái bởi vì biên độ động tác quá lớn rầm một tiếng bay xuống đất.

“Người bệnh cần phúc lợi”. Trầm Du nhìn phản ứng khẩu thị tâm phi* của cậu, xốc mền lên áp sát một  chút, nhất thời một dòng khí ấm phả qua, ngay sau đó Lê Chanh liền bị đẩy vào trong lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, ngón tay của đối phương hoạt động tại xương yết hầu, Lê Chanh ừng ực nuốt nước miếng, sau đó nghe được trong ngực phía sau truyền tới một tiếng cười, cùng với vật nào đó giữa đùi của người đàn ông thức tỉnh.

*khẩu phị tâm phi: miệng nói thế này lòng nghĩ thế khác

Từ xúc cảm của làn da chân sau biết được cái thứ cứng ngắc đó là gì, Lê Chanh có chút da đầu run lên, lại cảm thấy mông chợt lạnh, cái quần lót duy nhất trên người bị tụt xuống, nhưng phản chiếu trên màn hình TV tinh thể lỏng đối diện, đang treo tại một góc tường, thoạt nhìn cực kỳ hổ thẹn, không có vải che rồi, bộ vị mẫn cảm của Lê Chanh cũng lộ rõ ra, tuy rằng mí mắt của cậu giật lên, tại dưới tay lớn nóng hầm hập của người đàn ông gần đây tôi luyện rất có kỹ xảo không ngừng nảy lên ——

Thiếu niên tóc ngắn đầu óc không sáng tỏ hơi hơi nheo mắt lại, tùy ý đối phương chà xát trướng lớn vài phần, cậu thở hổn hển, thanh âm nhỏ mịn không thể nghe thấy: “Đừng quậy”. Cùng lắm thì chờ sau khi anh thương thế lành, không dày vò anh…….”.

“Hửm?”. Người đàn ông tựa hồ ngón tay giữa vô tình xẹt qua phíatrước của cậu, khiến lời nói tiếp theo của cậu thay đổi cái âm điệu, nhưng mà không đợi thiếu niên hoàn toàn phản ứng lại, địa phương phía sau không ngừng bị vuốt ve đã mở ra một cái không gian đầy đủ, cùng với chất lỏng trơn ướt khiến thứ vận sức chờ phát động của đối phương xông vào, mạnh mẽ đâm vào trực tiếp đâm một cái tới đáy, thiếu niên giống con cá nằm ở trên mặt biển, dồn sức chống đỡ nửa người, lại nặng nề rơi xuống, nửa ngày mới “aha ” một tiếng, giống như hộc ra một hơi cuối cùng trong ngực vậy.

Vận động của hai người nhất định khác biệt với một người, Trầm Du tóm eo của cậu, tại phút đầu tiên chen vào bắt đầu va chạm mãnh liệt, nhìn thiếu niên theo hành động của y mà co rút ngón chân, chậm rãi vùi đầu vào đệm chăn trong drap giường cổ họng cắn nuốt khoái cảm trùng kích.

Lê Chanh nghẹn đủ một hơi, hai tay đã sờ soạng tới chỗ mẫn cảm nhìn không được trước người rồi, toàn thân bị va chạm loạn lắc lư, thiếu niên mắt đỏ bừng, giơ tay nắm vuốt lên vuốt xuống liền muốn bắn ra rồi, nhưng phía trước bị chặn lại, tựa hồ bất kể thử như thế nào đều không giải thoát được, thiếu niên cảm xúc lập tức táo bạo lên, trên trán che kín mồ hôi mịn, hốc mắt đỏ cũng không chịu khống chế chảy ra vài giọt nước mắt: “Anh làm gì vậy!”.

“Làm em”. Trầm Du ôm cả thiếu niên vào trong ngực, động tác dưới thân không có giảm bớt, ngược lại càng nặng mấy phần, cánh môi y chạm tới nước mắt của thiếu niên bởi vì trên sinh lý không chiếm được xoa dịu, trong tai thiếu niên tiếng “ô ô” giãy giụa của thiếu niên, Trầm Du lại có chút đau lòng, y trừng phạt càng nặng một chút, nhẹ giọng nói: “Sau khi thương thế lành, muốn thế nào?’.

“Đối……..Đối tốt với anh”.

Trầm Du kinh ngạc nhướn mày: “À”.

“……. Sau đó, hô,……… Sau đó không thể nói…….”. Ý thức được chính mình thiếu chút nữa nhỡ miệng, thiếu niên lập tức ngậm chặt miệng.

Nghe được những từ tiếp đó, Trầm Du nghĩ tới gì đó xấp xỉ rồi, đơn giản là người này cho tới nay đều muốn làm tới khúc hát nông nô vùng lên, thành công ở bên trên một lần, chẳng qua này có khả năng sao? Trầm Du hôn hôn sườn mặt của cậu, tay kia thì đè dưới bụng của cậu.

“Anh không phải, aha, bị thương sao, làm sao còn có sức ô a…….”. Lê Chanh cắn một góc mền, trên mặt bởi vì luôn không chiếm được phát tiết mà chảy cả mặt là nước mắt, cậu thậm chí không dám nhìn cảnh tượng đằng sau, nhưng mà cho dù, vận động pít tông cũng không có xu thế biến chậm, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, ngay tại trước một giây Lê Chanh cho rằng chính mình sẽ ngất xỉu, bàn tay to vẫn giam cầm ở phía trước rốt cuộc bỗng nhiên thả xuống, Lê Chanh ngậm góc mền thân thể còn đang căng chặt, đột nhiên phía sau truyền tới trọng kích nhiều lần liên tục, cậu mở to hai mắt vô ý thức khẽ nhếch mở miệng, bụng căng chặt phóng ra rồi……

“A a a a a a ——”.

Ngoài cửa Đường Hà vẫn duy trì động tác sắp đẩy cửa hóa đá đứng ở cửa, ngón tay cậu ta đã sờ ở trên cửa, nhưng động tác bởi vì khớp xương cứng như người máy, đông cứng thu hồi cánh tay, Đường Hà sắc mặt rối rắm đóng chặt một chút cánh cửa khép hờ.

Cậu ta vốn là trải qua một trận chiến lớn, định mấy ngày nay ở lại nhà họ Lê cọ ăn cọ uống, hiện tại ngẫm lại vẫn là quên đi, cậu ta một tên mập huyết khí phương cương như vậy, cả ngày nhìn thấy loại hình ảnh này còn có thể nhịn?

……. Chanh Chanh trưởng thành rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.