Trên thảm đen khu trung ương cao quý của phòng đấu giá Mãnh Long xuất hiện hai đạo bóng người trong áo choàng đen, thân hình đi ở phía trước hơi nhỏ, dọc theo đường đi tò mò nhìn trái nhìn phải, muội tử (em gái) sau cái bàn vừa nhìn thấy liền hiểu ra, vì thế trực tiếp ôn nhu nhắc nhở nói, “Đạo hữu, giám định vật phẩm đi bên trái, đi phòng đấu giá hướng bên phải”.
“A là như vậy sao, cám ơn!”. Nghĩ đến chính mình là muốn giám định vật phẩm, Lê Chanh đi hướng bên trái, xuyên qua một thông đạo được trang trí, rất dễ dàng gặp được nhân viên tương quan giám định vật phẩm.
Ngồi ở đối diện lão giả (ông già) giám định, Lê Chanh lấy một bình rượu xái ra từ trong túi trữ vật, vỏ ngoài bình thủy tinh in hoa đóng hộp giấy, tuy rằng tất nhiên chứa hàng bên trong, nhưng nếu như dưới tình huống không biết, bỗng vừa thấy vẫn là có chút đồ sộ.
Nhưng hiển nhiên loại đóng gói này không thích hợp thẩm mỹ quan của dị giới, lão giả định giá nhăn mày mắt nhìn bình thủy tinh, một tay mở nắp bình ra, cái mũi tới gần ngửi ngửi, sau đó rót một giọt vào miệng, nghiêm túc trầm ngâm một lát, sắc mặt lại ấm áp rất nhiều, “Mùi gay mũi, vào miệng lại hoàn toàn không thấy vị chát của thượng cổ linh chủng, ngược lại hiếm thấy”.
Đâu chỉ là hiếm thấy, quả thực là xưa nay chưa từng có!
Thượng cổ linh chủng nấu chín không có linh khí, không quen sự khô khốc của thượng cổ linh chủng khó có thể nuốt xuống, nhưng mà chất lỏng trong bình thủy tinh này, dễ nhận thấy là thượng cổ linh chủng chế ra, tuy rằng hơi cay, vừa có linh khí lại sảng khoái.
Thứ mới lạ như vầy đặt ở phòng đấu giá, thật sự không có khả năng bán không được!
“Chỉ có một bình?”. Lão giả giám định đóng kỹ nắp bình, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương chỉ có một bình này, có thể đi vào phòng đấu giá ít nhất cũng là tu sĩ có chút tài sản, bán đấu giá được một hai viên linh thạch chỉ sợ là chướng mắt.
“Không, tại đây tôi có tổng cộng 50 thùng rượu xái”. Lê Chanh lấy rượu xái ra từ trong túi trữ vật, năm mươi thùng rượu hiển nhiên chiếm diện tích không nhỏ, lão giả giám định phút chốc mắt sáng rực lên, trên mặt cũng treo vài phần tươi cười, “Chúng ta sẽ nhanh chóngvì ngài an bài bán đấu giá, mời thu thẻ treo tương ứng”.
Lê Chanh nhét thẻ treo khắc chữ số “Năm mươi sáu” vào túi trữ vật, hai người liền đi theo nhân viên nội tràng đi hướng phòng đấu giá.
Lão giả giám định nghiêm túc ký hiệu tốt rượu xái, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hướng bóng dáng của Lê Chanh, nhưng mà lúc này đây hắn lại nhăn mày, chưa từng phát hiện, mới vừa rồi vào cư nhiên là hai người. Cái nam nhân phía sau…… Thiếu niên ấy, lấy thực lực mới vừa đột phá luyện ý cảnh của hắn nhưng lại căn bản không cảm ứng được.
…….. Nhân loại một khi đạt tới luyện phách cảnh (cảnh giới luyện hồn), cùng thời kì luyện ý cảnh hoàn toàn là hai loại lực lượng, luyện xong hồn phách liền đủ để xưng là đại năng. Thực lực như thế, như thế nào sẽ tới phòng đấu giá nho nhỏ của Đại Tần quốc này?
Lão giả nghĩ không ra, nhưng cũng không dám phái người nhìn chằm chằm, nếu người nọ bị hành dộng của hắn chọc giận, với thực lực luyện phách cảnh của đối phương, đủ để san bằng cả phòng đấu giá.
Lê Chanh và Trầm Du bị an bài vào khu vực đại sảnh trung tâm nhất, không xem như vị trí rất tốt, thậm chí bốn phía đặc biệt ầm ĩ, nhưng mà dù sao cũng là dù sao cũng là địa phương miễn phí có được, Lê Chanh đã cực kỳ hài lòng.
Hai người mặc trường y như nhau, bên cạnh là nam nhân đầu trọc ngủ say, đoán chừng là chờ chán rồi, duỗi chân dài ngủ ở trong đám người, tiếng ngáy rung trời.
Người này mũi chân hơi chút nhếch lên, lúc đầu Lê Chanh nhìn liền cảm thấy có chút bất thường, không nghĩ nhiều lắm, sau đó mới phản ứng lại, tư thế như vậy rất dễ dàng làm cho người qua lại vấp té.
“A!”. Đúng lúc này, có người há miệng kêu một tiếng, thanh âm hơi có vẻ lo lắng và hoảng sợ.
“Cẩn thận!”. Theo sát trên đỉnh đầu của Lê Chanh đột nhiên bao phủ một bóng mờ, cậu liếc qua thấy là thiếu niên sắp sửa té ngã, phản xạ giơ tay đỡ người dậy, nhìn thấy thiếu niên áo choàng bạc chậm rãi đứng thẳng người dậy, yên lặng thở nhẹ ra: “Không sao chứ?”.
“Cám ơn, ta thật sự là rất cảm ơn đạo hữu, nếu không phải vừa nãy ngươi giơ tay đỡ một cái phu nhân ta chỉ sợ liền phải té nhào rồi”. Cách đó không xa người thanh niên bào phục màu xanh đi tới, như là mới vừa rồi cũng nhìn tới trường hợp này, sắc mặt tái nhợt vội vàng nói tiếng cám ơn đối Lê Chanh, thanh niên xoay người lại đỡ vòng eo của thiếu niên, hạ người xuống nghiêng đầu dán lỗ tai vào bụng của thiếu niên, “Không sao, không sao, hài tử cũng không sao”.
Từ từ em em em bé? Này, đại thanh niên anh nhầm hả, thiếu niên bên cạnh anh thật sự không phải đàn ông à? Lê Chanh không tự chủ được mở to hai mắt nhìn về phía vòng eo của thiếu niên, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, phát hiện đích xác nhìn qua cực kỳ…… Mập mạp.
Lê Chanh: “……..”
“Ta cho rằng thời gian đi mấy bước sẽ khôngcó chuyện gì, không nghĩ tới…….”. Thiếu niên áo choàng bạc cũng nghĩ lại còn sợ vỗ vỗ ngực, đầu ngón tay sờ soạng dưới bụng, xoay người mỉm cười cảm kích đôi Lê Chanh: “Tiểu huynh đệ, vừa rồi thật sự là cám ơn ngươi”.
Hắn giơ tay cởi xuống áo choàng, bên trong là một bộ bào phục nhạt màu rộng thùng thình, nhưng mà mất đi áo choàng che chắn, cái bụng nhô lên cao cao của thiếu niên cũng hiển lộ ra.
Cái loại độ cong tròn xoe này chính là thần mã?!
*Thần mã<神马> : từ này đọc là | shén mǎ| đồng âm với từ <什么> |shenme/shenma| nghĩa là ‘cái gì’. Từ này rất được giới trẻ TQ ưa chuộng, một thời còn trở thành từ thông dụng nóng nhất trên mạng.
Mịa nó, cậu còn có thể vui vẻ sống tiếp tại cái thế giới này sao!? Ánh mắt của Lê Chanh nhìn tới đều thẳng đứng, con ngươi cứng đơ của cậu một lúc lâu mới nhúc nhích, nuốt ngụm nước bọt, “Bụng của ngươi……”.
“Đã tám tháng rồi, qua đoạn thời gian nữa liền phải sinh rồi”. Trên mặt thiếu niên tản ra ánh sáng chói lóa của mẫu tính (người mẹ), ngón tay để tại bụng, nhìn ra được hắn bụng lớn khệ nệ ngồi ở ghế mềm có chút không thoải mái, chống cánh tay thay đổi cái tư thế, nhưng trong đôi mắt vẫn là mang theo ý cười, “Đây là hài tử đầu tiên của chúng ta”. Nói xong, thanh niên bên cạnh hắn liền cầm chặt bàn tay hắn, thiếu niên xoay qua đối mắt cùng thanh niên, hạnh phúc cười nhạt.
Lê Chanh há miệng, kinh hãi cảm thấy tay của mình cũng bị một bàn tay lớn khác cầm —— cậu hung ác quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia của Trầm đại hiệp, cũng không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt của Lê Chanh nhất thời rút đi huyết sắc, làn da dưới mặt bạ Bát Giới cứng như xác chết xanh trắng lẫn lộn.
Nhìn thấy ánh mắt đột nhiên thay đổi của thiếu niên, Trầm Du kinh hãi, sờ sờ cái đầu ngốc của Lê Chanh: “Ngươi làm sao vậy? Sinh bệnh?”. Y còn chưa bao giờ biết, tu sĩ cũng sẽ sinh bệnh sao? A, khả năng thân thể luyện khí cảnh của tiểu âm chúc vẫn còn yếu một chút.
Lê Chanh gỡ ngón tay Trầm Du ra, lấy một loại ánh mắt lạnh lùng xa lạ nhìn chăm chú một cái.
Trầm Du: “……..”
Lê Chanh dời mắt, toàn thân vô lực tựa vào đệm mềm sau chỗ tựa lưng, đàn ông cũng có thể sinh con? Đừng tưởng rằng cậu không học qua kiến thức sinh lí, đàn ông không có tử cung làm sao sinh con? Đừng nói giỡn!
Tựa hồ cảm ứng được Lê Chanh chú ý tới hài tử của chính mình, bên môi thiếu niên mang thai chứa một mạt ý cười, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng thích tiểu hài tử sao?”.
“Thích hài tử của nhà người ta…….”.
“Trước kia ta cũng cảm thấy như vậy”. Thiếu niên vỗ vỗ tay Lê Chanh, trong mắt hơi có hoài niệm, tiếp tục cổ vũ nói: “Nhưng hiện tại ngẫm lại, có một cốt nhục thân sinh, như thế nào đều cảm thấy muốn tan chảy. Kỳ thật chính mình sinh một đứa cũng rất tốt a”.
“Vẫn là không cần……”.
“Tới lúc đó ngươi liền sẽ hiểu được”. Thiếu niên ám chỉ nhìn Trầm Du, “Các ngươi cũng là cái loại quan hệ này đi, xem ra y đối với ngươi tốt lắm nga”. Dứt lời, tầm mắt hắn liền nhìn qua trầm Du, ấm ấp nói: “Tiểu huynh đệ chúng ta tốt như vậy, hy vọng ngươi có thể quý trọng người trước mắt”.
“Ta sẽ”. Trầm Du trịnh trọng gật đầu, giống như đang làm một cái hứa hẹn —— cho dù tấm mặt nạ Tôn Ngộ Không kia đeo trên mặt cũng không có chút sắc thái vui đùa gì.
Bán đấu giá tiếp theo Lê Chanh không có tâm tư ngắm lắm, nhưng thật ra một tấm da thú cáo bạc trong đó làm cho cậu ấn xuống, độ cứng rắn da cáo bạc không mạnh, không thích hợp làm y phục phòng ngự, cho nên không có mấy người kêu giá. Lê Chanh lại cảm thấy bộ lông hơi hơi ánh bạc trên da cáo làm cho cả tấm da có vẻ cực kì bắt mắt, ngẫm lại hiện đại áo khoác da cáo treo trong tủ kính giá cả xa xỉ, nếu mua được cần phải quay về hiện đại bán đi ước chừng sẽ là một món thu nhập lớn.
Năm mươi thùng rượu xái chia từng đám bán đi, đối với xuất hiện của sự vật mới lạ, nhóm tu sĩ đều rất có hưng trí, không có thể mua được còn hơi có tiếc nuối, cảm giác kêu giá cao có chút không đáng giá, thượng cổ linh chủng trên chợ đêm cũng chỉ là một viên linh thạch hạ phẩm, biến thành một bình chất lỏng liền phải ba bốn mươi viên linh thạch hạ phẩm, thật là có chút mắc (đắt), nhưng nếu thật không mua được, lại sẽ cảm thấy tiếc nuối, nghe nói nước này tên là “Rượu xái”, hương vị vẫn là không tồi.
Giao phần trăm trích cho phòng đấu giá, Lê Chanh thu được 1992 viên linh thạch hạ phẩm, tính tương đương chính là 19 viên linh thạch trung phẩm và 92 viên linh thạch hạ phẩm, trừ đi số tiền mua da cáo bạc, còn lại chính là mười viên linh thạch trung phẩm.
Đối với một tu sĩ luyện khí kì mà nói, mười viên linh thạch trung phẩm đã xem như một số tiền lớn rồi.
Nhưng mà trong lòng Lê Chanh lại không có cảm giác vui sướng lắm, từ sau lúc bị trạng thái của thiếu niên mang thai cuốn hút, da thú tuyệt vời không có cứu vãn cậu, linh thạch óng ánh không có cứu vãn cậu.
……..
…….. Có thể dư ra cái tử cung hay không?!
Lê Chanh nằm ở trên giường gãi gãi bụng, một cái ý niệm trong đầu giống như chồi non rất nhanh nở hoa kết trái, ngay cả tu luyện phi thăng đều có, có thêm một cái tử cung cũng! Không! Là! Không! Có! Khả! Năng! Nha!
Cậu có cần phải đi làm một chút kiểm tra toàn thân, dùng chứng minh chính mình vẫn là người trái đất truyền thống.