Song Hành

Chương 13: Cố Lão



Lâm Mặc chậm rãi dừng xe trước nhà chính của Lâm gia, ném điếu thuốc còn đang cháy đỏ ra ngoài, "lộp bộp", những dòng nước mưa hối hả rơi xuống, vùi dập mất điếu thuốc trắng tinh.


Cô cũng không vội bước vào, mà chỉ ngồi lặng trong xe ngắm nhìn chiếc Bentley màu nâu sẫm đang đậu ngay trước mặt, tròng mắt của cô hơi nheo lại, ngón tay trỏ vô thức gõ từng nhịp trên vô lăng.


Mưa rơi làm nhòe cửa kính, một giọt vừa trượt xuống thì lại nhanh chóng bị những hạt mưa khác nện lên, khoảng vài phút sau, Lâm Mặc mở cửa xe ra, thản nhiên nhấc bước chân trong màn mưa bụi mà đi về phía cửa.


Người gác cửa nhìn thấy cô thì đần cả người ra mất một lúc rồi luống cuống chào hỏi, vội vã với lấy chiếc dù ở bên cạnh đưa đến, Lâm Mặc khẽ gật đầu rồi cầm dù sải bước đi vào.


Trong đại sảnh lúc này phải nói là vô cùng náo nhiệt, già trẻ lớn bé đều có mặt, mọi người cùng ngồi tụ lại bên chiếc bàn, vừa cười nói vừa uống trà.


Lúc cô bước vào cũng không gây nên động tĩnh lớn gì, chỉ những người ngồi đối diện với cửa ra vào mới trông thấy được cô, tiếng cười đùa dần nhỏ lại rồi tắt lịm dần.


Mẹ Lâm là người có phản ứng mạnh mẽ nhất, vừa nhìn thấy Lâm Mặc thì vội đứng bật dậy, gần như chạy để đi đến bên cô.


Lâm Mặc cũng không để con người hậu đậu này làm nên việc lớn gì, thản nhiên bước với tốc độ nhanh đến đỡ bà.


Ai ngờ lòng tốt lại không được người ta chứng nhận, mẹ Lâm vừa lại gần cô thì đã trợn trắng mắt lên mà mắng mỏ: "Ôi trời cái con bé này! Mày còn biết về đây nữa hả con?! Có giỏi thì lại cút đi đi cho mẹ mày nhờ! Ôi trời ơi lại còn đội mưa về! Dù đâu hả? Dù đâu? Ôi..." Vừa nói vừa đấm vào vai cô như muốn trút hết oán hận của cả đời mình ra vậy.


Cô nhẹ nhàng đỡ lấy bà để bà đánh thoải mái hơn, đưa ánh nhìn bất đắc dĩ đến chủ tọa đang ngồi nghiêng ngã trên chiếc ghế đối diện.


Ông Lâm nhận được cái nhìn của cô, vội vàng thu lại vẻ mặt hả hê, sải bước đến khuyên nhủ vợ của mình: "Thôi mà em, Tiểu Mặc  một năm mới về nhà được có một lần, đừng đuổi nó đi nữa."


Ai ngờ câu nói này lại y như đang kích hoạt trái bom nổ chậm trong lòng bà Lâm, bà thở phì phò, mắng nhiếc càng đậm đà hơn, vừa mắng vừa đánh.


Lâm Mặc giật khóe môi, đứng im để cho bà đánh mắng, dù trông bà có thịnh nộ như một cơn bão dữ thì sức lực trên tay lại chẳng khác gì lông vũ nhẹ nhàng phất qua.


Mọi người trong phòng khách đều đang cố ngậm cười, nhất là Đỗ Điểm, cô đần cả người ra, nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay khều khều Lâm Tuấn Phong: "Này, bác trai bác gái vốn là người như vậy sao? Ôi chị Lâm Mặc của em!!"


"Đừng sợ, sau này có anh bảo vệ em."


Đỗ Điểm trợn to đôi mắt vốn đã tròn xoe: "Em chỉ muốn làm bạn."


"Thì anh có nói gì đâu." Người nào đó nhanh chóng phủi sạch mọi trách nhiệm.


Cuối cùng Lâm Mặc được bà Lâm ân cách cho đi lên lầu thay đồ, sau khi bước xuống, cô nhanh chóng đảo mắt một vòng quanh bàn rồi quyết định ngồi bên cạnh Lâm Nhi, trên mặt hiện lên một tia âm trầm.


Vì sao ư?


Khúc Thừa đang ở đây.


Từ khi cô bước vào, anh đã nhanh chóng thu lại bộ dáng tươi cười tự tin của mình, trong lòng đầy thấp thỏm, chỉ sợ nhìn thấy một tia không vui từ ánh mắt của cô, nhưng không như anh dự đoán, cô từ đầu đến cuối chưa từng nhìn tới anh.


"Cô Tiểu Mặc!! Bế!!!" Lâm Nhi vừa nhìn thấy cô thì cái miệng đã cười tươi tắn, đưa đôi tay ngấn khúc mũm mĩm lên, tiếng nói non nớt và trong trẻo réo rắc như chuông reo truyền đến.


Lâm Mặc câu khóe môi, trong mắt toàn là dịu dàng mềm mại, đưa tay bế cô bé lên đặt trên đùi mình, nhẹ hôn hôn cái má trắng nõn mập mạp làm cho cô bé lại cất tiếng cười giòn giã.


Đệm ngồi bên cạnh bị lún xuống, Lâm Mặc hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt nhanh chóng tối sầm.


Lại là Khúc Thừa.


Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại anh, cô và Tiểu Nhi Tử, mẹ Lâm sau một hồi lải nhải đã xuống bếp nấu cơm cùng chị dâu với Đỗ Điểm, còn hai cha con kia đã lên lầu đánh cờ rồi.


"Mặc..." Khúc Thừa nhẹ giọng kêu như sợ kinh động điều gì đó, ánh mắt ôn nhu như mùa xuân ban nãy của cô đã làm anh chìm vào mơ mộng.


Nếu như, nếu như là nhìn anh thì tốt biết mấy, cô sẽ yêu chiều mà nhìn anh như vậy, cô sẽ ôm lấy anh, sẽ hôn anh thật sâu, sẽ...


"...Chuyện gì?!" Lâm Mặc không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, hôm nay là ngày cô về thăm gia đình, cô không muốn bởi vì anh mà làm cho mọi chuyện náo loạn.


"Chúng ta lên lầu nói được không?" Khúc Thừa chăm chú nhìn sắc mặt của cô, cẩn trọng lên tiếng.


"Cô Tiểu Mặc, cô đi đâu vậy?" Cô bé đang lim dim ngủ trong lòng cô bị đánh thức, giơ bàn tay mập mạp lên xoa xoa đôi mắt nhập nhèm nước.


Lâm Mặc gỡ tay bé xuống, nhẹ nhàng dặn dò: "Tiểu Nhi ngoan, ra vườn chơi với Lucy đi con, không được dùng tay xoa mắt nữa."


"Vâng ạ." Tiểu Nhi Tử ảo não đáp một tiếng rồi nhảy từ trên đùi cô xuống, lắc lắc cái mông nhỏ chạy ra ngoài.


"Đi thôi." Sau khi bóng của cô bé khuất hẳn phía sau cánh cửa, Lâm Mặc thu hồi biểu tình sủng nịch vừa rồi, đôi mắt khôi phục sự lạnh lẽo vốn có, hai người cùng nhau bước lên lầu.


Đóng chặt cửa phòng, cô sải bước đến ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn về phía anh, chờ đợi lời nói tiếp theo.


Khúc Thừa mặt lạnh nhìn người đối diện, nhưng ánh mắt lại không che giấu được tình yêu tha thiết cùng sự khẩn cầu lưu luyến.


Dù là trước hay sau kết hôn anh có đối xử với Lâm Mặc như thế nào thì thái độ của anh với ba mẹ Lâm luôn rất tốt, trong ba năm này, anh cũng thường xuyên lui tới trò chuyện và ăn một bữa cơm cùng hai người, ông bà Lâm cũng thuận đà đó mà bồi đắp tình cảm với anh, dù là sau ly hôn thì mọi người vẫn hòa hợp với nhau như cũ, đây cũng là điểm mà anh vô cùng kính trọng ở hai người.


Hôm nay anh đến đây là muốn thổi gió bên tai ông bà một chút, anh muốn lấy lại Lâm Mặc, không thể nghi ngờ ông bà Lâm chính là hậu thuẫn tốt nhất.


Vốn dĩ, cô nên là của anh.


Khúc Thừa thở ra một hơi, cúi người xuống giam cô vào giữa lồng ngực của mình, giọng nói đầy vẻ kiên định: "Mặc, cho anh một cơ hội nữa được không? Anh chắc chắn lần này..."


"Được rồi, đừng nói nữa." Lâm Mặc khó chịu cắt ngang lời anh.


Lại là việc này, cô nghĩ nếu cô không nói thật rõ ràng cho anh biết thì có lẽ chuyện này sẽ không thể nào kết thúc.


Nghĩ đến đây, cô đẩy tay anh ra rồi đứng lên: "Đây là lần cuối cùng tôi nói với anh, chúng ta đã kết thúc rồi. Là chính anh muốn ly hôn, tôi cũng đã đáp ứng, sau này đừng làm phiền tôi nữa."


Cô hơi dừng một chút: "Tôi cũng không mong muốn được gặp mặt anh ở đây một lần nào nữa."


Theo lời nói của cô, sắc mặt Khúc Thừa ngày càng khó coi, theo thói quen anh siết chặt nắm đấm rồi buông ra, đưa tay lên mạnh mẽ quay người đang muốn đi lại.


"Không, em đã từng nói em rất yêu anh mà..." Vẻ mặt anh ôn hòa đến mức có thể, giọng nói đầy dịu dàng, nhưng có ai biết, từng chữ từng chữ đều run rẩy, ẩn chứa trong đó đầy sóng ngầm mãnh liệt mà anh cố đè nén.


Khúc Thừa biết, anh chưa bao giờ là người tự hạ thấp mình như thế này, muốn có thứ gì, anh sẽ không từ thủ đoạn, dùng mọi cách để chiếm được nó.


Nhưng mà...


Đối với cô thì lại khác, anh chưa từng có suy nghĩ muốn chế phục cô trong đầu, dù là trước đó hay là bây giờ.


Sao cũng được, chỉ cần có thể níu kéo được cô trở về bên mình, anh nguyện ý hạ thấp mình cầu xin.


Vẻ mặt của cô ám trầm, cô thật sự bị làm phiền đến mức tức giận, cô rũ mắt cười lạnh: "Yêu? Tôi không ngờ anh lại có thể đê tiện đến mức này."


Từng chữ từng câu của anh ngày hôm đó cô đều nhớ rõ, sắc như dao.


Lâm Mặc ngước mắt lên nhìn anh, bây giờ cô không cố ý kìm chế sự chán ghét và âm hàn trong đó nữa, cô nhếch mép: "Lời yêu của tôi anh còn dám nhắc đến? Không phải là chính tay anh chà đạp nó hay sao? Bây giờ lại còn quay lại cầu xin tôi? Ha...người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi mới đích thực là người đã phụ bạc anh. Khúc Thừa, trò cười của anh, tôi không xem nổi."


Lời nói cô thốt ra vẫn như cũ chậm rãi, điềm tĩnh, không hề có một chút ý tứ chất vấn nào, chỉ đơn giản là trần thuật, đơn giản là kể lại cho anh biết những chuyện anh đã làm.


Khúc Thừa cố gắng để hít thở, cô nói rất dài, có lẽ đây là lời nói dài nhất mà cô nói với anh kể từ trước đến giờ, nhưng mà...


Anh liên tục lắc đầu, khẩn hoảng cầu xin: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Mặc...lúc đó anh..."


Khúc Thừa vội vã cầm bàn tay cô lên: "Cho anh một cơ hội, một lần thôi, anh sẽ không làm những chuyện như vậy nữa, anh yêu em, Mặc à...quay lại bên anh đi, được không em?"


Lâm Mặc liếm môi, lắc đầu thở dài rồi vòng qua anh mà bước đi. Bỗng nhiên Khúc Thừa nắm chặt tay cô, xoay người lại, vẻ mặt anh đầy dữ tợn, còn đâu là con người vừa nãy?


Anh gằn từng tiếng trong cổ họng: "Em đi đâu?"


Sau đó mạnh tay kéo cô đi, một trận trời đất quay cuồng, Lâm Mặc bị anh đè chặt ở trên giường.


Cô dứt khoát vặn một bên tay, tập kích bụng anh nhưng nhanh chóng bị kẹp chặt lại, như đã đoán được từ trước, thừa dịp anh sơ hở mà co đầu gối thúc mạnh một lần nữa, tay bên kia mau lẹ chém bên sườn anh một cái.


Khúc Thừa xanh mặt chống đỡ, từ đầu đến cuối chưa hề phản kháng, cô ra tay rất nặng, hầu như mỗi kích đều là trí mạng, nếu như là người bình thường, e là từ lâu đã không chống đỡ được mà ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.