Song Hành

Chương 18: Đã Sớm Bị Vứt Bỏ



Những kế sách tạp nham của anh đâu phải là cô không biết, dù sao cũng là cố tình để cho cô phát hiện ra. Nhưng mà biết thì thế nào? Dù anh chưa từng ngủ cũng những người phụ nữ đó thì cũng đã giày vò cô bằng một cách khác không phải sao?


Anh hết lần này đến lần khác không hề tin tưởng cô, anh muốn kiểm chứng, cô cho anh kiểm chứng, để rồi kết quả cuối cùng lại như thế này đây.


"Không, em phải quay lại với anh." Khúc Thừa nới lỏng tay để cô dựa vào người mình, kề môi đến bên tai cô thì thầm.


Lâm Mặc im lặng nhìn những sợi tóc trước khuôn ngực trải đầy vết hôn của mình, hai người không mảnh vải che thân mà kề sát nhau nói về những chuyện như vậy.


"Không."


Lát sau, giọng nói nhàn nhạt của cô khẽ vang lên bên tai, anh nghe được thì nhẹ cắn má cô một cái: "Em phải chịu trách nhiệm với anh."


Cô mệt mỏi đứng dậy, đặt đầu thuốc lên gạc tàn, xoay người sang nhìn Khúc Thừa: "Căn nhà này, cho anh."


Dứt lời thì sải bước vào phòng tắm, anh có hơi gấp gáp níu tay cô lại: "Ý anh không phải như vậy."


Lâm Mặc chau mày khó chịu: "Tôi không muốn nghĩ đúng ý anh."


Anh tự cười, buông tay cô ra: "Được, nếu em không kết hôn với anh, anh sẽ công khai những tấm hình này ra, khi đó thì em cũng sẽ là của anh."


Khúc Thừa vừa nói vừa đưa điện thoại lên, Lâm Mặc không cần nheo mắt cũng nhìn thấy trong đó có những gì, mặt âm trầm sắc xuống, khí thế toàn thân trở nên lạnh lẽo.


Hai người không mảnh vải nằm sát bên nhau, cô lười biếng mà khó chịu vòng tay qua ôm anh, anh thuận thế áp cô vào lòng ngực của mình, hôn lên tóc cô, một tay cầm điện thoại giơ lên, thân thể cả hai đều trải đầy những dấu hôn câu ngươi, vừa liếc mắt thì cũng biết hai người có bao nhiêu ái muội.


"Nếu anh nghĩ có thể uy hiếp được tôi..."


Cô dừng một chút, nhướng mày cười lạnh: "Thì cứ thử đi."


Trong đôi mắt của Lâm Mặc bùng phát sự chán ghét, cô chán ghét anh, chán ghét sự níu kéo hèn hạ của anh. Chẳng qua chỉ là ngủ một đêm, cô chưa từng bị một người nào uy hiếp bằng cách này, mỗi lần bắt đầu một cuộc vui chơi, họ đều đã ngầm thỏa thuận với nhau, qua một đêm, cả hai đều trở thành người xa lạ, việc anh anh làm, việc tôi tôi làm.


Chẳng qua, quy luật đó Khúc Thừa không hề biết.


Mọi biểu tình của cô đều bị anh thu hết vào mắt, cho nên khi sự chán ghét lan tràn không điểm dừng trong đôi đồng tử sâu hoắm kia hiện lên, anh bất giác hoảng loạng.


Lâm Mặc chưa bao giờ biểu lộ tâm tình của mình ra ngoài một cách mãnh liệt như vậy, điều đó có nghĩa là cô đã chán ghét một người đến mức chính bản thân cô cũng không thể kìm chế nổi.


Sắc mặt của anh hơi trầm xuống, tự trách bản thân mình tại sao lại khinh suất như vậy. Cô luôn thích nhu không thích cương, vậy mà anh lại dùng cách uy hiếp để giữ chân cô lại.


Khúc Thừa vòng tay qua eo cô, mặt gục xuống cổ Lâm Mặc, cầu xin: "Đừng nhìn anh như vậy."


Lâm Mặc hờ hững nhìn vào đỉnh đầu của anh, lạnh nhạt cất lời: "Khúc Thừa, tôi không muốn chúng ta trở thành kẻ thù."


Với một kẻ thù mạnh như thế này, cô không dám chắc cả hai sẽ lông tóc vô thương mà rút khỏi trận chiến.


"Vậy nên đừng thách thức giới hạn của tôi thêm nữa." Cô để mặc cho anh ôm mình. Hai người dùng tư thế thân mật mà ở bên cạnh nhau, nhưng mọi chuyện phức tạp trong đó, liệu ai có thể giải bày?


______


Lâm Mặc đến trường cũng đã gần chín giờ, cô thảnh thơi sải bước về phòng học của mình. Mục đích vào đây chủ yếu là để quản thúc bọn sinh lớp 10A nên cô cũng chỉ dạy mỗi một lớp.


Cô mượn lực đẩy cửa ra bước vào, lớp học đang náo nhiệt thoáng trầm mặc một giây rồi trở về như lúc ban đầu.


Lâm Mặc chậm rãi cất tiếng: "Cả lớp thay đồ thể dục, mười phút nữa xuống sân gặp tôi."


Cô nói xong một câu cũng không chờ đợi gì thêm mà thản nhiên bỏ ra ngoài. Cả căn phòng bỗng chốc nổi loạn hẳn lên.


"Cô ta có bị làm sao không? Trời nắng nóng như vậy, mình không muốn bị ngâm đến đen da đâu!!"


Chu Hồng ngồi gác chân lên bàn, xung quanh là một đám đang ầm ĩ náo loạn, nhai kẹo cao su trong miệng, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.


Hôm qua cô ta đã về báo với cha mẹ mình, như thường lệ, mọi người cứ tưởng chỉ cần một cú điện thoại là có thể đá văng Lâm Mặc. Nào ngờ, nhà trường lại bó tay bất lực, dù họ có chèn ép và uy hiếp đến mức nào, phía hiệu trưởng cứ như đã bỏ mặc tất cả, không màng quan tâm.


Lâm Mặc?


Cái tên này cô ta chưa từng nghe qua. Trái lại có một Lâm gia...


Không! Cô ta vô thức cắn chặt môi.


Cô ta không thể nào là người của gia tộc đó, gia tộc như một vị thánh sống, đến Chu gia cũng chua từng được diện kiến một lần.


Vậy thì, người chống lưng của cô ta cũng đủ quyền lực đi.


Nghĩ tới đây, Chu Hồng tỏ vẻ đầu óc đã được khai thông. Cô ta đứng lên, hất cằm ra lệnh: "Đi! Ngược lại tôi muốn xem cô ta định giở trò gì. Mau thu thập hết tất cả cái đống đó đi."


Cả lớp rề rà thay đồ rồi di chuyển xuống sân trường, cái nóng gay gắt làm bọn họ hận không thể ẩn mình dưới tán cây.


Nhưng mà...


Bọn chúng nhìn đến người đang đứng giữa sân trường một cái, cắn răng chạy đến.


Lâm Mặc một tay đút vào túi quần, tay còn lại giơ đồng hồ lên xem giờ, thấy cả đám chạy tới, khẽ liếc mắt nhìn lên: "Vào hàng."


Tất cả đều mở to mắt nhìn nhau.


Hàng gì? Trước đây giờ thể dục đều là tự túc, có lúc bọn họ còn bỏ hết nguyên tiết học để vào nhà ăn, căn bản là chưa từng xếp hàng.


Lâm Mặc khẽ híp mắt, giọng nói cũng trầm xuống mấy phần: "Không biết xếp?"


Mọi người đều giật thót một cái, luống cuống chạy qua chạy lại, cuối cùng mới khó khăn xếp thành bốn hàng dọc đều đặn.


Làm xong thì tất cả đều nóng đến mức đỏ rang mặt, mồ hôi nhễ nhãi, lại nhìn về người phía trên.


Đứng dưới trời nắng như vậy mà cô ta còn không thèm chau mày lấy một cái, mồ hôi cũng không hề rơi một giọt nào. Nhìn qua cứ tưởng xung quanh cô ta là không gian nào đó mát lạnh nhè nhẹ, thật là, đồ điên!


Cả bọn thầm mắng trong lòng một tiếng.


Lâm Mặc tiến lên phía trước một bước, giọng như cũ tản mát ra hơi lạnh mà vững chãi: "Các em tập trung trễ mười phút, phạt đứng chào cờ hai mươi phút."


Lời nói phát ra tựa như tiếng sấm nện bên tai, cả lớp trở nên xào xáo.


"Vô lý! Quá vô lý!"


"Cô ta bị điên sao? Đứng ở đây hai mươi phút? Tôi không đứng!"


Lâm Mặc bỏ cả hai tay vào túi, nhẹ quát một tiếng: "Được rồi."


Mặt cô trầm xuống, ánh mắt đầy lãnh khốc: "Đứng, hay không?"


Da đầu cả bọn đều tê dại hết cả lên, không biết tại sao, bọn chúng nghĩ, chỉ cần mình dám không đứng chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.


Thế là giữa trời trưa nắng nóng, dưới sân thể dục, nguyên lớp 10A đứng nghiêm chỉnh thành hàng mà chào cờ. Mọi người đi ngang qua thấy cảnh này đều sửng sốt, đứng khựng lại nhìn.


"Nhìn cái gì? Cút!"


Một học sinh quát lớn lên, thầy Chương trong lúc nhất thời không biết làm gì đành ôm cái đầu trọc của mình đứng ngơ ngẩn ra đó.


Lâm Mặc đặt cây thước trên vai, từ dưới tàn cây đi từng bước đến chỗ bọn chúng, dưới cái nhìn đề phòng của mọi người, nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói đầy nghiêm túc: "Ngôn Cừ bước ra khỏi hàng."


Người ở trên phát ra âm điệu lành lạnh, khí thế mạnh mẽ, mười phần uy áp, Ngôn Cừ nuốt vội một ngụm nước bọt, dè dặt đỡ hai tay đang bó bột bước ra một bước.


Cô chống cây thước xuống đất, lấy đó làm điểm tựa, hơi nghiêng người qua: "Em vừa nói gì?"


Ngôn Cừ như bị đứng hình, cứ đờ ra đó, một lúc sau, hắn gian nan cất tiếng, giọng nói nghèn nghẹn: "Em, em bảo thầy Chương cút đi."


Cô khẽ liếc hắn một cái rồi cụp mắt xuống, đưa tay ngoắc ngoắc thầy Chương đang ngẩn tò te ở bên kia. Anh ta trông thấy cử động của cô thì có hơi dại ra, sau đó dòm trước ngó sau, thấy mọi người đang nhìn mình, bèn quay đầu lại, lấy ngón tay chỉ chỉ vào cái mũi thấp tè trên mặt.


Lâm Mặc cười cười gật đầu, anh ta cũng cười theo, chạy nhanh về phía trước.


Đợi anh ta đến nơi thì người cũng đầy mồ hôi, cô trước tiên chào anh ta một tiếng, anh ta thở gấp gáp: "Chào, chào cô Lâm. Cô cần tôi giúp đỡ gì hả?"


"Không, chỉ là muốn học sinh lớp tôi bồi tội cho thầy một chút."


Dứt lời, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô ngước mắt lên nhìn Ngôn Cừ: "Đến xin lỗi thầy Chương."


Hắn ta lúc đầu trợn trừng mắt, sau đó nhìn xuống bàn tay của mình, cuối cùng đành thỏa hiệp, bước qua chỗ thầy Chương đang đứng, hơi cúi người xuống: "Xin lỗi thầy."


Mặt hắn ta đỏ bừng vì kìm nén, lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mặc: "Được chưa ạ?"


Cô chuyển tầm mắt về phía thầy Chương vẫn còn đang sửng sốt, lạnh lùng mở miệng: "Tiếp tục, làm đến khi nào thầy ấy vừa lòng thì thôi."


Hắn ta nghiến chặt hàm răng: "Cô!"


Giáo viên trong trường học này đối với bọn chúng như một lũ kiến hôi vậy, để hắn ta đến xin lỗi chẳng khác nào đã giục hết mặt mũi đi. Vậy mà cô ta lại còn bảo hắn xin lỗi đến khi anh ta hài lòng? Mẹ kiếp!


Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt băng lãnh ghim thẳng vào mặt hắn ta: "Không làm?"


Trong lòng vô thức dâng lên một nỗi sợ hãi, hắn ta hoảng hốt thét lên: "Em, em làm! Em làm! Em xin lỗi thầy, em xin lỗi thầy..."


Thầy Chương lúc này mới như bình tĩnh lại, thản thốt nhìn Lâm Mặc, xua tay liên tục: "Không sao, không sao, cũng không phải là chuyện quan trọng gì, em không cần xin lỗi nữa."


"Được rồi." Cô quay ra nói với thầy Chương: "Chuyện lúc nãy..."


"Không có gì, không có gì, chỉ là bọn trẻ nó nghịch ngợm tí ấy mà, tôi cũng không để bụng đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.