Song Hành

Chương 21: Chờ Em Về



"Bọn học sinh lớp 10A?" Khúc Thừa lẳng lặng nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai người, anh âm thầm sắp xếp lại tất cả những manh mối, cuối cùng đưa ra một kết luận.


"Ừ." Cô thuận tay đặt điện thoại lên bàn.


"Anh đi với em." Khúc Thừa xoay mặt áp vào cổ của cô, hít sâu vài hơi, sau đó vươn đầu lưỡi ướt át ra liếm nhẹ, khí nóng từ từ lưu chuyển đến bên tai, má, mắt, cuối cùng là đôi môi mát lạnh.


Lâm Mặc cũng không để ý lắm, vừa đáp lại nụ hôn cuồng say của anh vừa nhấc đầu mày một cái coi như đồng ý. Bây giờ Khúc Thừa đã có thể thoải mái phát huy, cô cũng không cần phải chủ động như trước, chỉ là lâu lâu lười nhác tham gia một tí, còn lại thì tùy ý để anh càn quấy trong khoang miệng của mình.


Nhưng Khúc Thừa dường như rất bất mãn với điều này, anh day day môi dưới của cô vài cái, nhíu mày nhìn Lâm Mặc: "Hôn anh." Chất giọng khàn khàn, trong mắt ẩn chứa vài tia uất ức cùng khẩn cầu.


Lâm Mặc nheo mắt nhìn vẻ mặt của anh lúc này, từng hình ảnh đan xen chồng chéo lên nhau, cổ họng của cô dần trở nên khô nóng.


Hai người bây giờ đã đổi thành tư thế đứng đối diện nhau, thân mình áp sát. Cô khẽ khàng đặt môi lên đôi mắt của anh, mút rất nhẹ, cảm thụ từng sợi lông mi mềm mại đang run rẩy phất qua cằm mình, cô lại di dời đến cánh môi ấm áp...


Rất nhanh, Khúc Thừa lại đón nhận một nụ hôn bá đạo quen thuộc, lần này cô không chậm rãi tăng tốc như bao lần khác mà vừa bắt đầu đã cuồng nhiệt, hoang dại. Anh cảm thấy trái tim của mình như sắp tan chảy mất, không kiêng nể gì mà cùng cô triền miên.


Khắp căn phòng lúc này chỉ có một từ thôi, nóng!


Lâm Mặc đưa tay luồn vào áo anh từ sau lưng, tay còn lại như thường lệ mà vuốt nhẹ gáy của Khúc Thừa, nụ hôn vẫn tiếp tục kéo dài.


Môi của cô hơi nhếch lên, ngay khi một cái tên sắp bật ra khỏi miệng, Lâm Mặc mạnh tay đẩy anh ra, xoay gót bước nhanh về phía trước, đóng sầm cửa lại.


Khúc Thừa ngẩn ngơ nhìn hình bóng cô vụt mất đằng sau cánh cửa, cơn đau ở lưng truyền đến làm cho anh thanh tỉnh lại, di chuyển khỏi cạnh bàn cứng rắn, sải chân định đuổi theo.


Đi được hai bước, anh dừng lại, trở về ngã người lên giường, hai tay bấu chặt tấm đệm như đang muốn khóa chính mình lại, trừng mắt nhìn lên trần nhà, cố gắng hít thở để kìm nén sự bạo loạn và bất an ở trong lòng.


Anh biết bây giờ mình không nên đuổi theo, cũng không nên làm bất cứ chuyện gì khác.


Điều anh nên làm chỉ là chờ, chờ cho đến khi cô quay về.


[..]


Lâm Mặc đặt ngón trỏ lên vô lăng, gõ nhẹ từng nhịp. Ánh mắt toàn là lãnh ý nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mím chặt.


Cô sắp mất khống chế.


Lâm Mặc tận lực đè áp con thú dữ trong lòng của mình xuống bằng tất cả mọi cách. Chân giẫm mạnh hết cỡ vào bàn đạp, cây kim vận tốc vẫn luôn dừng thẳng đứng ở mốc cuối cùng.


Thế nên tràng cảnh bây giờ trong mắt người đi đường là, trên mặt lộ đang có một chiếc xe lao nhanh với tốc độ khủng bố chẳng kém gì tên lửa. Mọi người liên tục phỉ nhổ: "Người điên!", sau lại lục đục tách xa khỏi chiếc xe này.


"Két!"


Lâm Mặc cuối cùng cũng dừng lại ở một nơi hoang vu vắng vẻ, cô ngã lưng ra phía sau ghế lái, đôi mắt đào hoa khép hờ lại, đưa tay lục tìm trong hộp xe, bỗng dưng muốn hút một điếu thuốc.


Khi nãy lúc bỏ ra ngoài cô chỉ kịp với tay bắt lấy chiếc điện thoại, còn lại thì trong người hoàn toàn trống rỗng, cũng may là chìa khóa còn chưa bị rút ra, nếu không thì chắc cô phải lang thang rồi.


Chiếc điện thoại bên cạnh bỗng rung lên, cô liếc mắt nhìn người gọi đến rồi ấn mở loa ngoài.


Trong xe yên tĩnh đến lạ thường, mà có lẽ sự yên tĩnh này vô tình trùng điệp với không gian bên ngoài, một mảnh tối đen, màn đêm lúc này cứ như một con chuột nhỏ thấp hèn đang gặm nhấm từng tế bào trong cơ thể con người.


Tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ điện thoại truyền đến, sau đó là tiếng mở cửa rồi đóng cửa, tiếp theo lại chẳng còn nghe thấy âm thanh gì cả.


Lâm Mặc vẫn giữ tư thế cũ, chờ đợi người bên kia cất lời. Rất lâu sau, một giọng nói ủ rũ vang lên: "Thiên Lạc."


Cô khẽ "ừ" một tiếng rồi cúp máy, hai anh em sống chung từ nhỏ tới lớn, sớm đã luyện thành một loại ăn ý trường tồn. Lâm Mặc ngồi một lúc sau đó xoay vô lăng đi về đường cũ.


[..]


"Cạch."


Lâm Tuấn Phong từ sau chai rượu ngẩng đầu lên nhìn: "Ăn mặc gì thế kia?"


Cô đi đến ngồi cạnh bên anh, cũng rót cho mình một ly, uống xong hớp đầu tiên liền cau mày đặt xuống bàn, đẩy ra xa: "Có việc gấp."


"Lại chê nhạt à? Việc gấp gì mà giày xéo người như em ra thế này?" Anh cầm ly rượu của cô lên, đổ thẳng vào ly của mình.


Lâm Mặc khép chiếc bật lửa lại, nhả ra một làn khói, thản nhiên cất lời: "Không quan trọng, còn anh?"


Nhắc tới đây, anh như quả bóng bị xì hơi, hai vai cụp xuống, đầu cúi thấp gần như chạm mặt bàn: "Anh...tỏ tình với Tiểu Điểm Điểm."


Lâm Mặc cũng không tỏ ra ngạc nhiên, trong lòng sớm đã có câu trả lời, cô tựa lưng vào ghế hỏi tiếp: "Em ấy đâu?"


"Không biết." Lâm Tuấn Phong nhếch môi cười khổ một cái, lại nốc hết ly rượu: "Sau khi vứt cho anh một ánh mắt lạnh lùng thì quay người bỏ đi rồi."


Lâm Mặc nghịch chiếc bật lửa trong tay, nhướng mày nói: "Em ấy vốn chỉ xem anh là bạn."


Hai người cũng không phải quen biết từ trước mà là thông qua cô mới gặp mặt nhau. Lâm Mặc biết anh mình đã phải lòng cô bé hoang dại đó, anh cũng đã nhiều lần thăm dò Đỗ Điểm bằng kế này kế nọ, cô cũng quan sát được mấy lần. Nhưng thật sự cô ấy đối với Tuấn Phong vẫn như cũ xem là bạn bè, chưa hề có một tia cảm tình vượt qua ranh giới.


Thực tế dạng người líu ra líu ríu như Đỗ Điểm, một khi trở nên lạnh lùng thì lại đáng sợ và ngoan tuyệt hơn bất kỳ ai khác, cô cảm thấy anh đã đi sai một bước trên bàn cờ tình ái này.


Lâm Mặc thở dài một hơi, đặt chiếc bật lửa lên bàn: "Lẽ ra anh phải chờ."


"Anh đã chờ mất ba năm rồi, chờ đến kết cục cô ấy dẫn theo người yêu đến ra mắt với anh." Giọt rượu cuối cùng nhỏ vào ly, đọng lại trên mặt đá lạnh lẽo, giọng anh nghe oán hận mà cay đắng.


Hai người không ai nói gì nữa, Lâm Mặc vô định nhìn vào khoảng không.


Chuyện tình cảm luôn không lường trước được. Lúc đầu là cô, bây giờ lại đến anh.


Cô để cho anh uống thỏa thích, hết chai này lại kêu đến chai khác, nghe anh lảm nhảm Đỗ Điểm đẹp thế này, đáng yêu thế kia, lại lạnh lùng và độc ác với mình đến cỡ nào.


Lâm Mặc không đến đây để an ủi anh, mà anh cũng không gọi cô đến đây để an ủi mình. Cô biết, anh chỉ cần có một người lắng nghe những lời mình nói, người mà anh tin tưởng nhất.


Lúc Tuấn Phong gục mặt nằm xuống bàn cũng là lúc mà điếu thuốc cuối cùng trong hộp bị rút đi, Lâm Mặc vừa ngậm điếu thuốc trên miệng vừa dìu anh đến bãi đỗ xe.


Sau khi đã thu xếp ổn thỏa cho anh, cô cất bước về phía trước, định mở cửa ngồi vào thì một tiếng thét truyền đến: "Lâm...ưm ưm..."


Lâm Mặc khẽ híp mắt đóng cửa xe lại, theo cảm giác mà tìm tới nơi vừa phát ra tiếng gọi. Đáng lẽ trong tình huống này cô sẽ không ra tay giúp đỡ, nhưng mà...


Giọng nói yếu ớt ban nãy, là của Lục Tư Bách.


Bây giờ cậu ta đang dùng đôi mắt mừng rỡ mà nhìn cô, tuy rằng...còn bị một gã thô lỗ bịt lại mồm.


Gã đàn ông giấu cái bụng phệ sau chiếc áo sơ mi màu vàng chóe, mắt hí, mũi tẹt, đầu hói, lúc này đang trừng mắt nhìn cô - một người không nên xuất hiện, tay còn lại vẫn đang luồn vào trong áo của Lục Tư Bách.


Ngay lúc gã đang ngẩn ngơ nhìn mình thì đã bị cô cho một đạp, đầu nện mạnh vào cửa xe, trực tiếp bất tỉnh.


Cô bước qua người gã, Lục Tư Bách được cô đỡ xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, nắm chặt cánh tay của cô như chỗ dựa cuối cùng, trong mắt còn hàm chứa sự hoảng sợ chưa tan hết, có kéo thế nào cũng không chịu di chuyển, sau đó hai chân lại trượt dài, ngồi bệt xuống dưới đất.


Lâm Mặc định mặc kệ cậu ta mà sải chân bỏ đi thì lại bị một cánh tay gấp gáp níu lại, cô phiền muộn day day trán ngồi xổm xuống, đưa tay gạt đi vài giọt nước mắt trên mặt của cậu ta, tiếp theo lại xoa xoa đầu người trước mặt, bảo: "Đi thôi."


—————


"Buông ra." Lâm Mặc phiền muộn nhìn người đang ngồi bên ghế lái phụ, bàn tay còn bám riết lấy mình không buông.


Làm sao để lái xe?


Cô hơi dùng sức, nhẹ nhàng tước bàn tay của cậu ta ra khỏi người mình, chưa được một giây sau lại bị chụp lấy.


"..."


Lại thử một lần nữa.


"..."


Lại thử thêm một lần.


"..."


Hai người trừng mắt nhìn nhau, Lâm Mặc chịu thua vỗ đầu của Lục Tư Bách, thả nhẹ giọng nói: "Nào, buông ra đi."


Từ đầu đến giờ cậu ta vẫn giữ một bộ dáng ngẩn ngơ, chỉ khác một điểm, lúc này đôi mắt vô hồn đã dần dần có tiêu cự, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhìn chòng chọc vào Lâm Mặc, khóe mắt ươn ướt chớp chớp vài cái. Dường như đã bị cô lấy lòng, lực đạo trên tay từ từ buông lỏng, ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí.


Cô nhìn người bên cạnh vài giây rồi thở dài, chồm người qua thắt dây an toàn cho cậu ta, tiếp theo trở về ghế ngồi, trước tiên nên đưa người ở phía sau về nhà trước đã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.