Song Hành

Chương 26: Phũ Phàng



Cô biết, việc này hẳn là có người đứng sau chỉa mũi vào, nếu không thì tại sao người dân lại chuyển thái độ như vậy? Phải biết trước Lâm Ngộ còn có biết bao nhiêu doanh nghiệp muốn thu vào tay khu đất này, cuối cùng người đại diện đều bị cư dân ở đây đánh đuổi đến mức rách cả quần.


Lâm Mặc là người nhìn trúng khu đất này đầu tiên nhưng cũng không ngay lập tức ra tay. Cô trước điều tra rõ từng hộ dân và mặt bằng kinh tế của các khu lân cận, trong thời gian đó những doanh nghiệp khác liên tục đến chào mời mua lại, sau đấy lại lộ ra càng nhiều các thông tinh cần thiết.


Lâm Mặc tổng kết lại, cuối cùng soạn thảo thành một bản kế hoạch hoàn chỉnh, dự định đưa cho người phụ trách lần này đi tiến hành.


Ai ngờ còn chưa kịp đưa thì khu đất này đã nằm gọn trong tay mất rồi, lại không phải hao hụt kinh phí.


Đúng vậy, tiền bồi thường cũng được người tốt bụng hào phóng trả cho.


Người này thật sự... rất tốt bụng.


Lâm Mặc cười nhạo một tiếng, gập máy tính lại, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi sắp xếp hành lí cho cô ở trên giường. Trong đầu nhớ lại lời của người phụ trách mới nãy.


Hai ngày trước, nhân viên của Khúc Thần có tới đàm phán với hộ người dân bên này, sau đấy thì không có một doanh nghiệp nào động tay vào nữa.


Mà Khúc Thần cũng không hề có ý định với khu đất đó.


Đơn giản suy nghĩ liền biết, anh cố ý làm lộ liễu như vậy, như thể sợ người ta không biết đó là mình.


Cô nheo mắt lại, đầu ngón tay cong lên, gõ từng nhịp lên máy tính.


Người đàn ông này, rốt cuộc muốn thứ gì ở cô?


Lúc kết hôn rõ ràng là chán ghét, tuyệt tình như vậy, ly hôn rồi thì lại hạ mình níu kéo bằng mọi cách.


Theo lời anh nói, nguyên nhân là bởi vì chính cô?


Là cô không cho anh một ước hẹn, một điều gì đáng tin tưởng?


Vô nghĩa.


Lâm Mặc này, đối với anh còn chưa đủ tốt hay sao?


Lâm Mặc lắc đầu thở dài, chậm chạp lên giường nằm, tiện tay cầm quyển sách lên đọc.


Khúc Thừa nãy giờ ngồi một bên nhìn như chuyên tâm xếp hành lí cho cô, nhưng thật ra mọi lời nói giữa hai người đều bị anh thu hết vào tai.


Anh biết, với năng lực lý giải của Lâm Mặc, chỉ tùy tiện nghĩ là có thể phát giác ra được. Nhưng mà cô vẫn như cũ vân đạm phong khinh, một lời ngọt ngào cũng không chịu nói với anh.


Ghét!


Khúc Thừa gắn móc xong xuôi, sau khi đem quần áo treo vào tủ thì bò lên giường, cướp lấy cuốn sách từ trên tay Lâm Mặc, quăng nó đi nghe một cái "bộp".


"Không có gì muốn nói với anh sao?" Anh hỏi.


Lâm Mặc trấn định nhìn anh, thành thật hỏi lại: "Nói gì?"


Đại khái chính là anh muốn nói cái gì thì tôi đều nói cho anh nghe, vậy nên đừng tiếp tục làm loạn nữa.


"Em không muốn cảm ơn sao?" Khúc Thừa căm tức nhìn cô.


"Dự án đó vốn không cần đến anh." Cô lười biếng lại mệt mỏi đáp.


Đúng vậy, nếu không có anh, cái khu đất đó cô vẫn dễ dàng thu vào tay, chỉ là chậm hơn một hai ngày, tốn thêm một ít tiền lẻ.


Mắt Khúc Thừa tối sầm lại, mấy từ "không cần đến anh" này, anh không muốn nó thốt ra từ môi Lâm Mặc.


Làm sao cô có thể không cần anh?


Anh quyết tuyệt không muốn mình chỉ là một người qua đường không đáng nhớ trong cuộc sống của cô.


Anh thô bạo hôn cô một cái thật mạnh, cũng không tiếp tục bám dính lấy đề tài này, ngước đầu lên nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đầm ấm tựa đầu thu, lại rực rỡ như cuối hạ, chất giọng trầm thấp chậm rãi lưu chuyển bên tai cô: "Anh đẹp không?"


Đuôi mày khóe mắt của Lâm Mặc giật một cái, Khúc Thừa suốt cả ngày hôm nay rất kỳ quái, lúc nào cũng làm loạn với cô, vô cớ gây chuyện.


Tựa như mấy cô nữ sinh mới biết yêu, tự nguyện hóa thân thành một cục phiền phức.


"Khức Thừa..." Lâm Mặc thở dài, khẽ đẩy đầu anh qua một bên.


Tim của anh chợt run lên một cái, sự run rẩy làm anh rung động.


"Rốt cuộc anh muốn gì đây?"


Khúc Thừa bị đẩy ra cũng không lại giận dỗi, gương mặt tuấn mĩ một lần nữa tiến gần, vươn lưỡi ra liếm vành tai Lâm Mặc, thì thầm: "Chúng ta..."


Cô hơi nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi: "Làm?"


Khúc Thừa: "..."


Anh...


Cương!


Chỉ bởi vì một từ "làm" của Lâm Mặc.


Cô không biết cái từ đó khi thoát ra từ miệng mình thì có bao nhiêu dụ hoặc. Đôi môi tinh xảo mê người hơi mở ra, lúc nói còn lơ đãng phô bày cái đầu lưỡi ướt át giữa răng môi, sau lại linh hoạt chui tọt vào. Một khắc đó, anh sâu sắc muốn bắt nó lại, để nó quấn quanh lưỡi của mình, tạo ra một hồi cuồng nhiệt.


Mặc dù trong giọng hờ hững không nghe ra chút cảm xúc gì, nhưng chỉ cần là hơi thở của Lâm Mặc tùy ý toát ra, cũng có thể làm cho tim anh đập đến mạnh mẽ.


Khúc Thừa cười khổ một cái, cúi xuống mút nhẹ một bên cần cổ trắng nõn của Lâm Mặc, nhanh chóng làm rộ lên một đóa hoa màu đỏ. Anh nhìn nhìn, lại câu môi cười, không biết mình lúc này có bao nhiêu hấp dẫn trí mạng, đôi mắt thâm thúy lại cất chứa một loại si mê khó nói nên lời, môi mỏng từ tốn phun ra một chữ: "Muốn."


Muốn làm cùng em.


----


Lâm Mặc vô cảm nhìn anh cắn mút trên cơ thể mình, chậm rãi nheo mắt lại.


Cô còn chưa cởi đồ mà Khúc Thừa lại làm đến đặc biệt hăng say. Từ cổ đến xương quai xanh, ngay cả bờ vai mịn màng lộ ra ngoài đều chằn chịt những vết hôn, tựa hồ cả một khoảng từ ngực trở lên cằm đều bị nhuộm thành màu đỏ, không có một mảng trống.


Chiếc lưỡi lần theo đường cong của cần cổ mà đến bên khóe môi, chậm rãi nhấm nháp bên ngoài rồi từ từ luồn vào trong.


Khúc Thừa hôn rất chậm cũng rất chăm chú, anh cũng không lo, bây giờ còn rất sớm.


Màn đêm vẫn còn chưa bắt đầu.


Anh muốn mỗi một tấc da thịt trên người cô đều lưu lại ấn ký của mình, dù là từng kẽ chân.


Nếu như làm như vậy ở trên mặt cô mà được thì anh cũng sẽ vui vẻ tiến tới.


Chỉ là... có chút khó khăn. Chuyện đó, vẫn nên nghĩ cách sau vậy.


Đôi môi chậm rãi di chuyển lên từ phía đùi non, anh vẫn không quên nhe răn ra cắn một ngụm rồi dùng lưỡi mút vào, lưu lại từng dấu hôn óng ánh.


Ngay lúc đến giữa hai chân cô, Khúc Thừa chợt ngẩng đầu, nhếch môi nói: "Mặc, chúng ta đăng ký kết hôn đi."


Lâm Mặc nhíu mày nhìn anh, lạnh lùng thốt ra một chữ: "Không."


Đáp án này sớm đã biết trước, chỉ là vẫn không thể nào chấp nhận được.


Trước kia là chính tay anh đẩy cô đi, nhưng là... anh cũng không nghĩ mình lại lún sâu như vậy.


Nghĩ đến đây, nội tâm Khúc Thừa chợt hốt hoảng.


Nếu như, nếu như anh không trùng hợp có thứ mà cô cần, có khi nào lúc này ngay cả ở bên cạnh cô, anh cũng không làm được?


Tim như bị ai đó đánh mạnh một phát, đánh cho anh tỉnh lại.


Anh lại sơ sẩy một lần nữa.


Chỉ vì đêm qua phát hiện cô không ở bên người đàn ông kia thế nhưng trở về với anh, vậy mà nội tâm lại hưởng một chút sung sướng.


Một chút sung sướng đó đã làm cho anh tham lam nhiều hơn, tham lam cô có thể dành cho mình một tia cảm tình, tham lam cô có thể sinh động khi ở bên mình, tham lam cô sẽ buồn, sẽ vui, sẽ... nổi giận.


Đúng vậy, sở dĩ hôm nay anh luôn gây chuyện với Lâm Mặc, lớn tiếng với cô, vô cớ náo loạn như vậy, cốt cũng chỉ muốn cô nổi giận với mình.


Có như vậy anh mới biết được, ở bên cạnh mình là một Lâm Mặc có cảm xúc, có tình yêu, chứ không phải là một cái xác không hồn đến bên anh chỉ vì nơi đây có thứ mà cô cần, khi lấy được rồi thì sẽ đem vứt bỏ anh đi.


Ánh mắt của anh dần trở nên sâu thẳm, đen tối, trùng lặp với màn đêm lạnh lẽo.


Nếu anh có thể giam Lâm Mặc lại.


Luôn khóa cô ở bên người mình...


Như vậy trong mắt cô sẽ chỉ còn có anh.


Anh cũng không còn sợ một ngày nào đó cô sẽ rời xa mình, cô sẽ...


Mẹ kiếp!


Đôi đồng tử của Khúc Thừa chợt co rút lại.


Anh đang có cái suy nghĩ thối nát gì thế? Sao lại có thể nghĩ đến việc đem cô giam cầm lại, bẻ gãy đôi cánh của Lâm Mặc?


Khúc Thừa tự cười mình một cái.


Vớ vẩn!


Anh nhanh chóng vứt cái ý định khốn nạn đó ra khỏi đầu.


Chỉ là, không một ai biết...


Ngay giây phút này, có một hạt giống đang chậm rãi nảy sinh. Mà nơi nó phát triển từng ngày... Là ở trong lòng Khúc Thừa.


----


Lâm Mặc cũng nhận ra chỉ số cảm xúc của anh đang có sự dao động rất lớn.


Cô đợi đến lúc Khúc Thừa bình tĩnh lại, đạm mạc hỏi: "Còn làm không?"


Khúc Thừa rũ mi mắt, sau đó quăng mình nằm xuống, hung hăng ấn đầu cô vào lồng ngực của mình, buồn bực nói: "Không làm! Cho khó chịu chết em."


Mặc dù anh cũng rất khó chịu.


Cái cảm giác khi dục hỏa đã bị đốt cháy lên lại giữa đường đứt gánh, thành thật mà nói, cực kỳ khó chịu.


Lâm Mặc yên tĩnh nằm, thực tế cô vẫn chưa động tình, chỉ là hôn vài cái, còn chưa làm gì khác, nghỉ ngang giữa đường cũng không có gì buồn bực.


Mà bị Khúc Thừa hôn khắp người làm cho cô có phần không thoải mái, mỗi lần làm cô đều hạn chế việc hôn hít gì lên cơ thể nhau, bất quá nếu có thì sau đó cũng sẽ tắm rửa lại. Lâm Mặc không muốn ngủ qua đêm khi trên cơ thể còn vương nước bọt của người khác, dù khô thì cũng vẫn thật khó chịu.


Cô nhíu mày, vén chăn lên định bước xuống giường. Quanh eo lập tức bị một cánh tay hữu lực bao bọc.


Lâm Mặc nghiêng đầu qua, chỉ thấy Khúc Thừa nằm xoay mặt về phía cô, chăn đắp ngang hông để lộ thân trên rắn chắc, vòm ngực nam tính phập phồng theo từng nhịp thở, đôi mắt nâu thẫm lúc này đang chuyên chú nhìn vào cô, hầu kết khẽ động, hỏi: "Đi đâu?"


"Đi tắm." Lâm Mặc nhàn nhạt thu tầm mắt về, tiếp tục bước xuống giường.


Khúc Thừa cũng buông cô ra, có điều đổi phương thức, nắm tay cô lại, bật một cái ngồi dậy, bàn tay to lớn nhẹ nâng lên, véo véo má cô, dưới cái cau mày của Lâm Mặc, cười mắng: "Em lúc nào cũng vậy, bẩn một chút liền không chịu được."


Lâm Mặc nhăn chặt mày nghiêng mặt đi, bước về phía phòng tắm.


Nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, nụ cười treo trên môi tắt lịm đi, Khúc Thừa ngã lên giường, gác tay lên trán thở dài.


Chuyện kết hôn...


Vẫn nên để sau vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.