Song Hành

Chương 44



Lâm Tuấn Phong nhấp môi dưới, loay hoay một hồi lâu vẫn không thể nói được một lời, rốt cuộc cũng chỉ thở một hơi, mệt mỏi ngả lưng ra ghế, ngửa mặt lên trần nhà, uể oải nói: "Thôi, em cứ vào với cô ấy. Để anh bình tĩnh một lát."


Cô nhìn Khúc Thừa ý bảo anh ở lại đây, sau đó đẩy cửa bước vào phòng bệnh.


Đập vào mắt là chiếc giường màu trắng tinh, một thân hình nhỏ nhắn mặc đồ bệnh nhân đang ôm gối, ngồi trú trong góc của giường bệnh.


Lâm Mặc nhẹ gọi: "Estra."


Thân hình trên giường khẽ động, cô gái ngẩng đầu lên, một gương mặt tái nhợt gầy yếu lộ ra, độc chiếm trong đôi mắt đờ đẫn là sự hoảng loạn mơ hồ.


"Chị Lâm Mặc!!" Đỗ Điểm kinh hỉ la lên, tiếp đó vội vàng chạy đến, nhào vào người Lâm Mặc, làm giá đỡ nước biển theo đó ngã xuống, leng keng lôi đi trên mặt đất.


Cảm nhận đôi tay gầy yếu siết chặt hông mình, trên vai cũng là một mảng ướt át, Lâm Mặc khẽ nâng tay lên, trấn an vuốt nhẹ sống lưng người trước mặt.


Sau đó... Đỗ Điểm cứ thế mà ôm cô im lặng khóc, không có động tác gì khác.


Tựa như một con cá mắc cạn may mắn tìm được nguồn nước của mình, khi tìm được rồi thì xem như sinh mạng, vẫy đuôi lẩn tránh sâu dưới đáy đại dương, mãi không chịu ngoi lên.


"Tuấn Phong." Lâm Mặc hướng ngoài cửa gọi.


Ngay tức khắc cả hai bóng người đồng thời bước vào.


Lâm Tuấn Phong gắt gao nhìn Đỗ Điểm trong lòng cô, môi mím chặt nhưng đáy mắt lại thoáng qua một phần an tâm.


Lâm Mặc nhẹ dỗ cô ấy ngồi xuống giường bệnh, tay khoác hờ lên vai của người đang ôm chặt mình không buông, nghiêng đầu hỏi Tuấn Phong: "Đây là có chuyện gì?"


Việc này phải kể đến buổi tối hôm trước.


Lúc đó Lâm Tuấn Phong còn đang ngồi ngẩn người trong phòng thì bất chợt Đỗ Điểm gọi đến. Anh có chút không dám tin, run rẩy ấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh "phừng phực" như tiếng lửa, kèm theo giọng nói nỉ non suy yếu: "Cứu... cứu..."


Tiếp theo... chỉ còn lại tiếng lửa cháy hừng hực vang vọng lại bên tai.


Lâm Tuấn Phong vừa nghe liền biết có chuyện không ổn, anh vụt dậy lao ra khỏi nhà, luống cuống hét vào điện thoại: "Em đang ở đâu? Bây giờ em đang ở đâu? Đỗ Điểm!!"


Nhưng đáng tiếc, vẫn không có tiếng đáp lại.


Nơi đầu tiên Lâm Tuấn Phong nghĩ đến chính là nhà Đỗ Điểm đang ở.


Đó là một căn hộ nằm tại tầng cao nhất của chung cư. Khoảng cách giữa hai nơi cũng không phải nhỏ, thế nhưng thật may mắn vì Lâm Tuấn Phong đã chọn đúng địa điểm.


Lúc anh phóng xe tới thì phía dưới chung cư đã bị bao vây bởi người dân và đội ngũ cứu hộ. Vừa khéo, Đỗ Điểm đang được nhân viên y tế nâng đi.


"Thương vong chỉ có một mình cô ấy." Lâm Tuấn Phong vuốt mặt, đôi tay bỏ xuống bên người, xoa xoa đầu ngón tay, anh có thể cảm nhận được sự thô ráp và khó chịu từ đám râu trên cằm.


"Được phát hiện kịp thời, không có tổn thương thân thể, chỉ là bị ngộ độc khí cacbonic nên hôn mê, sáng nay vừa mới tỉnh dậy. Nhưng dường như trạng thái cô ấy rất không ổn, cứ mãi vô thần ngồi một góc như vậy, khi thì khóc khi thì ôm đầu, ai nói gì cũng không phản ứng. Bác sĩ nói có lẽ là trong quá khứ cũng gặp phải tình huống này thế nên bị chấn thương tâm lý."


Khi nói, ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo Đỗ Điểm, "Anh nghe thấy cô ấy hốt hoảng kêu tên em, cho nên mới gọi em đến."


Đây quả thực là một quyết định đúng đắn, ít nhất Đỗ Điểm cũng đã có phản ứng.


Lâm Mặc suy tư nheo mắt lại, "Nguyên nhân của vụ cháy là gì?"


Lâm Tuấn Phong nghiến răng, ánh mắt thù hận, "Do thằng khốn đó."


Lâm Mặc nhướng mày.


Anh mệt mỏi ngồi xuống cạnh giường, kích động kể lại.


Đỗ Điểm có một người bạn trai.


Theo lời khai mà cảnh sát thu được, hai người đã qua lại hơn hai tháng, chính thức hẹn hò là vào bốn tuần trước. Trong bốn tuần này vẫn luôn ở chung nhà với nhau.


Cách đây ba ngày cả hai có xảy ra tranh chấp, Đỗ Điểm đưa ra lời đề nghị chia tay, được biết lúc đó hắn ta đã nảy sinh ý định sát hại trong đầu. Hai người cùng bỏ ra khỏi nhà sau trận cãi vả, sau đó hắn ta trở lại vào buổi tối và âm thầm đứng nơi điểm mù của hành lang chờ Đỗ Điểm trở về.


Vào nửa đêm, Đỗ Điểm loạng choạng bước từng bước lên cầu thang trong hơi men, chậm chạp bấm mật mã trước cửa nhà.


"Cạch" một tiếng, cửa đã được mở. Thế nhưng sau lưng bỗng có một bóng người vụt đến, miệng và hai tay đồng thời bị kìm lại. Sức lực đối kháng không đủ nên chỉ có thể im lặng bị hắn ta ôm lấy lách vào nhà, tiếp theo liền bị đánh ngất.


Người đàn ông sau khi đặt Đỗ Điểm lên giường thì đốt lửa phóng hỏa căn hộ, khóa cửa xong liền trực tiếp rời đi.


Trên đường trốn chạy lại bị cảnh sát bắt được, phía trên đều là toàn bộ lời khai của hắn ta.


Mà Đỗ Điểm cũng có thể gọi là trong cái rủi có cái may, vì cửa sổ không đóng lại thế nên khi khói lan ra đều bị mọi người thấy được, vì thế mà được cứu chữa kịp thời.


Lâm Mặc sau khi nghe xong thì trầm ngâm, thần sắc trong ánh mắt Khúc Thừa cũng trở nên sâu thẳm.


"Chị Lâm Mặc..."


Vào lúc này, một tiếng gọi yếu ớt đáng thương khẽ toát ra.


Cả hai người đều đồng thời di chuyển tầm mắt.


"Em thấy lửa... Rất nhiều lửa... Em gọi cho chị, nhưng em không thể nói..." Đỗ Điểm nói đến đây thì khóc nấc lên, đôi mắt đỏ bừng còn giữ lại sự hoảng sợ cùng ám ảnh.


Khi đó cô ấy tỉnh lại liền thấy mình bị bao vây bởi một vòng lửa, tay chân tức khắc mềm nhũn ra, vì đoạn đường đến cửa đã bị chặn nên chỉ có thể ngồi ngốc tại chỗ, phổi ngực càng là một trận khó chịu.


Phải gọi người giúp! Phải gọi người giúp!


Đỗ Điểm động tác hốt hoảng lục tìm điện thoại trong túi xách của mình, mắt nhìn ngọn lửa càng ngày càng đến gần, đôi tay run rẩy bấm đến cuộc gọi gần nhất.


Trước khi ý thức mất đi, cô chỉ biết dùng hết sức thều thào kêu cứu vào điện thoại.


Lâm Mặc thay Đỗ Điểm lau đi nước mắt trên mặt, lời lại chuyển đến Lâm Tuấn Phong: "Trước đây ở London, khách sạn mà em và cô ấy ở bị cháy do hàn xì, cả hai cùng ở một tầng, là người thoát ra cuối cùng."


Lâm Tuấn Phong nhíu mày nhìn cô: "Còn có chuyện này?"


Lâm Mặc không trả lời anh, chỉ đơn giản suy đoán: "Vụ hỏa hoạn đó có phần đáng sợ, chắc là cô bé đã bị dọa đến ám ảnh."


Cả phòng bệnh dần im ắng lại, chỉ còn nghe được tiếng hít thở của mọi người trong phòng. Có chậm rãi cũng có gấp gáp, có rối loạn cũng có bình tĩnh.


Lâm Mặc ở lại cho đến khi Đỗ Điểm dần dần ngủ sâu mới đứng dậy rời khỏi. Trước khi đi còn vỗ vai dặn dò Lâm Tuấn Phong: "Anh cũng, tự lo cho tốt."


---


"Được rồi, cứ theo đơn thuốc mà uống. Nhớ ăn nhiều rau xanh và cá béo, tránh rượu bia, thực phẩm sấy khô và đóng hộp. Còn nữa, phải luôn giữ trạng thái cân bằng thoải mái, không được kích động như hôm trước."


"Vâng ạ." Đồng Đồng nghiêm túc ngồi lắng nghe bác sĩ dặn dò, sau đó mới hỏi: "Vậy bác sĩ, cậu ấy có cần phải tái khám nữa không ạ?"


"Đương nhiên." Bác sĩ cẩn trọng nói: "Bệnh hen suyễn này muốn giữ an toàn vẫn phải tái khám để lấy thuốc và tiêm mỗi tháng một lần. Nhớ, đừng để cậu ấy căng thẳng hay mất cân bằng trạng thái tâm lý, bình xịt phải kiểm tra kĩ lượng dư."


"Vâng, cảm ơn bác sĩ."


Cả hai cùng đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh.


"Cậu đó Lục Tư Bách!" Đồng Đồng nhăn mũi trách mắng: "Làm mình sợ muốn chết. Hôm đó tự dưng lại kích động đến lên cơn hen suyễn, bình xịt thì hết thuốc. Nếu không phải mình may mắn đi qua lại mượn nhà trú mưa thì cậu khẳng định là chết chắc rồi!"


Chàng trai ủ rũ cúi đầu, để lộ cái gáy gầy nhom, nhưng chỉ cần lướt qua đã có thể nhìn thấy làn da tái nhợt đến đáng sợ.


"Này, sao lại không trả lời mình." Đồng Đồng huých nhẹ cậu ta một cái, cắn môi nói: "Nhờ cậu, lo lắng cho bản thân mình một chút đi có được không? Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cậu lại trở nên như vậy? Cậu lại không chịu nói cho mình, ít nhiều gì chúng ta cũng là bạn bè lâu năm, lại còn là đồng nghiệp... "


Lục Tư Bách khẽ ngước mắt lên, cười gượng an ủi: "Không có gì đâu Đồng Đồng. Cậu đừng lo lắng cho mình."


Đồng Đồng nghe vậy thì thất vọng à một tiếng, sau đó lại cười nói: "Hôm nay là cuối tuần, không bằng..."


"Đồng Đồng, xin lỗi, mình muốn ở một mình." Lục Tư Bách cố gắng lộ ra vẻ ôn hòa trên gương mặt tái nhợt thiếu sức sống.


Đồng Đồng sựng người lại, cuối cùng khoanh tay, tức giận nói: "Được, một mình thì một mình!"


"Ừ, để mình đưa cậu về." Lục Tư Bách rõ ràng không có tâm trạng để ứng phó.


"Không cần!" Đồng Đồng uất ức cắn môi, "Mình đi taxi về, không nhọc lòng cậu."


Dứt lời thì hừ lạnh, tăng tốc đi nhanh về phía trước.


Lục Tư Bách bị bỏ lại ở phía sau hơi ngẩn ra, tiếp đến liền đuổi theo, miệng gọi nhỏ: "Đồng Đồng! Đồng Đồng!"


Nhưng Đồng Đồng đi quá nhanh, phút chốc đã đi vào ngã rẽ ở phía trước. Lục Tư Bách nhọc nhằn đuổi theo, còn suýt va phải người cùng lúc đi ra ở ngã rẽ đối diện.


"Xin lỗi, là tôi..."


Lời xin lỗi còn chưa nói hết bỗng tan biến nơi đầu lưỡi. Lục Tư Bách thẫn thờ nhìn hai người trước mặt, trong lòng càng là trống rỗng không thể miêu tả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.