Song Hành

Chương 51: Bận



Sau khi rời khỏi nhà, Lâm Mặc lái xe đến công ty. Mặc dù trong thời gian ở Vân Thiên vẫn luôn xử lý công việc tại nhà, tuy nhiên, quản lý một tập đoàn nào có nhàn hạ như thế, cái mà cô đã xử lý chỉ là một ít, một số kế hoạch dự thảo, trên thực tế công vụ vẫn luôn được hoãn lại, xếp chồng ngay đó. Hơn nửa tháng này, cô vẫn luôn ăn uống ngủ nghỉ tại công ty, mà hôm nay tan việc đúng giờ, cũng hoàn toàn là vì Harvey.


Cuối cùng cũng giải quyết được hơn một nửa đống văn kiện, Lâm Mặc tựa lưng vào ghế nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã quá nửa đêm. Cô ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy, cầm ly rượu đi đến bên cửa kính.


Thành phố này dường như không có khái niệm về thời gian nhất định, mặc dù đã gần một giờ sáng, dòng xe cộ vẫn luôn không ngừng lưu thông, đông đúc, phồn hoa, đầy màu sắc và ánh đèn, vừa nào nhiệt mà vẫn vừa cô đơn.


Lâm Mặc chậm rãi nhấp một ngụm rượu, trong lòng lại là cười nhạo.


Cô đơn?


Có gia đình hạnh phúc, có bạn bè anh em thân thiết, có thuộc hạ trung thành, có quyền lực, tiền tài, cơ hồ đã nắm giữ mọi thứ trong tay, tại sao cô lại cảm thấy cô đơn?


Trong đầu không tự chủ mà phác họa ra một bóng người, gương mặt thon gầy, mái tóc màu đen mềm mại như tơ, dáng mắt sắc sảo uốn lượn cùng đôi đồng tử màu thổ hoàng, ánh nhìn lại dịu dàng nhu thuận.


"Xăm thứ anh thích." Lâm Mặc nhìn thấy chính mình nửa ngồi trên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của người đàn ông, ra lệnh.


"Anh có thể sao?" Người đàn ông dò xét ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung, làn da có chút trắng bệch, tóc mái rũ xuống ở giữa trán càng làm anh ta trở nên thanh tú đẹp đẽ. Trên người anh ta vẫn còn đang khoác áo ngủ bằng lụa, trong tay là một kiện dụng cụ xăm hình màu đen bóng, cả người thoạt nhìn vừa sạch sẽ lại sáng ngời sức sống.


"Ừ." Lâm Mặc gật đầu.


Người đàn ông lại mong chờ hỏi: "Ở đâu cũng được sao?"


Cô cười khẽ, nghiêng người sang, đôi môi như mang theo tia điện hôn nhẹ lên môi anh ta, ôn nhu nói: "Anh muốn thế nào đều được."


Anh ta ngọt ngào câu môi cười, đột nhiên buông xuống máy xăm hình, chạy đi. Đợi đến khi anh ta trở về, trong tay lại nhiều thêm một thỏi son.


Lâm Mặc tựa vào giường, tay chống trán, hiều kỳ hỏi: "Làm gì?"


Vừa dứt lời, đã thấy anh ta ở một bên bôi bôi trét trét lên môi, sau khi tô được một tầng thật đậm thật đỏ mới thỏa mãn đóng  nắp lại, đặt thỏi son sang một bên, chân động, tiến lại gần người đang ngồỉ trên giường.


Anh ta ngồi xuống trước người Lâm Mặc, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cởi ra từng nút áo sơ mi của cô, cởi đến hết lại vòng tay đến sau lưng Lâm Mặc, thoát xuống lớp áo bên trong.


Lâm Mặc tùy ý để anh ta làm, bàn tay chậm rãi mân mê vành tai ửng đỏ của người nào đó. Ai ngờ dưới sự vuốt ve này, đôi tai không chỉ không bớt đỏ, ngược lại càng ngày càng nóng bừng, thiếu điều muốn chuyển sang màu cà chua.


Tiếp theo, trên ngực bỗng mát lạnh, chỉ thấy anh ta chậm rãi ngồi thẳng thân mình, mỉm cười nhìn vết môi trên ngực Lâm Mặc, sau đó mới cầm lên máy xăm, tay bắt đầu động.


Một lúc lâu sau.


Lance thỏa mãn vuốt ve thành quả của chính mình, chăm chú nhìn nó không rời mắt.


Lâm Mặc cầm lấy bàn tay đang di chuyển trên ngực, giúp anh ta lau đi vết son trên môi, nghiêng mắt hỏi: "Thứ anh muốn xăm là cái này?"


"Em nói, muốn anh xăm lên thứ anh thích nhất." Lance cuối cùng cũng dời mắt, nhoẻn miệng cười: "Xăm chính em thì lại quá lâu, quá phức tạp, dù anh có kiên nhẫn thì em cũng sẽ không nhịn nổi. Cho nên là, môi anh vẫn tốt nhất."


Nói rồi lại dịu dàng sờ lên vết môi mình vừa khắc trên ngực cô, ánh nhìn thất lạc: "Em có biết tại sao anh lại xăm ở đây không?"


Không đợi Lâm Mặc trả lời đến, anh ta lại giương môi hôn lên, "Bởi vì trong đây là đuôi tim, là nơi cuối cùng của trái tim em. Anh có thể ở đây sao? Không mong tình đầu, chỉ mong tình cuối. Lâm Lâm, anh sẽ nhé?"


Sau câu nói này, cả căn phòng cũng theo đó mà hòa tan vào hư vô, biến mất không lưu lại dư ảnh.


Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tay đặt lên nơi ngực trái của mình, nhỏ giọng lầm bầm: "Tình cuối sao..."


Đáng tiếc.


Cô thu hồi ánh nhìn, lắc lư ly rượu trên tay, đôi mắt sáng tỏ.


Hóa ra, khi tưởng nhớ một người, sẽ cảm thấy cô đơn.


Đợi một lát, Lâm Mặc thu xếp ổn thỏa mọi thứ, rời khỏi phòng. Cô cũng không quản tầng 60 là cỡ nào cao, không dùng thang máy mà là từng bước từng bước đi xuống bậc thang. Cũng không biết đi được bao lâu, cũng có thể là rất lâu, Lâm Mặc lơ đãng dời tầm mắt, lại thấy nơi tận cùng của hành lang tối tăm phát ra ánh đèn.


Lâm Mặc nhíu mày, nhấc chân bước đến. Cho tới khi đến trước cửa phòng, lẳng lặng nhìn chàng trai đang ngồi trước máy tính, cô có chút ngoài ý muốn.


Là Lục Tư Bách.


Lâm Mặc không có phát ra tiếng động, đầu vai tựa vào cửa, cứ thế im lặng ngắm nhìn cậu ta một lúc lâu.


Chàng trai này có lòng phòng bị rất kém, bị người khác chăm chú nhìn như thế mà vẫn như cũ không phát giác. Hoặc cũng có thể là do cậu ta quá tập trung làm việc nên nhất thời không để ý xung quanh.


Quả nhiên, sau khi tạm dừng tay bấm, quay đầu uống một ngụm trà đặc đắng đến nhăn cả mày, Lục Tư Bách mới ngẫu nhiên nhìn thấy Lâm Mặc đang tựa ở ngoài cửa.


Cậu ta sững sờ, vô thức bật thốt: "Cô..." Sau đó lại hốt hoảng đứng lên, lắp bắp gọi: "Chủ, chủ tịch."


Lâm Mặc nhàn nhạt ừ một tiếng, tiếp theo lại xoay người, định rời đi.


Lục Tư Bách tròn mắt nhìn, theo bản năng mà đuổi theo, "Chờ... chờ đã."


"Sao thế?" Cô xoay người lại.


Đại khái là bị hành động của chính mình làm ngạc nhiên, Lục Tư Bách nhất thời ngẩn ra, "Tôi..." Cậu ta cúi thấp đầu: "Không có gì..."


Nói cái gì? Nói cậu ta rất nhớ cô? Khiển trách cô tại sao lại lạnh lùng như thế, hơn nửa tháng nay vẫn luôn ở công ty, thi thoảng chạm mặt nhau mấy lần, cũng không thèm bố thí một ánh mắt ở trên người cậu ta?


Có tư cách sao?


Chính cậu ta đã quyết định từ bỏ, hơn nữa, người ta cũng đã có bạn trai bên cạnh mỗi ngày, làm sao có thể chú ý đến mình đây.


Lâm Mặc nghiêng đầu nhìn cậu ta một lát. Đột nhiên thân hình người trước mặt khẽ lảo đảo, cái đầu vẫn còn gục thấp, cứ thế ngã xuống.


Cô vội tiến đến, vừa lúc tiếp được Lục Tư Bách ngã vào đầu vai của mình.


"Lục Tư Bách." Cô ở bên tai cậu ta thấp giọng gọi vài tiếng.


Vẫn không có người trả lời.


______


Sau một trận quay cuồng đầu óc, trước mắt tối sầm, Lục Tư Bách vừa tỉnh dậy liền ngơ ngác phát hiện mình thế nhưng đang ở bệnh viện.


Cậu ta ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi đau, bèn dùng hai tay xoa bóp thái dương.


Là Lâm Mặc đưa cậu ta tới đây sao?


Đang lúc còn miên man suy nghĩ, Lâm Mặc từ ngoài cửa tiến vào.


"Tỉnh? Uống nước."


Lục Tư Bách ngẩn ngơ nhìn ly nước trước mặt mình, sau đó vội vàng vươn tay tiếp lấy, uống từng ngụm từng ngụm, đôi mắt tròn mở to, không chớp một cái xem Lâm Mặc lom lom.


Bàn tay Lâm Mặc ấn lên tóc cậu ta xoa xoa vài cái, lạnh lùng mở miệng: "Kiệt sức, hạ đường huyết, thiếu ngủ. Cậu tăng ca bao lâu?"


Lục Tư Bách ngạc nhiên nghe một mạch, cố gắng bỏ qua xúc cảm ấm áp rung động trên đầu mình, dè dặt hỏi: "Tôi... Bây giờ là mấy giờ?"


"Trả lời tôi." Lâm Mặc nhấn mạnh.


"Ách... Chính là, ba ngày rồi." Cậu ta rủ đầu, nhỏ nhỏ nói.


Cô híp mắt thu tay lại: "Làm việc gì?"


"Tôi..."


Lâm Mặc: "Nói."


Cậu ta hít sâu, nhìn vào mắt Lâm Mặc, cuối cùng lựa chọn nói thật: "Công việc của đồng nghiệp, họ không thể làm hết, tôi muốn xử lý giúp họ."


Thật ra cũng không phải như vậy, công việc đã được phân chia rõ ràng đến từng cá nhân, không bao giờ có chuyện không thể hoàn thành. Nói thêm, nếu thực sự không thể hoàn thành thì chính bọn họ phải tự tăng ca, tại sao lại giao hết cho Lục Tư Bách?


Chính là Lục Tư Bách làm người tốt đã quen, làm người ngốc thành thạo, các đồng nghiệp khác lười biếng liền đưa hết việc cho cậu ta làm. Chính mình thì sảng khoái nghỉ ngơi, đi hẹn hò.


Mà Đồng Đồng.


Đồng Đồng vẫn còn đang giận dỗi cậu ta, nhất thời cũng không thèm để ý.


Lục Tư Bách cũng không từ chối.


Cảm giác yêu một người mà không có được thật quá đáng sợ. Cậu ta vô pháp ngừng nghĩ về Lâm Mặc, cứ mỗi đêm nhắm mắt đều băn khoăn không ngủ được. Bận, có lẽ cũng là một cách giải thoát.


Lâm Mặc hẳn cũng biết được điểm mấu chốt, chau mày nói: "Tôi không có thể loại nhân viên như thế." Dứt lời, cô định ra ngoài gọi điện thoại.


Lục Tư Bách yếu ớt ngăn lại: "Không, không phải họ ép. Là tôi tự nguyện mà."


Lâm Mặc liếc cậu ta một cái: "Tôi không cần biết. Mỗi người đều phải làm tốt phận sự của mình, không qua loa, không đùn đẩy trách nhiệm. Những người như vậy không đáng được ở lại."


Lục Tư Bách thật gấp muốn chết. Tuy nói mọi người quả thực có chút lười biếng, thế nhưng mỗi khi nghiêm túc làm việc thì đều đạt chất lượng rất xuất sắc, hơn nữa còn đối xử thật tình với cậu ta. Những việc này căn bản là cậu ta ôm lấy, tự nguyện nhận, mọi người cũng không ép buộc gì.


Lục Tư Bách túng quẫn đến đỏ cả mắt, nói hết lời để ngăn Lâm Mặc lại, nhưng cuối cùng cô vẫn giữ nguyên lập trường, muốn sa thải bọn họ.


Nhìn bóng lưng đang bước ra khỏi, cậu ta mím môi, quát lên: "Nếu không cô muốn tôi làm cái gì! Tôi phải bận, Lâm Mặc, tôi phải bận! Tôi không ngủ, tôi kiệt sức nhưng đến tột cùng vẫn có ích, còn hơn là suốt ngày ngu ngốc nghĩ về cô! Cô ghét tôi lắm sao? Tôi ghê tởm đến thế ư? Tại sao đến cả nhìn mà cô vẫn chẳng thèm nhìn tôi một cái? Đúng vậy, tôi thì làm sao sánh bằng Khúc tổng, làm sao so được với người yêu của cô, tôi chính là xấu xa như thế, là hèn mọn như thế. Đừng quan tâm đến tôi làm gì! Chỉ xin cô đừng sa thải bọn họ, chúng tôi đã bên nhau bao lâu nay rồi. Xin cô, đừng làm như vậy..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.