[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 2



Trong nháy mắt lúc Yam đi vào thế giới này thì tinh thần lực cường đại liền nhanh chóng đoạt lấy tất cả của Hồng Lân, ý thức, tình cảm cùng trí nhớ. Tại lúc Vương phát ra một tiếng quen thuộc mà thân thiết Yam có thể cảm nhận được tận sâu trong đáy lòng, tình cảm vốn thuộc về Hồng Lân mãnh liệt tràn ra.

Hồng Lân vào cung năm mười tuổi, đến nay đã ở cạnh Vương mười năm. Bởi vì từ nhỏ ở trước mặt Vương chỉ có nhu thuận hòa phục tùng khiến cho hắn không thể có được tính cách của chính mình. Chuyện này lúc trước không thể hiện rõ ràng nhưng từ lúc Hồng Lân tiếp xúc với Vương hậu, bị sự ôn nhu hòa mị lực đặc thù của nữ nhân từ Vương hậu giam hãm, dần dần hiểu được cảm giác làm nam nhân. Nói thẳng ra sự thật chính là do hắn ở trước mặt Vương hoàn toàn bị khống chế, mà ở cạnh nữ nhân lại tìm được sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm đã đánh mất của nam nhân, có loại cảm giác áp đảo của người đứng trên.

Đại khái là bởi vì tình cảm phức tạp này, sự dịu dàng nhu nhược của Vương hậu so sánh với lực khống chế quá mức cường hãn của Vương mà dần dần nảy sinh chống đối. Sự ôn nhu cùng nhân nhượng của Vương đối với hắn cũng chậm rãi thay đổi.

Kỳ thật Hồng Lân cũng không phải không có cảm tình với Vương, cũng không vì vậy mà không trung thành. Chính là hắn từ nhỏ lớn lên cạnh Vương, được Vương giáo dục, được sủng ái, cho nên có lúc không nhận biết rõ thân phận của bản thân. Hai người vừa là chủ tớ, vừa là người yêu, cũng có tình cảm huynh đệ thậm chí là phụ tử hòa lẫn trong đó. Cho nên Hồng Lân hiển nhiên là thị sủng mà kiêu (ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo) một cách vô ý thức, đối Vương xuất hiện thời kì chống đối cũng giống như tình trạng tiểu hài tử đối đại nhân bất mãn mà kháng cự. Nhưng kỳ thật, chính là biểu hiện của loại tình cảm này mà quan hệ giữa hai cùng người khác bất đồng.

Tình cảm phức tạp này Hồng Lân không hiểu nhưng Yam là người đứng xem lại hiểu rõ, hơn nữa sau khi tiếp nhận phần tình cảm này lại trầm tĩnh mà phân tích cùng đánh giá.

Sau khi nghe thanh âm của Vương, phần tình cảm thuộc về Hồng Lân liền mãnh liệt trào ra, nhưng đồng thời, tự Yam cũng sinh ra một cảm giác kì diệu.

Chính là lúc xem bộ phim này, hắn ở góc độ người bên ngoài nhìn vào liền có thể tinh tường thấy được những gì Vương phải trả giá vì Hồng Lân và tình yêu sâu đậm của Vương. Hắn thật sự vì kết thúc cuối cùng của Vương mà tiếc nuối, thật sự không thể hiểu được vì sao một đôi hảo tình nhân cuối cùng lại chia ly? Hồng Lân rõ ràng là yêu Vương nhưng lại lựa chọn bước lên con đường không thể quay lại. Là xuất phát từ sự hấp dẫn thể xác? Hay chính vì tuổi trẻ hồ đồ?

Yam là một tương lai nhân loại, hắn cảm thấy Vương vừa cường đại, vừa anh tuấn, hiện tại xem ra tinh thần lực cũng rất mạnh. Vương hậu là hoàn toàn không thể so sánh được, vì vậy cũng không thể lý giải sự lựa chọn của Hồng Lân. Có lẽ đây chính là sự khác nhau của tư tưởng giữa tương lai nhân loại và cổ đại nhân loại.

Lúc này nghe giọng nói của Vương, Yam cảm thấy thanh âm của hắn so với trong phim càng dễ nghe, ánh mắt lại càng thâm thuý động lòng người, không khỏi có chút động tâm.

“Ách…điện hạ, ta nghĩ ngày mai sẽ ly khai” – Yam nhẹ nhàng nói.

Vương lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ân…đi ra ngoài thanh tĩnh vài ngày, chờ đến ngày mười lăm, đại quân phái đi Nguyên triều trở về ngươi cũng quay lại đi”

Trong kịch bản chính là Hồng Lân hướng Vương quỳ xuống nhận sai, cam đoan ngày sau sẽ không cùng Vương hậu tư thông (lăng nhăng). Vương lệnh cho hắn đi ra ngoài thanh tĩnh, Hồng Lân đồng ý. Chính là sau đó Vương liền giống như hối hận, bảo Hồng Lân chờ đến ngày mười lăm sau khi đại quân trở về rồi hãy đi, nhưng Hồng Lân muốn sớm rời đi liền quyết định ngày hôm sau ly khai.

Yam tính tính ngày, hôm nay đã là ngày năm, có nghĩa là mình đi ra ngoài chưa đến mười ngày liền phải trở lại. Hãn, Vương một bên muốn tách Hồng Lân khỏi Vương hậu, để ham muốn của Hồng Lân đối với Vương hậu chậm rãi nguội lạnh. Một bên lại luyến tiếc không muốn hắn rời đi, không muốn cho hắn đi ngay nhưng lại muốn hắn sớm quay về, thật đúng là rất mâu thuẫn.

“Điện hạ!” – Yam dùng ngữ khí của Hồng Lân nói: “Ta đi rồi, điện hạ có nhớ ta không?”

Vương sửng sốt chớp mắt một cái, tiếp theo giống như giật mình trợn to mắt, sâu trong đáy mắt ẩn ẩn dâng lên một cỗ cảm xúc giống như hoài nghi lại như chờ mong.

“Hồng Lân, vậy ngươi có nhớ trẫm không?”

Thật không hổ là Vương a, hoàn toàn không luống cuống, kinh ngạc qua đi lập tức hỏi ngược lại Hồng Lân.

Yam ừ một tiếng, nói: “Ta sẽ nhớ điện hạ”

Hồng Lân trước kia cho tới bây giờ sẽ không nói như vậy với Vương. Hắn đối Vương chỉ có trung thành, hết thảy đều là thái độ của thuộc hạ đối với chủ thượng, quá mức thuận theo cùng đè nén, rất ít khi biểu đạt ý kiến cùng tình cảm chân thật của chính mình. E rằng ban ngày lúc Vương đang hoạ (vẽ) bức tranh, Hồng Lân nói: “Vì sao không cho ta bắn cung?” chính là lần đầu tiên hắn biểu đạt ý kiến của mình với Vương.

Mà hiện tại, Yam đã thế chỗ Hồng Lân, nói ra những lời này hiển nhiên làm cho Vương bị chấn động lớn.

Vương giống như vừa sợ vừa vui nhìn Hồng Lân, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên các loại cảm xúc: kinh hỉ, cảm động, nghi hoặc…Thật sự làm cho Yam sửng sốt, tình cảm của người nguyên thuỷ thật quá mức phong phú cùng phức tạp.

“Hồng Lân…”

Thanh âm của Vương trở nên trầm thấp mà ôn nhu. Âm cuối phát ra thật dài, bình tĩnh lại ẩn chứa bên trong một tia mềm mại, bất giác phát ra mời gọi.

Hồng Lân phi thường quen thuộc. Nó biểu đạt cho: Vương muốn, tối nay phải thị tẩm.

Đây là khế ước ngầm giữa hắn và Vương trong thời gian dài ở chung lập nên.

Vương là bẩm sinh đồng tính luyến ái. Hắn thích nam nhân, thích Hồng Lân, có dục vọng cùng yêu cầu của chính mình. Lúc Hồng Lân còn nhỏ, Vương đảm nhận vai trò là người dẫn dắt (aka công), giáo dục đầy đủ cho Hồng Lân về phương diện đó. Theo Hồng Lân dần dần lớn lên mà đảo ngược.

Vương hiển nhiên càng hưởng thụ cảm giác ở dưới. Những người bẩm sinh đồng tính luyến ái thường có khuynh hướng làm thụ. Hơn nữa Yam nhớ rõ bộ phim này chính là dựa theo một vị Vương đồng tính luyến ái có thật trong lịch sử Triều Tiên mà biên soạn lại.

Vị Triều Tiên Vương đó không chỉ là một tiểu thụ, còn yêu thích giả làm nữ nhân mặc nữ trang. Thích triệu tập các thần tử anh tuấn lại cho cung nữ loả thân hầu hạ, chính mình ở bên ngoài rình coi, đến khi chính mình cũng bị kích thích liền thay quần áo của cung nữ đi vào mà hoan ái. Bất quá vị Triều Tiên Vương đó cũng có ưu điểm. Tuy rằng không thể trị quốc nhưng lại rất am hiểu âm nhạc cùng hội hoạ. Bức “Triều Tiên du sơn” hắn hoạ chính là quốc bảo tối trân quý.

Mà vị Vương trước mặt, trong thế giới này, hiển nhiên có bóng dáng của vị Vương trong lịch sử đó. Âm nhạc, hội hoạ, đồng tính luyến ái…Bất quá so với vị kia vẫn là vĩ đại xuất chúng hơn nhiều. Ít ra thì chuyện hoang đàng phóng đãng sẽ không tồn tại.

“Điện hạ” -Yam nghe ra ám chỉ cùng mời gọi của Vương, do dự một chút, có cảm giác lỡ đâm lao đành phải theo lao.

Lúc đầu hắn chính là nghĩ muốn cùng Vương tiếp xúc một chút, dù sao thì hai người họ cũng là nhân vật chính trong thế giới này, quan hệ của cả hai đã định sẵn, vì phải bảo trì sự ổn định nên không thể tuỳ tiện thay đổi.

Nhưng hắn thật không ngờ mình chỉ nói một câu: “Ta sẽ nhớ ngươi”, liền khiến cho Vương cảm động đến vậy và nổi lên…dục vọng.

Ở khoảng khắc này, mặc kệ là Yam hay là Hồng Lân, cũng không thể cự tuyệt Vương. Cho nên Yam chỉ do dự trong chốc lát, rất nhanh liền quyết định.

Hắn ngồi dậy, chậm rãi cởi quần áo trên người, sau đó quay đầu lại thấy Vương vẫn yên lặng nằm trên giường, nói: “Điện hạ, cần vi thần giúp ngài cởi áo không?”

Vương chậm rãi ngồi dậy, đưa tay chạm vào bả vai xích lõa (cởi trần) của Hồng Lân, nhìn thân hình cường tráng trước mặt, đôi con ngươi càng thêm thâm trầm.

Vương nhìn Hồng Lân, gắt gao quan sát hai mắt hắn, bỗng nhiên nói: “Hồng lân, ngươi là nguyện ý?”

“Điện hạ”- Yam có thể cảm nhận được sự bất an cùng dè dặt tận sâu trong dáy lòng của Vương, không khỏi vì người trước mặt mà cảm thấy…đau lòng.

Ân, đúng vậy, là đau lòng, không phải là đồng tình cùng thương hại.

Yam rất ngạc nhiên khi chính mình lại sinh ra loại cảm giác này, hắn dùng khuôn mặt anh tuấn lại lộ ra vẻ non nớt của Hồng Lân, mỉm cười nói với Vương: “Ta đương nhiên là nguyện ý”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.