[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 5



Yam trong lòng sợ hãi. Hắn ẩn ẩn đoán được thân phận của người này. Vị Phác đại nhân này, rất có thể là đứa con thứ ba của Phác thừa tướng đã bị Vương đồ sát (giết hại) trên đại điện ngày đó, Phác Thành Nam.

Phác thừa tướng cùng con trưởng và con thứ đều tham gia mưu phản lật đổ Vương, gia tộc cũng bị Vương nhổ tận gốc. Chỉ có tiểu nhi tử Phác Thành Nam này của hắn, bởi vì mấy năm trước đi sứ sang Nguyên triều, không ở trong nước nên tránh được một kiếp.

Chính là không nghĩ đến hắn lại liên hợp với mấy tên quan lại Triều Tiên ở yến kinh, dưới sự hỗ trợ của Binh bộ thượng thư Nguyên triều dự định ở yến hội mừng đại quân trở về mà ám sát Vương.

Yam nheo mắt. Chẳng lẽ vở kịch thoát ly nội dung vốn có, Triều Tiên Vương sẽ không bởi vì cùng chính mình quyết đấu mà thân vong, nhưng vẫn sẽ chết vì bị ám sát?

Nghĩ vậy khiến cho Yam cảm thấy sợ hãi trong lòng. Nếu Vương chết, nhân vật trọng yếu duy trì thế giới này biến mất không biết sau đó sẽ phát sinh cái gì. Hơn nữa, quan trọng nhất là hắn không muốn Vương chết.

Bọn họ sau khi nói những câu đó liền xoay người hướng phía sâu trong rừng đi đến. Yam đi theo phía xa xa thấy bọn họ vào một cái thôn nhỏ.

Tinh thần lực của Yam cường đại, không cần cố sức cũng có thể nghe được thanh âm của bọn họ. Vị Thôi tiên sinh kia võ công cao thấp như thế nào cũng có thể cảm nhận được. Chính là bọn họ rất cẩn thận, hơn nữa tựa như đang chờ đồng bọn, lúc sau trò truyện không còn nhắc đến chuyện ám sát nữa.

Yam cẩn thận theo sát bên cạnh những người này, âm thầm ẩn núp ba ngày, rốt cuộc chờ được đồng bọn của bọn họ, làm rõ âm mưu ám sát.

Yam âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới ở Triều Tiên có nhiều người phản đối Vương như vậy. Trong một lần Vương đại khai sát giới đã khơi dậy sự sợ hãi cùng phản kháng của rất nhiều người, phương pháp này rõ ràng chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc. Nếu Yam xuyên đến sớm một chút, tại thời điểm đó liền cùng Hồng Lân dung hợp, hắn nhất định sẽ không đồng ý quyết định của Vương.

Bạo lực là thủ đoạn trực tiếp nhất để giải quyết vấn đề, nhưng cũng chính là thủ đoạn sai lầm nhất.

Triều Tiên là một tiểu quốc, chịu sự thống trị của Nguyên triều, Vương thực chất là một con rối. Trong triều, phần lớn đại thần phụ thuộc vào Nguyên triều, xem lời của Nguyên triều hoàng đế là hoàng mệnh mà tuân theo.

Kinh Nguyên Quân, cháu của Vương vẫn lấy danh học tập mà ở lại đại đô yến kinh nhưng trên thực tế là con tin. Nhưng dã tâm của hắn hiển nhiên không nhỏ, ở yến kinh chưa bao giờ chịu an phận. Bởi vì Vương cùng Vương hậu, xuất thân là Nguyên triều công chúa đại hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa có con nối dòng, đây cũng chính là nhân tố cực kì bất lợi đối với Vương. Nghe nói Kinh Nguyên Quân so với Vương nhỏ hơn sáu tuổi, hiện nay ở đại đô đã có tam tử nhất nữ. Hơn nữa chính thê lại là nữ nhi của Nguyên triều Binh bộ thượng thư Hô Nhĩ Duyên. Khó trách Hô Nhĩ Duyên hỗ trợ đám người Phác Thành Nam quay về Triều Tiên ám sát Vương. Nếu Kinh Nguyên Quân làm quốc chủ (chủ của một nước), thế lực của hắn cũng sẽ đại trướng (lớn mạnh).

Vương lần trước giết hại gần một nửa đại thần trong triều, khiến cho việc triều chính hầu như tê liệt. Rất nhiều chức quan đến nay vẫn để trống, không có người thích hợp thay thế. Hơn nữa vì sự tàn bạo của người, một ít quan viên nguyên bản bảo trì thế trung lập cũng bởi vì sợ hãi mà dần dần nghiêng về phía ủng hộ việc lập tân Vương.

Trước tình thế như vậy, Yam không khỏi vì Vương mà lo lắng.

Hắn biết rõ những năm gần đây Vương vẫn hi vọng có thể chấn hưng triều chính, cố gắng lôi kéo cùng đoàn kết thế lực khắp nơi nhưng bởi vì sự cường đại cùng kiểm soát sâu sắc của Nguyên triều đối với Triều Tiên, còn nhược điểm không có con nối dòng khiến cho Vương trước sau vẫn không thể chân chính đoạt được thực quyền. Trước mắt vũ khí tối hữu lực trong tay Vương chỉ có Kiện Long Vệ cùng ba vạn cấm vệ quân ở kinh đô và vùng lân cận.

Kế hoạch của đám người Phác Thành Nam là sử dụng vài tên giang hồ cao thủ từ yến kinh mời đến, hoá trang hoà lẫn vào đại quân hồi triều mà ám sát Vương ngay tại yến hội.

Hiển nhiên trong đại quân cũng có đồng mưu của bọn họ. Nhưng Yam theo dõi mấy ngày vẫn không tìm được kẻ nội ứng kia là ai. Những người này phi thường cẩn thận, không nhắc đến tên của đối phương mà chỉ dùng danh hiệu. Nếu không phải ngày ấy bọn họ ở trong rừng nhất thời lơi lỏng, nhiều lời vài câu, Yam cũng vô pháp đoán ra thân phận của Phác Thành Nam.

Tiếp tục ở cạnh những người này cũng không thể tìm hiểu thêm được gì, Yam liền trở lại Tân thành thu thập đồ vật lập tức trở lại kinh thành.

Khi Yam trở về kinh thành là ngày mười hai, cách ngày đại quân trở về còn ba ngày.

Yam trước tiên về phòng của mình, chỉnh lí lại một chút, thay đổi y phục liền đi gặp Vương, chợt nghe có người gõ cửa.

“Ai?”

“Đại ca, là ta”

Yam mở cửa, là huynh đệ tốt của hắn, Hàn Bách.

“Đại ca, ngươi rốt cuộc đã trở lại” Hàn Bách thật cao hứng nhìn thấy hắn.

Yam vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười nói: “Ta không ở mấy ngày, có chuyện gì xảy ra không?” Hắn thực thích Hàn Bách, trong Kiện Long Vệ thiếu niên này là đơn thuần nhất, tính cách cùng chính mình rất hợp. Hiện tại bởi vì hắn xuyên đến, làm nội dung vở kịch thay đổi nên Hàn Bách cùng một vài huynh đệ khác cũng không bởi vì giúp hắn thoát khỏi đại lao (nhà tù) mà bị Vương trảm thủ thị chúng.

Hàn Bách nghe vậy, xoay người cẩn thận đóng cửa lại, giữ chặt hắn thấp giọng nói: “Đại ca, thời gian ngươi không ở đây, tâm tình của Vương luôn không tốt. Mọi sự của Kiện Long Vệ đều là Phó tổng quản xử lý, bất quá…” Nói tới đây, Hàn Bách đột nhiên dừng lại.

“Bất quá cái gì?”

Hàn Bách chần chờ một lát, cắn cắn môi nói: “Đã nhiều ngày Phác Phó tổng quản vẫn luôn túc trực trong nội cung hầu hạ, ngay cả, ngay cả buổi tối cũng ở lại nội cung…”

Yam hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi sửng sốt một chút.

Kiện Long Vệ phụ trách an toàn của Vương, chức trách chỉ là hành sự (hoạt động) tại ngoài cung, nội cung đều là phi tử cùng nội thị. Trước kia chỉ có Hồng Lân có thể ở qua đêm trong nội cung, cũng là vì quan hệ đặc thù của hắn và Vương, mà hiện tại Phác Thắng Cơ…

“Ta đã biết” Yam thản nhiên nói.

Hàn Bách có chút lo lắng, kêu: “Đại ca”

Yam nhìn hắn một cái, nghiêm khắc nói: “Chuyện của nội cung, không cần ngươi nhiều lời. Ngươi nhớ kỹ, quyết định của điện hạ không ai có thể can dự! Chúng ta chỉ cần phục tùng là tốt rồi!”

Đây là “giáo huấn” mà Hồng Lân vẫn luôn nói với đám người Hàn Bách, kỳ thật là một loại phương thức bảo hộ bọn họ. Chỉ có Hồng Lân mới biết được tâm tính của Vương hỉ nộ là cỡ nào bất định, lãnh ngạo tàn bạo. Có lẽ chỉ có đối với hắn, Vương mới có thể bày ra tất cả ôn nhu cùng bao dung của chính mình.

Hàn Bách gật gật đầu, bỗng nhiên vui vẻ cười nói: “Hiện tại đại ca trở về, chúng ta an tâm. Có ngươi ở đây, tâm tình của Vương cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, cuộc sống hằng ngày của chúng ta cũng dễ qua”

Yam nhịn không được cười nói: “Ngươi tiểu tử này, đừng nghĩ làm biếng. Được rồi, ta phải thay quần áo, còn phải đi gặp điện hạ”

Sau khi Hàn Bách rời đi, Yam thay đổi y phục, hướng cung điện nơi Vương trụ thường ngày đi đến.

Trong lòng Yam suy nghĩ lời Hàn Bách nói, âm thầm hoài nghi, chẳng lẽ hắn rời đi vài ngày Vương liền thay lòng đổi dạ?

Hẳn là sẽ không. Lấy tính tình của Vương, nếu dễ dàng thay đổi như vậy cũng sẽ không từ lúc Hồng Lân mười tuổi vẫn luôn đau khổ chờ đợi. Hơn nữa hắn nhớ rõ trong nguyên tác, Phác Thắng Cơ quả thật thừa lúc Vương cùng Hồng Lân bất hoà mà chủ động xin được nguyện ý vì Vương thị tẩm lại bị Vương không chút do dự cự tuyệt. Đó là lí do mà Yam yên lòng, chắc hẳn Vương để cho Phác Thắng Cơ ở lại nội cung là có nguyên nhân khác.

Yam đi vào điện ngoại, nghĩ muốn cầu kiến điện hạ, ai ngờ nội thị lại nói cho hắn biết Vương đang ở hậu hoa viên.

Vì thế Yam lại đi vòng lại vào hậu hoa viên, xa xa còn chưa đến gần liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Vương.

“Ha hả a, Phó tổng quản có tâm, lễ vật này trẫm thực thích”

“Chỉ cần điện hạ hài lòng, vi thần nguyện ý máu chảy đầu rơi chỉ mong đổi lấy một nụ cười của điện hạ” Nói chuyện đúng là Phác Thắng Cơ, hắn đang dùng ánh mắt nhiệt tình trước sau như một nhìn chằm chằm Vương.

Yam chậm rãi đến gần, khom người nói: “Điện hạ, ta đã trở về”

Vương nhanh chóng xoay người, nhãn tình của người sáng lên, vẻ mặt kinh hỉ (vui mừng) muốn cũng không giấu được, hai tròng mắt giống như đột nhiên phát sáng.

“Hồng tổng quản, ngươi như thế nào lại trở về sớm như vậy?”

Yam mỉm cười, nhìn Vương nói: “Vi thần đi bên ngoài cách xa ngàn dặm, trong lòng tưởng niệm điện hạ, cho nên trở về”

Hắn nói có chút khoa trương. Tân thành cách kinh đô nhiều nhất chỉ có một trăm dặm, làm sao lại cách xa ngàn dặm như vậy. Bất quá hắn biết nói như vậy Vương nhất định sẽ rất vui, cho nên hắn không ngại làm cho ngài vui vẻ một chút.

Quả nhiên Vương nghe xong vô cùng cao hứng, thậm chỉ còn cảm giác có vài phần thụ sủng nhược kinh (được sủng mà kinh ngạc). Vương vui mừng đến không biết biểu đạt như thế nào, lập tức không chút do dự nói: “Vừa rồi Phác phó tổng quản dâng cho trẫm một thanh danh đao, trẫm tặng cho ngươi, ngươi xem có thích không?”

Yam nhịn không được mà vì Phác Thắng Cơ ở bên cạnh khuôn mặt khẽ biến nổi lên một tia đồng tình.

Thật sự là rất đáng thương. Hắn thiên tân vạn khổ tìm được thanh danh đao này, tiến hiến cho Vương, chính là vì muốn nhìn thấy Vương cười. Ai ngờ vì sự trở lại của mình cùng hai câu nói, khiến cho Vương vui sướng đến không biết làm thế nào cho tốt liền thuận tay đem tặng thanh đao cho mình.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, vị Triều Tiên Vương này tuy là nhất quốc chi chủ, địa vị tôn quý, nhưng phương thức biểu đạt tình cảm lại thập phần ngây thơ. Hắn chỉ biết thông qua cách không ngừng tặng Hồng Lân các loại lễ vật quý báu, sử dụng phương thức gần như lấy lòng để biểu đạt tình cảm của chính mình. Những y phục phiêu lượng (lộng lẫy), danh kiếm sắc bén, tuấn mã cao lớn thượng đẳng…đều là cách thức nịnh nọt ý trung nhân (người trong lòng) của Vương.

Đáng tiếc phương pháp ngu ngốc này của Vương, gặp phải kẻ khờ thì chỉ có thể ảm đạm thụ thương.

Hồng Lân căn bản không cần những lễ vật này. Vương muốn hắn ăn mặc càng đẹp, hắn lại càng xấu hổ. Vương đưa cho hắn lễ vật càng quý báu, hắn càng bất an.

Bất quá hiện tại Yam không có loại gánh nặng tâm lý này.

Hắn tiếp nhận thanh đao Vương đưa cho, vừa nhìn đã thấy quả nhiên thân đao sáng như tuyết, đao phong lợi hại.

“Hảo đao” Hắn khen.

Vương vui sướng nói: “Ngươi thích không?”

Ánh mắt nóng bỏng mà lấy lòng này, quả thực cùng vừa rồi khi Phác Thắng Cơ đem đao tiến hiến cho Vương giống nhau như đúc.

Phác Thắng Cơ xem ở trong mắt, không khỏi cắn chặt răng, yên lặng lui về phía sau từng bước.

Hắn thật sự không chịu được yêu thích của Vương đối với Hồng Lân. Loại này yêu thích khiến tâm hắn thật sâu đau đớn, mỗi lần chứng kiến đều cảm thấy phẫn hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.