Sáng sớm hôm sau vừa ra cửa, bên ngoài một mảnh trắng xóa nhìn rất đẹp mắt.
Khúc Sênh chụp một tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè khiến bạn bè cậu đồng lòng ghen tị.
Nếu như mọi lần thì cậu sẽ tiếp tục khoe khoang, nhưng hôm nay lại không có tinh thần làm như vậy.
Làm trợ lý của Kinh Tùng Triệt, đương nhiên cậu phải đi theo anh mọi lúc mọi nơi nhưng cả buổi sáng qua đi, cậu chẳng cần phải làm gì, những người khác cũng coi cậu như bù nhìn.
Khúc Sênh không kịp cảm thấy không được tự nhiên, cả người cậu như bay bổng.
Có phải Kinh Tùng Triệt có chút chút ý gì với cậu không vậy?
Không đúng, anh là thẳng mà.
Vậy vì sao anh lại tốt với cậu như vậy, thật sự chỉ vì ông nội Kinh thôi sao?
Khúc Sênh cũng không phải hoàn toàn ngốc nghếch, sở dĩ nhượng bộ rất nhiều chuyện là bởi vì cậu cũng muốn thăm dò.
Ánh mắt của cậu không khỏi dõi theo bóng dáng của Kinh Tùng Triệt.
Trong lúc đi khảo sát, có rất nhiều người vây quanh người đàn ông, Khúc Sênh đi sau cùng, đứng cách anh rất xa.
Cậu nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh không chớp mắt.
Dường như cũng có cảm ứng, đột nhiên Kinh Tùng Triệt dừng nói chuyện, quay đầu nhìn ra chỗ cậu.
Khúc Sênh thoáng giật mình, dời ánh mắt đi, đưa tay lên sờ sờ vành tai.
Hai bên bàn bạc hợp tác rất vui vẻ, Khúc Sênh giống như một người ngoài cuộc.
Cậu không thể dung hòa vào bầu không khí này, cũng không muốn dung hòa vào nó.
Mặc dù những năm đầu đại học cậu bị ảnh hưởng từ Kinh Tùng Triệt nhiều nhất, nhưng một phần nguyên nhân cũng vì chính bản thân cậu.
Cậu thẳng thắn và bộc trực, không có bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện, cũng không có khả năng giao tiếp.
Ngay cả khi nhập mã đến hói đầu thì cũng chỉ có cậu đối diện với màn hình.
Nhìn ra bên ngoài qua bức tường kính màu xanh nhạt, dưới những tòa nhà cao mấy chục tầng, xe cộ trở nên nhỏ xíu, còn đám đông lại lớn đến lạ thường.
Buổi chiều trở về đến khách sạn từ sớm, Khúc Sênh nghe đồng nghiệp thảo luận nên đi đâu chơi, thậm chí bọn họ còn mời cả Khúc Sênh, hiển nhiên là vứt Kinh Tùng Triệt ra ngoài cuộc chơi.
Cảm giác khoảng cách trên người Kinh Tùng Triệt quá mạnh.
Mọi người đều biết rõ công ty này chẳng qua cũng chỉ là cơ hội Kinh Phong đưa cho con trai luyện tập, tương lai anh vẫn phải trở về Kinh Thị thừa kế sự nghiệp.
Đây là điều hết sức bình thường.
Khúc Sênh không hiểu rõ những thứ cong cong lượn lượn này, quay đầu hỏi Kinh Tùng Triệt: "Anh có đi không?"
Khoảnh khắc đó, cậu cảm giác đồng nghiệp xung quanh đều như đang nín thở.
Cũng may Kinh Tùng Triệt lắc đầu nói: "Mọi người chơi vui là được rồi."
Không đợi mọi người thở phào, Khúc Sênh to gan nói, "Không phải nói có thể đưa tôi đi chơi sao, buổi tối đi dạo được không"
Kinh Tùng Triệt nhìn cậu một lát, gật đầu, "Em muốn đi đâu?"
Chữ "em" này là độc quyền, mọi người nghe xong đều thả lỏng, chỉ có Trương Đô Dương là bày ra vẻ mặt phức tạp.
Bình thường Kinh Tùng Triệt đi công tác sẽ chỉ giải quyết công việc chung, thời gian đã được sắp xếp sẵn, chắc chắn sẽ không để lãng phí một giây một phút nào.
Khúc Sênh nói: "Quán bar!"
Buổi tối mười giờ, tuyết vừa mới rơi một trận lớn nhưng nơi đây vẫn xa hoa trụy lạc như ban đầu, sương mù cũng đang từ từ bốc hơi.
Câu lạc bộ Thiên Nhai mang hương vị Thượng Hải xưa, trang trí cổ điển và lộng lẫy.
Kinh Tùng Triệt rất ít khi đặt chân đến những nơi này, ngoại trừ những lần không từ chối được.
Mặc dù có phòng riêng nhưng Khúc Sênh kiên quyết muốn vào tận câu lạc bộ để xem xem.
Kinh Tùng Triệt không lay chuyển được cậu, chỉ có thể đi xuống dưới lầu với cậu.
Khúc Sênh: "Anh là khách quen à, quản lý cũng quen biết anh."
Kinh Tùng Triệt: "Câu lạc bộ này là sản nghiệp của nhà họ Sầm."
Khúc Sênh khẽ giật mình, Kinh Tùng Triệt lại quay đầu, nửa nghiêm túc nói, "Cho nên Nhậm Hàng không dám tới."
Khúc Sênh: "Không phải chú Nhậm à?" Ánh mắt kia rõ ràng đang nói, người không có ở đây, anh rất là làm càn.
Kinh Tùng Triệt: "Giống nhau cả."
Khúc Sênh đoán không ra anh có thái độ gì với Nhậm Hàng, dường như không kính trọng như ngoài mặt, nhưng hai người là quan hệ hợp tác...!Hầy, phiền phức quá, không nghĩ nữa.
Khúc Sênh đã từng đến rất nhiều quán bar, nhỏ có lớn có, nhưng quán bar này lại khá kín đáo.
Đều là nhân viên văn phòng đến thư giãn sau giờ làm việc, rất có quy củ, cũng có sân khấu và ca sĩ đứng hát ca dao trên đó.
Khúc Sênh thất vọng, cực kỳ nghi ngờ Kinh Tùng Triệt đang cố ý.
Dù gì Hoa Đô cũng là một thành phố lớn, nhiều chỗ có thể đi như vậy nhưng sao Kinh Tùng Triệt lại cố ý chọn nơi như thế này.
Khúc Sênh dừng chân, tiến đến nói thầm bên tai Kinh Tùng Triệt, "Anh đang chỉnh tôi đấy à?"
Kinh Tùng Triệt không đoán trước được bỗng nhiên cậu tới gần, lòng bàn tay giữ khuỷu tay Khúc Sênh nhẹ nhàng đẩy ra lại kéo lại, cầm chặt, "Em muốn lên sân khấu hát không?"
Trong nháy mắt Khúc Sênh mở to hai mắt.
"Tôi có quen ông chủ quán bar, tôi đi nói với anh ta một tiếng là em có thể lên hát."
Khúc Sênh co người lại, "Không cần, tôi không biết hát."
Thăm dò thất bại, Kinh Tùng Triệt hoàn toàn không phản ứng, còn cậu lại vô cùng bối rối.
Kinh Tùng Triệt gọi hai ly cooktail, Khúc Sênh rất quen thuộc với rượu, ở trong ban nhạc cậu cũng hay uống, nhanh trí nói: "Chúng ta uống rượu đi!"
Kinh Tùng Triệt dùng ánh mắt ra hiệu như đang nói, nếu không thì bây giờ chúng ta đang làm gì?
Cooktail không đủ, còn muốn gọi thêm Whiskey, Khúc Sênh nghĩ thầm, dù sao cũng không phải cậu trả tiền, uống thì uống thôi.
Uống được mấy ly, mặt cậu nhanh chóng đỏ ửng lên như uống say, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Khúc Sênh chỉ vào Kinh Tùng Triệt nói: "Anh..."
Cái tay kia chọc chọc vào lồng ngực cứng rắn của anh.
Kinh Tùng Triệt thấy hành vi to gan này của cậu, không nói gì cũng không ngăn lại, chỉ lấy tay giữ chặt hai tay cậu để tránh rớt từ trên ghế xuống.
Khúc Sênh bỗng nghiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, "Tôi thích đàn ông."
Đây là lần thứ mấy cậu nói với anh về tính hướng của cậu rồi nhỉ? Không nhớ rõ nữa.
"Không chỉ động tay động chân với anh mà còn có thể ăn đậu hũ của anh nữa đó." Khúc Sênh nói vô cùng nghiêm túc.
Kinh Tùng Triệt cúi đầu, dường như muốn chạm trán với cậu.
"Ừm."
Khúc Sênh: "..."
Mẹ nó.
Ừm cái rắm á!
Giả say thất bại, Khúc Sênh lại uống tiếp, thực sự coi rượu như nước lã.
Trong lúc Kinh Tùng Triệt cố ý ngăn cản, Khúc Sênh càng phản nghịch, túm cổ áo của anh, vô cùng càn rỡ: "Anh đừng quản tôi, tôi không uống say."
Đây là đã uống say quá nửa rồi.
Vẻ ngoài của hai người đều rất đáng chú ý, không ít người ở đây chú ý tới hành động của hai người.
Có một người đàn ông xăm trổ đầy tay, thân hình cường tráng quan sát bọn họ một lúc, cuối cùng không nhịn được đi tới gọi một tiếng.
"Kinh Tùng Triệt."
Kinh Tùng Triệt bình tĩnh ngẩng đầu, cùng với Khúc Sênh đang mờ mịt cũng ngẩng đầu theo.
Đại ca xăm trổ kia nuốt nước miếng, "Đến Hoa Đô sao không nói với anh em một tiếng?"
"Chỉ đi công tác thôi, không ở lâu." Kinh Tùng Triệt vừa nói vừa che chở Khúc Sênh, thấy cậu muốn giẫm lên ghế xoay đứng lên mới nghiêm nghị nói, "Không được!"
"Vị này là?"
"...Em trai tôi." Kinh Tùng Triệt nói.
Đại ca xăm trổ rõ ràng không tin, hắn chưa bao giờ nghe nói qua Kinh Tùng Triệt có em trai.
Mà nếu có thật thì cũng là một tin tức lớn.
"Ồ, vậy có cần tôi tìm một phòng giúp cho không?" Người đàn ông xăm trổ dùng ánh mắt ám chỉ.
Kinh Tùng Triệt: "Không cần, em ấy uống rượu rất ngoan."
Nhìn thấy bảy, tám ly rượu không trong tay Khúc Sênh, trong đó chắc chắn có ly của Kinh Tùng Triệt, ánh mắt tay xăm trổ rất phức tạp.
"Cậu ta uống rượu với cậu?"
Khi còn học cấp ba Kinh Tùng Triệt có thể uống được cả bia cả rượu, uống như muốn chết đi sống lại, cũng không bao giờ quan tâm đến mạng của người khác.
Người đàn ông xăm trổ cũng không tiếp tục nghiên cứu quan hệ của hai người, chỉ nói: "Lần sau đến đây cứ nói với anh em một tiếng, chúng ta lâu rồi không gặp, họp lớp cậu cũng không tới."
Khi học cấp ba, quan hệ giữa Kinh Tùng Triệt với hắn cũng không tệ, quan hệ cùng nhau gặp rắc rối.
Trước nay Kinh Tùng Triệt đánh nhau đều không có ai biết, trước mặt người ngoài anh vẫn luôn là một học sinh ưu tú.
Sau này các bạn học rất ít liên lạc, chỉ thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu.
Các bạn cùng lớp đều nghĩ anh kiêu căng lại bạc tình bạc nghĩa nhưng lúc người đàn ông xăm trổ này khó khăn nhất, Kinh Tùng Triệt lại chủ động liên lạc với hắn, nói muốn đầu tư vào quán bar của hắn, có như vậy quán bar này mới có thể tiếp tục kinh doanh.
Khúc Sênh quả thật uống say, chỉ giày vò một chút đã không ầm ĩ nữa.
Bác tài dừng xe trước quán bar, Kinh Tùng Triệt khoác áo khoác của anh lên người Khúc Sênh.
Mở cửa xe ra, Khúc Sênh run một cái, ngoan ngoãn theo anh bước vào.
Trở về phòng, Khúc Sênh có chút ngơ ngác.
Kinh Tùng Triệt cởi áo len cho cậu, cậu hỏi: "Anh làm gì?"
Kinh Tùng Triệt nghĩ nghĩ, kéo tay cậu đặt trên lồng ngực mình, "Cho em chiếm tiện nghi."
Kinh Tùng Triệt thuận lợi cởi quần áo cho cậu ra, bên trong chỉ còn một bộ quần áo đơn giản.
Khúc Sênh không chịu được lạnh, buổi chiều lúc về khách sạn nói gì cũng phải mặc nhiều, nhưng trong phòng lại nóng, cả người cậu nóng hầm hập, hai má ửng hồng, do uống rượu mà môi cũng đỏ theo.
"Khúc Sênh." Kinh Tùng Triệt nói.
Khúc Sênh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mờ mịt.
Kinh Tùng Triệt nhéo vành tai cậu một cái, rất mềm, "Tối hôm qua vì sao phải giả bộ ngủ?"
Khúc Sênh: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Triệt: Em trai ngốc nghếch của tôi.
Sênh Sênh: Sao lại bị lộ rồi....