Song Hướng Thay Đổi

Chương 35: 35: Còn Chưa Chuẩn Bị Kỹ




Suối nước nóng chỉ cao đến ngực, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, trong một phòng độc lập khép kín, hai người đứng cách nhau một khoảng xa.
Kinh Tùng Triệt tựa đầu vào thành hồ, lộ ra gương mặt sắc bén, các đường nét trên khuôn mặt sắc nét, yên tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khúc Sênh đứng cạnh hồ giơ điện thoại lên, bày ra tư thế chụp ảnh, nhưng màn hình lại hơi chếch đi hướng sang bên cạnh.
Kinh Tùng Triệt mở mắt ra, Khúc Sênh nhanh tay lẹ mắt quay điện thoại về phía mình, "tạch tạch" chụp mình một tấm.
Chưa kịp cảm thán về sự nhạy bén của mình, phía sau truyền đến giọng của Kinh Tùng Triệt, "Em chụp ảnh rồi định đăng ở đâu?"
Da đầu Khúc Sênh tê rần, lúc xoay người thì Kinh Tùng Triệt đã đi tới phía sau cậu, ánh mắt đồng thời dừng trên người cậu.

Mặc dù vẫn mặc quần bơi nhưng cũng không khác trần trụi là mấy, Khúc Sênh liếm liếm môi, đáp lại: "Không đăng lên đâu cả..." Nói xong lại sửa lại ý, "Có thể đăng lên weibo."
Kinh Tùng Triệt nhíu mi, dường như không đồng ý.
Khúc Sênh ngẩng đầu nhìn anh, quan sát vẻ mặt của anh, "Cũng không phải ảnh gì không thể đăng?"
Kinh Tùng Triệt: "Cho tôi xem một chút."
"Không cho xem, anh quản nhiều lắm, sao anh quản tôi nhiều vậy?"
Khúc Sênh khóa điện thoại đặt lên trên thành hồ, quay lưng về phía đối phương, cả người đỏ như tôm luộc.

Tóc cậu hơi dài, đuôi tóc chẻ ra hai bên gáy, ở giữa có lõm nông nhô ra từ cổ đến sống lưng, chỉ cần nhìn là có thể hình dung được cảm giác chạm tay vào.
Tầm mắt của Kinh Tùng Triệt quá mức mãnh liệt, cậu không giả vờ được nữa liền quay người lại, một cánh tay với qua, vòng qua sau người cậu.
Kinh Tùng Triệt đã ở trước mặt.
Dòng nước đang dao động lại không có một chút âm thanh, hơi thở như hòa vào hơi nước, mọi thứ như được lấp đầy, lấp đầy bởi bầu không khí, bởi đôi mắt, bởi nhịp đập của trái tim.
Điện thoại của cậu bị Kinh Tùng Triệt cầm ở trong tay mở khóa một cách thoải mái.
Hai người mỗi ngày sáng sớm đều mặt đối mặt, mật khẩu điện thoại Khúc Sênh lại rất đơn giản, Kinh Tùng Triệt chắc cũng đã thấy qua.

"Anh đây là đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác!" Khúc Sênh vừa nói vừa muốn đoạt lại điện thoại
Kinh Tùng Triệt cầm điện thoại xoay màn hình về phía cậu: "Nhưng người em chụp là tôi."
Ảnh là Khúc Sênh tùy ý chụp, máy ảnh cũng không chụp chính xác vào anh, chỉ chụp được sau lưng Kinh Tùng Triệt.
"Không cẩn thận mà thôi...!Anh kiện tôi chắc."
Kinh Tùng Triệt hỏi: "Sao tôi phải kiện em chứ?"
"Tôi thuận miệng nói thôi, anh có thể đừng coi là thật được không vậy?" Khúc Sênh bất đắc dĩ, đưa lấy lấy điện thoại rồi xóa ảnh đi, "Như vậy được chưa?"
Ảnh từ động chuyển đến tấm ảnh trước đó, là một tấm do Thư Tử Viện chụp vào buổi biểu diễn lần trước.

Trang phục màu tím lấp lánh dưới ánh đèn nê-ông, lộ ra chiếc áo sơ mi đen ngắn đến xương sương bên trong, gương mặt của cậu cũng bị chiếu thành nửa hồng nửa xanh.

Bức ảnh rất đẹp, Khúc Sênh lưu lại nhưng không đăng lên weibo.
Kinh Tùng Triệt nhìn thấy, giương mắt nhìn cậu, "Em rất thích bộ đồ này."
Không phải câu nghi vấn, anh lại lấy điện thoại của Khúc Sênh rồi đặt lên thành hồ.
Khúc Sênh né tránh, tránh để hai người đụng vào nhau, "Cũng không có, chỉ tiện chụp thôi."
Gần quá, khoảng cách, hô hấp, tất cả đều quá gần.
"Sầm Ngư chụp sao? Tôi nghe nói cậu ta là thợ chụp ảnh cho các em."
Khúc Sênh không kịp tự hỏi vì sao Kinh Tùng Triệt lại biết, thật tình không biết buổi nói chuyện với Lạc Hựu hôm đó là do anh thúc đẩy, còn ngốc núc ních trả lời lại: "Không phải, đây là chụp bằng điện thoại, là Thư Tử Viện chụp cho tôi."
Dường như Kinh Tùng Triệt hài lòng với cách giải thích này, cảm giác áp bách quanh người cũng giảm dần, "Chúng ta còn chưa từng chụp ảnh chung."
Trong đầu Khúc Sênh hiện lên dấu hỏi chấm, lại nghe Kinh Tùng Triệt nói: "Hay bây giờ chụp đi."
Không phải, từ từ, cho dù phải chụp ảnh chung cũng phải mặc quần áo vào mới chụp chứ, như này thì sao được trời?!
Khúc Sênh dứt khoát từ chối, Kinh Tùng Triệt cúi đầu, vẫn nói tiếp: "Tôi thấy em với bạn em đều có."

Khúc Sênh: "...Lát ra ngoài nói sau."
Kinh Tùng Triệt như đang tự hỏi, lập tức nói: "Vậy được."
Khúc Sênh bó tay, vùi cả người xuống nước, chỉ để lộ mỗi phần cổ.

Kinh Tùng Triệt, "Như vậy dễ bị chóng mặt lắm."
Cánh tay mềm mại bị đụng vào, Khúc Sênh vừa cảm thấy ngứa ngáy vừa cảm thấy không đúng lắm, đưa tay ấn vào lồng ngực người đàn ông.

Đêm qua cậu còn sờ qua, thân hình anh rất săn chắc, dáng người rất đẹp, đầu ngón tay ngâm trong nước nhăn nheo, lòng bàn tay mềm đi.
Cậu không bỏ tay ra, ngược lại còn chậm rãi di chuyển lên, đồng thời còn quan sát biểu tình của Kinh Tùng Triệt.

Kinh Tùng Triệt buông tay ra nhưng không cản cậu, giống như dung túng cậu tối hôm qua, bộ dáng vô cùng tùy tiện, mặc kệ Khúc Sênh sờ mó hay sàm sỡ.

Tất cả đều tùy Khúc Sênh.
Khúc Sênh to gan hơn, hai cánh tay đặt lên cổ anh, để nửa thân trên lộ lên khỏi mặt nước, nóng lạnh luân phiên, hơi thở cậu cũng run rẩy.
Kinh Tùng Triệt không phản kháng, thậm chí còn đặt tay lên hông cậu.
Khúc Sênh vươn tay, một giọt nước rơi xuống sống mũi người đàn ông khiến mi mắt hơi mấp máy.

Người đàn ông lập tức ngẩng đầu nhìn, bên trong đôi mắt sâu thẳm kia đều là hình bóng cậu.
"...Anh ơi." Khúc Sênh gọi xong cảm thấy xấu hổ, cắn cắn môi hỏi: "Vì sao anh lại có cảm giác với đàn ông?"
"Vì sao tôi lại không thể có cảm giác với đàn ông?" Kinh Tùng Triệt hỏi lại.

Khúc Sênh ngẩng đầu tỏ vẻ chân thành: "Anh đụng đến em rồi kìa."
Kinh Tùng Triệt thản nhiên, "Ừm."
"Không có gì muốn nói sao? Anh như vậy khiến em rất khó xử đó." Khúc Sênh giơ tay, giống như đã nắm được một nhược điểm nào đó.
Kinh Tùng Triệt nói: "Xin lỗi, đây là phản ứng sinh lý, tôi không khống chế được."
Khúc Sênh lại không nói gì, vẫn không cam lòng, thử tới gần thăm dò, Kinh Tùng Triệt cụp mắt nhìn cậu, vẫn bất động như cũ.
Khoảng cách cũng đủ gần, cậu chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể đạt được một nụ hôn.

Thân thể ở trong nước nóng cũng ra mồ hôi, ngón tay cậu không khỏi vuốt ve cánh tay người đàn ông.
Xung quanh vẫn yên tĩnh, giữa hai đôi môi chỉ lưu lại một khe hở nho nhỏ.
Khúc Sênh dường như đã hiểu, buông tay ra, cũng kéo dãn khoảng cách ra, không thể nói là thất vọng hay là trong dự đoán.
"Anh chỉ muốn tôi làm em trai anh, ha, chơi tôi vui không? Ông đây không hầu hạ anh đâu."
Khúc Sênh dứt khoát đứng lên, nước trong trong hồ bị khuấy động, bọt nước rơi xuống bắn tung tóe.

Làn da của thiếu niên vừa trắng vừa hồng, trong tầm mắt nhất thời không biết nhìn về đâu, ở đâu cũng là chỗ cấm.
Khúc Sênh muốn rời khỏi, Kinh Tùng Triệt lại giữ chặt cổ tay câu, kéo mạnh cậu về hướng mình.

Chân Khúc Sênh vốn đã mềm nhũn, lần này dứt khoát ngã xuống nước khiến tóc cũng ướt nhẹp.
Kinh Tùng Triệt đè eo cậu kéo cậu vào trong lồng ngực mình, hai người dính sát vào nhau, "Em nghĩ vì sao anh lại muốn đặt trước suối nước nóng ở khách sạn?" Anh vén tóc Khúc Sênh ra sau tai, "Tối hôm qua em uống say còn sờ soạng người anh, còn nhớ rõ không?"
Khúc Sênh: "..."
Kinh Tùng Triệt quan sát biểu tình của cậu, giống như đã xác định cái gì đó, "Nhớ rõ là tốt rồi, lỡ như quỵt nợ không tốt lắm đâu."
Khúc Sênh cà lăm, "Anh rốt cuộc...!Anh có phải..."
Kinh Tùng Triệt đỡ lấy eo cậu, bắt cậu đứng thẳng đồng thời ngửa đầu nhìn anh, "Em đang trách anh không ra tay à? Anh nhịn đến tận bây giờ cũng vô cùng vất vả, nhưng bây giờ không chưa phải lúc, em còn chưa chuẩn bị kỹ càng."
Khúc Sênh khó hiểu hỏi: "Tôi chuẩn bị cái gì cơ?"
Kinh Tùng Triệt cười với cậu, một nụ cười hiếm hoi như vậy khiến Khúc Sênh sững sờ.
Kinh Tùng Triệt nói: "Chuẩn bị tiếp nhận toàn bộ anh."

Tầm mắt Khúc Sênh không khỏi nhìn xuống dưới, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, lúng ta lúng túng nói: "Vậy đúng là chưa chuẩn bị tốt."
Kinh Tùng Triệt: "...."
Kinh Tùng Triệt có chút bất đắc dĩ, "Anh cảm thấy em hiểu lầm, nhưng không sao, quen cũng tốt." Anh lại kéo Khúc Sênh lại gần mình hơn, Khúc Sênh như ngồi trên đùi anh.

Bờ vai của anh vốn rộng hơn cậu nên nhìn như đang ôm cậu vào lòng, hai trái tim cùng nhịp đập, da thịt tiếp xúc khiến nó càng đập rộn ràng hơn.
Khúc Sênh không lên tiếng, một lúc sau mới nói: "Có phải anh nam nữ đều được không?"
"Không biết, chắc là vậy." Kinh Tùng Triệt trả lời rất tùy ý, vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, "Có cảm giác với em, không phải em biết rõ rồi sao?"
Anh cầm lấy cổ tay Khúc Sênh, xoa xoa trong lòng bàn tay mình, ngón cái đặt tại mạch đập nghe nhịp tim của cậu.
Lần đầu tiên nghe thấy chính miệng Kinh Tùng Triệt thừa nhận, Khúc Sênh không khó mà tin đồng thời lại có chút lên mặt.

Cậu cắn môi nhịn để đè xuống khóe miệng vừa mới nhếch lên cười trộm nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Kinh Tùng Triệt nhìn chăm chú vào biểu tình của cậu, ngón tay đặt trên cổ tay cậu càng nặng nề hơn, lau đi vết nước bọt dính trên môi cậu.
"...Anh đổi ý." Kinh Tùng Triệt ghé sát trán vào trán Khúc Sênh, giọng khàn khàn nói, "Vậy bắt đầu từ hôn đi, anh thấy em chuẩn bị tốt rồi."
Cằm cậu bị một bàn tay giữ chặt, nụ hôn đột ngột không chút kiềm chế, môi lưỡi như muốn mài ra lửa, nghẹn ngào không thể nuốt được nước bọt.

Khúc Sênh bị nụ hôn hung tợn bao vây khiến cậu bị dọa sợ.
Một hồi lúc sau, Kinh Tùng Triệt mới buông ra lau nước miếng trên khóe miệng Khúc Sênh, cánh tay anh đặt ở hông cậu, ánh mắt nghiêm túc nói, "Em nói sẽ lấy ảnh của anh quay tay."
Trời ạ, sao đột nhiên lại nhớ ra chuyện này chứ?
Khúc Sênh đã chóng hết cả mặt, môi cậu như muốn tê dại, Kinh Tùng Triệt lại ghé sát tai cậu nói: "Anh trai muốn xem."
Khúc Sênh: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Triệt (chân thành): Mỗi câu của em trai tôi đều xem là thật.
Sênh Sênh: Người trẻ tuổi không nên tùy tiệng nói bậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.