Song Hướng Thay Đổi

Chương 4: 4: Nhả Ra Cho Tôi




Ai mà ngờ được?
Cái này không thể trách cậu.
Phòng của Kinh Tùng Triệt sạch tới mức giống như không có người ở.
Ngày Khúc Sênh dọn vào, vừa nhìn toàn cảnh căn nhà đã lấy di động ra chửi bậy trên nhóm chat.
"Em hận phong cách tối giản chết mất."
Nhà của Kinh Tùng Triệt ở khu phồn hoa nhất thành phố Linh, trước mặt dựa vào trung tâm thương mại, sau lưng là bờ sông.

Vị trí địa lý quyết định giá nhà ở đây cao ngất ngưởng, cửa sổ sát đất ở đây được chia làm ba, có thể thấy rõ biển rộng và du thuyền, thậm chí thuyền đánh cá cũng thấy được.
Ấn tượng đầu tiên của Khúc Sênh đối với căn nhà này là trống rỗng, cho dù trong phòng ăn có quầy bar, tủ rượu với kệ bếp tô điểm nhưng với màu sắc thiên lạnh và cách trang trí tối giản thì cậu vẫn thấy trống trải.
Trong đó hai căn phòng ngủ rộng bằng nhau, bên trong còn có phòng thay đồ và phòng đọc sách riêng.

Bởi vì ngày nào cũng có giúp việc tới quét dọn cho nên Khúc Sênh cũng không biết hai căn phòng khác nhau thế nào, nếu muốn phân biệt thì căn phòng mà cậu không ở trang trí ấm áp hơn một chút, trên đầu tủ đặt thêm hoa hồng vàng, còn có một chồng đồ ngủ được đặt ngay ngắn trên đầu giường.
...!Chẳng lẽ Kinh Tùng Triệt cố ý chuẩn bị cho cậu à?
Cái này cũng giống tác phong giả vờ của đối phương.
Quả thật Khúc Sênh đã quên mất, trước khi Kinh Tùng Triệt ra nước ngoài, cuộc sống của cậu rất được anh để ý chăm sóc.
Cái kiểu chăm sóc này vô cùng hình thức, anh canh chuẩn từng li từng tí cho cậu, khiến Khúc Sênh muốn lơ cũng không được.
"...!Vậy giờ phải làm sao? Bằng không giờ tôi dọn hành lý chạy lấy người nhé?"
Trải qua một phen giằng co bằng ánh mắt, Khúc Sênh hoàn toàn mặc kệ, thậm chí còn không sốt ruột bò lại lên giường.

Cậu dựa vào cạnh giường, đùi nâng lên tay chống xuống.

Vải quần đùi mỏng, không chỉ bắp đùi mà ngay cả viền quần lót màu trắng bên trong cũng lộ ra ngoài.
Kinh Tùng Triệt vô cùng kiên nhẫn với Khúc Sênh đang chơi xấu trên sàn nhà, nghe vậy chỉ là dời mắt đi, nhìn về phía cái giường lộn xộn: "Không cần đâu, tôi ngủ ở phòng khác, sau này cậu cũng ở phòng này đi."
Khúc Sênh chưa từ bỏ ý định: "Vẫn để tôi dọn ra ngoài đi, dù sao tiền thuê nhà của tôi vẫn chưa tới hạn..."
Cậu còn chưa nói xong Kinh Tùng Triệt đã bước lên một bước, Khúc Sênh phòng ngự theo bản năng.

Lần này tay Kinh Tùng Triệt không dừng lại, anh vươn tay ra trực tiếp túm cậu từ dưới đất lên.

Cánh tay người đàn ông có lực, Khúc Sênh gần như bị xách lên, bởi vì cách quá gần mà ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Kinh Tùng Triệt, nhịn không được mà nhìn đối phương.
Khúc Sênh có khuôn mặt xinh đẹp, chiếc mũi hơi vểnh lên cong vừa phải làm bớt vẻ mạnh mẽ, khiến cậu có vẻ vừa yên tĩnh vừa nghe lời.
Kinh Tùng Triệt không giống cậu.

Người đàn ông có khuôn mặt quý khí trời sinh, huống chi anh căn bản không cần che giấu gì, so với lời nói việc làm của anh thì khuôn mặt anh rất có tính công kích, khiến người khác không tự chủ được mà cung kính.
Kinh Tùng Triệt nói: "Chúng ta đã nói rồi, dò xét lẫn nhau."
Đây không phải là khoảng cách vừa phải, lòng bàn tay của người đàn ông vẫn đang dán lên cánh tay cậu, giọng điệu kiên nhẫn như thể cậu là con nít không hiểu lời người lớn, cần người chỉ đường mới nhận thức đúng được sai lầm của bản thân.
Khúc Sênh không thích nhất là Kinh Tùng Triệt nói chuyện với cậu bằng giọng điệu như thế.

Cậu mím môi, tránh thoát giam cầm của đối phương: "Nói dễ nghe ghê, anh đi công tác một tuần, tôi chẳng biết gì cả, cái này gọi là dò xét lẫn nhau sao? Không phải anh đơn phương giám sát tôi à?" Trong lúc nhất thời cậu không nghĩ ra được từ nào thích hợp, chỉ đành nói đại.
"Chiều nay tôi đáp máy bay về thành phố Linh, tối tham gia một buổi tiệc, Lạc Hựu cũng có ở đó, cậu có thể hỏi cậu ta." Kinh Tùng Triệt nói tới đây thì khựng lại một chút, "Còn có Vệ Văn Cận."
Khúc Sênh chớp mắt, nhất thời không nghĩ tới Kinh Tùng Triệt lại thành thật như thế, cũng không ngờ mình sẽ nghe thấy cái tên vừa lạ vừa quen đó.
Vệ Văn Cận là bạn gái hiện tại của Kinh Tùng Triệt, hai người đã quen nhau hơn hai tháng.
Lúc Kinh Tùng Triệt mới vừa về nước, Kinh Phong đã sắp xếp cho anh xem mắt.

Chuyện này cũng khó trách, Kinh Phong với vợ trước hai mươi lăm tuổi đã có Kinh Tùng Triệt, mà Kinh Tùng Triệt năm nay đã hai mươi tám còn chưa quen ai.
Nghe nói Kinh Tùng Triệt chỉ gặp hai lần đã xác nhận quan hệ với Vệ Văn Cận.

Về phần nghe ở đâu nói...!Đương nhiên là nghe tên bạn nối khố miệng rộng Lạc Hựu của Kinh Tùng Triệt nói rồi.

Lúc đó giọng điệu nhiều chuyện của Lạc Hựu có mấy phần kinh ngạc, ngụ ý nhà gái rất có thể là sẽ đối tượng kết giao ổn định nhất trong số những người mà Kinh Tùng Triệt từng quen.
"Ừ." Khúc Sênh đáp lời.
Không thì muốn cậu trả lời cái gì, không có khả năng thật sự hỏi cặn kẽ hành trình của Kinh Tùng Triệt rồi đó.
Đó là chuyện mà bạn gái mới làm.
Cậu chỉ là khách trọ tùy thời đều có thể chạy lấy người.
"Được, tôi biết rồi." Khúc Sênh lại bày ra vẻ thiếu đòn, không biết còn tưởng đây là nhà của cậu, phòng của cậu.

"Nếu không có chuyện gì nữa thì đi ngủ đi? Tôi mệt rồi, ngày mai còn phải đi làm.

Kinh Tùng Triệt không nói gì, cuối cùng chỉ nói: "...!Ngủ ngon."
Đáp lại anh là tiếng đóng cửa lạnh như băng.
Ánh trăng lạnh lùng chiếu bên giường, hoa hồng vàng trên đầu tủ vẫn còn tươi tắn nở rộ.

Kinh Tùng Triệt nới cổ áo, tháo cà vạt, không nhịn được nhớ tới tối nay.
Trong buổi tiệc, Vệ Văn Cận mặc một thân lễ phục màu vàng nhạt, kéo tay anh, mỉm cười chào hỏi mỗi vị khách mời.

Đợi đi tới chỗ ít người, cô buông tay anh ra, hứng thú dạt dào hỏi: "Em nghe Lạc Hựu nói anh cho đứa nhỏ họ Khúc đó ở nhà của anh."
"Ừ."
"Không phải anh ghét nhất là bị người ta xâm chiếm lãnh địa cá nhân của anh sao?" Vệ Văn Cận nhận lấy một ly vang đỏ từ chỗ bồi bàn, cầm trong tay lắc lắc: "Lần này là sao thế?"
Kinh Tùng Triệt nghĩ nghĩ một lúc, trả lời: "Cậu ta không giống."
Đổi lấy ánh mắt càng thêm sâu xa của Vệ Văn Cận.
Kinh Tùng Triệt không thừa nhận bản thân nói sai, bình tĩnh nhìn lại.
Khúc Sênh không giống, người này không giống anh, từ một khắc khi cậu từ trấn nhỏ xa xôi bước vào nhà họ Kinh liền đã định như thế.
Cho tới giờ Khúc Sênh vẫn luôn sinh động hoạt bát, khi còn bé cậu còn gọi anh là anh trai.

Kinh Tùng Triệt từ nhỏ đã chịu sự giáo dục khắc nghiệt, đối với em trai từ bên ngoài này đều biểu hiện ra vẻ kể cả, khách sáo và lễ độ.
Anh vẫn luôn đối xử với Khúc Sênh như con nít, như là nuôi chó con mèo con, có đủ kiên nhẫn đủ dịu dàng nhưng bản thân anh lại không thích chó mèo.
Khúc Sênh chỉ sợ cũng phát hiện ra điểm này.

Hai người vẫn tôn trọng nhau, ngoài mặt thì không có trở ngại gì.
Ngoài mặt ý là – Kinh Tùng Triệt ngoài mặt thì quan tâm tới Khúc Sênh nhưng Khúc Sênh lại nhìn ra đối phương không phải thật tình để tâm tới mình, chỗ nào cũng có lệ cho qua.
Cho tới bây giờ đều là người ta chạy theo sau Kinh Tùng Triệt, nhưng đến Khúc Sênh thì ngược lại.

Chẳng sợ hai người mấy năm không gặp, lúc gặp vẫn như cũ là Kinh Tùng Triệt nghĩ tới Khúc Sênh trước, lấy được phương thức liên hệ với cậu trước, sau đó Khúc Sênh mới tùy tiện ứng phó với anh như bố thí.
Khúc Sênh không giống.

Khúc Sênh là đối tượng mà trước khi qua đời ông nội đã cố ý dặn dò Kinh Tùng Triệt nhất định phải chăm sóc.

Kinh Tùng Triệt xem Khúc Sênh như một phần trách nhiệm của mình, mà bây giờ anh biết Khúc Sênh thích đàn ông, hơn nữa chỉ thích đàn ông đẹp trai, tự nhiên là chỉnh sửa lối suy nghĩ sai lầm này của cậu lại cho ngay ngắn.
"Đơn phương giám sát" trong miệng Khúc Sênh đang nói rất rõ chuyện Kinh Tùng Triệt không để ý tới nguyện vọng cá nhân của cậu mà ép buộc cậu vào lãnh địa của anh.
Kinh Tùng Triệt không thừa nhận bản thân mình sai.
Trước giờ anh chỉ làm chuyện đúng đắn, trong mắt anh, Khúc Sênh làm gì cũng không đúng, làm gì cũng phải sửa.
#
Sáng sớm hôm sau, khi chuông báo thức vang lên tới lần thứ ba rốt cuộc Khúc Sênh mới đứng dậy được.

Chuyện đầu tiên sau khi cậu rời giường là xác nhận xem Kinh Tùng Triệt có ở nhà hay không.
Sau khi ra cửa, cậu thấy cửa của căn phòng còn lại rộng mở, bên trong sạch sẽ như mới, căn bản nhìn không giống như có người ở.

Khúc Sênh hoảng hốt, chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao.

Cậu đi ra ngoài mới thấy Kinh Tùng Triệt đang ngồi bên quầy bar uống cà phê đọc báo.
Kinh Tùng Triệt ngẩng đầu, nhân tiện nhìn đồng hồ: "Tám giờ mười phút."
Khúc Sênh mơ màng gật đầu: "Từ đây tới công ty có hai mươi phút thôi...!Anh dậy lúc mấy giờ?"
"Sáu giờ rưỡi." Kinh Tùng Triệt nói xong lại nhìn quần áo của Khúc Sênh từ trên xuống dưới: "Đi rửa mặt, bữa sáng ở trên bàn, cậu uống cà phê không?"
Lúc này Khúc Sênh mới phát hiện căn nhà bị mình biến thành chuồng heo đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có của nó, theo thói quen cho là giúp việc đã tới nên gật bừa, trong lòng chỉ nghĩ là, con mẹ nó chứ, sắp ở chung với họ Kinh thật rồi...
Từ toilet đi ra, Khúc Sênh lập tức đi về phía bàn ăn lại không thấy bữa sáng đâu.
Kinh Tùng Triệt lên tiếng: "Tôi mang ra quầy bar rồi, ngồi xuống đây ăn."
Khúc Sênh rất muốn nói không cần.

Cậu không muốn ngồi ăn cơm mặt đối mặt với Kinh Tùng Triệt lắm, nếu lỡ nghẹn chết ít nhất cũng phải tính là tai nạn lao động, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Kinh Tùng Triệt thì không nói nữa.
Cho dù Kinh Tùng Triệt rất có kiên nhẫn với cậu, nhưng sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn.
Nhất là sau khi tận mắt chứng kiến cậu biến nhà anh thành "phế tích" hồi tối hôm qua.
Khúc Sênh cắp đuôi lắc lư đi tới trước quầy bar, ngạc nhiên phát hiện hình thức bữa sáng thay đổi.

Vốn cậu còn tưởng người giúp việc sẽ hấp bánh bao nấu mì, hóa ra còn có thể làm cơm Tây nữa à?
"Éc?"
"Không được phát ra âm thanh kỳ quái." Kinh Tùng Triệt nhắc nhở.
Khúc Sênh nháy mắt mấy cái, cố ý kéo dài giọng: "Écc-"

Kinh Tùng Triệt mở tờ báo ra, nhìn cậu chằm chằm.
Khúc Sênh nuốt nước miếng, cầm cà phê lên uống một ngụm trước.
"Éc?"
Lần này không đợi Kinh Tùng Triệt phát hỏa, Khúc Sênh đã ngắt lời: "Cà phê ngon ghê."
"Tôi làm đó." Kinh Tùng Triệt nói.
Khúc Sênh lại không lên tiếng.
Cậu đã thấy qua máy pha cà phê ở cửa hàng, nông cạn cho rằng Kinh Tùng Triệt mua nó về chỉ để trang trí, không ngờ đối phương lại dùng thật.
...!Vậy thì sao chứ.
Cà phê pha tay thôi mà, cà phê hòa tan uống cũng ngon vậy!
Khúc Sênh tự an ủi mình trong lòng, uống liền mấy ngụm lại không thể không thừa nhận cà phê Kinh Tùng Triệt pha có mùi vừa đậm vừa lớp lang, vị cũng tròn hơn.
Giống như có thể giải thích tại sao lúc nhìn cậu uống cà phê hòa tan, Kinh Tùng Triệt mới lộ ra vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng như thế.
Vừa định líu lưỡi, cậu nghe Kinh Tùng Triệt nói: "Nếu cậu muốn học thì tôi có thể dạy."
Khúc Sênh gần như nói ngay: "Không cần, nước rửa chén cũng tốt lắm."
Kinh Tùng Triệt: "?"
Khúc Sênh nói sang chuyện khác: "Đúng rồi." Cậu vừa nói vừa cầm đĩa lên, bỏ một miếng trứng bác vào mồm, ngon, ăn mấy miếng lại cảm thấy nếu thêm tương cà thì hoàn mỹ.
Khúc Sênh liếm liếm khóe miệng, tìm xung quanh.
Kinh Tùng Triệt vẫn đang chờ cậu nói tiếp, thấy cậu thất thần thì nhịn không được mà hỏi: "Đúng gì cơ?"
Lực chú ý của Khúc Sênh quay trở về: "Hả đúng...!Căn phòng cuối hành lang dùng để làm gì, sao lại khóa thế?"
Kinh Tùng Triệt trả lời: "Kho chứa đồ."
Khúc Sênh lại "éc" một tiếng, tìm được tương cà, bóp tương lên trứng, nhận được ánh mắt khó hiểu của Kinh Tùng Triệt.
"Ngon." Khúc Sênh giới thiệu trứng chấm tương cà của mình.
"Chưa ăn như thế bao giờ."
"Đó là do anh không có phúc thôi." Khúc Sênh ăn đầy một họng.
Giây tiếp theo, đĩa của cậu bị đối phương cầm lên, miếng trứng bác cuối cùng rơi vào miệng Kinh Tùng Triệt.
"Khó ăn." Kinh Tùng Triệt bình luận.
Khúc Sênh: "...!Vậy anh nhả ra cho tôi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ:
Anh Triệt, người dậy từ sớm định chạy bộ vào buổi sáng, đối mặt với đống lộn xộn trong nhà, thỏa hiệp rồi bắt đầu dọn dẹp, làm bữa sáng.
Sau đó bị Sênh Sênh xem như bảo mẫu.
Giận quá giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.