Song Hướng Thay Đổi

Chương 52: 52: Không Được




Cách đó không xa Kinh Tùng Triệt đang trò chuyện với đám người Sầm Gia Thụy, còn Khúc Sênh ngồi một góc uống soda.
Sầm Gia Thụy là anh hai của Sầm Ngư, dáng người có thấp hơn Sầm Ngư một chút, còn mặt mũi hai anh em thì khá tương đồng.

Sầm Gia Thụy cười lên không sáng sủa như Sầm Ngư mà càng thêm trầm ổn trưởng thành.
Khúc Sênh tò mò đánh giá trong chốc lát, tầm mắt thoáng nhìn sang bên cạnh.

Vệ Văn Cẩn mặc một bộ lễ phục dạ hội tinh xảo, trên đầu còn cài một chiếc trâm cổ, bộ lễ phục được thiết kế hở lưng làm lộ ra chiếc lưng trắng nõn quyến rũ.

Cô đứng bên cạnh Kinh Tùng Triệt, thỉnh thoảng nói chuyện lại cười rộ lên, trong lúc vô tình lại đụng phải tầm mắt của Khúc Sênh.
Khúc Sênh nhanh chóng dời tầm mắt đi, Vệ Văn Cẩn lại dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn Kinh Tùng Triệt, thừa dịp không người chú ý, thấp giọng hỏi: "Anh không nói với cậu ấy sao?"
Tầm mắt Kinh Tùng Triệt vượt qua đám người, sau đó chuẩn xác khóa chặt vào người Khúc Sênh.
"Không vội."
Vệ Văn Cẩn nhướng mày, ánh mắt trở nên sâu xa, nâng ly rượu lên che đi khóe miệng đang cười.
Lúc trước coi như là cô ấy đã nhìn lầm, con người Kinh Tùng Triệt có nền nếp ở đâu cơ chứ, rõ ràng còn rất ác liệt nữa.
Lạc Hựu lên phát biểu với tư cách là người tổ chức bữa tiệc, sau đó bữa tiệc tối chính thức bắt đầu.

Dàn nhạc bắt đầu kéo nhạc, ở trung tâm hội trường, một vũ công mặc áo choàng trắng bước lên phía trước dẫn dắt điệu nhảy bằng những bước nhảy nhẹ nhàng, mọi người ở hội trường cũng mời bạn nhảy của mình nhảy theo các vũ công.
Khúc Sênh dứt khoát cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhưng trong nhóm chat vẫn không có động tĩnh gì cả.
Cậu có chút nhàm chán, nhưng đã ở trên du thuyền rồi thì không thể tự tiện bỏ đi được, cũng không muốn đi ra ngoài hóng gió biển, sợ sẽ lạnh.

Ăn mấy miệng bánh ngọt gắt cả người khiến cậu càng thêm khát nước nhưng không muốn ngẩng đầu lên, sợ sẽ nhìn thấy Kinh Tùng Triệt với Vệ Văn Cẩn ăn ý khoác tay nhau khiêu vũ ở trung tâm hội trường.
Dù biết đó chỉ là giả.

Khúc Sênh trộm ngáp một cái, nước mắt chảy ra từ hốc mắt, đây là lần thứ ba trong hôm nay cậu hối hận khi đến đây.
Đây là khung cảnh cậu từng bước vào và muốn thoát ra, là bầu không khí không phù hợp với cậu.
Gần một năm ở cùng với Kinh Tùng Triệt, cậu đã nhanh quên trước kia bản thân muốn tự do như thế nào rồi, mánh khóe nhỏ nào cũng có, nhưng tất cả đều vô dụng, đều thất bại.
Chẳng qua mới chỉ một năm, cậu đã bị Kinh Tùng Triệt đồng hóa nhiều lắm rồi nhỉ?
Khúc Sênh vẫn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn qua.

Kinh Tùng Triệt không nhảy với ai cả, vẫn đang nói chuyện với mọi người.

Anh với Vệ Văn Cẩn không có bất cứ tiếp xúc tay chân nào, dù là Lạc Hựu có ý muốn cho bọn họ nói chuyện riêng nhưng cũng bị Kinh Tùng Triệt cản lại.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn không thể hiểu những chủ đề mà mấy người này đang nói đến, tùy tiện lấy cớ để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, trốn ở trong góc nghĩ đông nghĩ tây.
Lại nhắc lại, cậu với Kinh Tùng Triệt là hai đường thẳng song song không thể thay đổi được, điểm này từ đầu đến cuối Khúc Sênh đều không quên.
Rất nhiều việc không phải nỗ lực cố gắng là có thể, cậu không hề có hứng thú với vòng xã giao của Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt cũng không hề hiểu rõ sự vui vẻ của cậu với ban nhạc.

Anh không cho phép cậu về muộn, dùng dục vọng vây giữ cậu, ngăn cách những người muốn ngấp nghé người của anh.

Khúc Sênh không thể cam đoan mỗi một lần chính mình đều bình an vô sự, không phải cậu chưa từng đánh nhau nhưng Kinh Tùng Triệt lại chăm sóc cậu như một món đồ thủy tinh dễ vỡ.
Mà dù cho không có sự xuất hiện của Vệ Văn Cẩn, bên cạnh Kinh Tùng Triệt cũng sẽ là một cô gái nào đó xứng đôi với anh.
Đây là "Quy củ", huống hồ Kinh Tùng Triệt lại là con trai duy nhất của nhà họ Kinh.
Khúc Sênh buông ly nước soda xuống, lấy một ly rượu trắng trên khay của phục vụ.

Cậu nếm được vị đào trắng, mùi thảo dược hơi nồng để lại vị chua nơi cuống họng.

Từ trước đến nay cậu làm gì cũng hay lỗ mãng, bất chấp hậu quả, thật lòng mà nói, đến tận bây giờ cậu cũng không hối hận khi đã đâm thủng lớp giấy trên chiếc cửa sổ đó.

Kinh Tùng Triệt có cảm giác với cậu, Khúc Sênh lập tức bắt lấy cơ hội.
Đó là khát khao thời niên thiếu của cậu, sau khi gặp lại trái tim cậu lại một lần nữa rung động.

Tia sáng đó luôn ở trong tâm trí cậu, như cánh cửa tủ lạnh đóng lại rồi mở ra.

Hai người từ xa lạ đến thân quen, thay đổi vì đối phương, quá trình này vô cùng hiếm thấy.
Còn về phương diện khác, Khúc Sênh không lo lắng, cậu chỉ nhìn đến hiện tại.
Mà khi thực sự đến hiện tại, cậu phát hiện chính mình không thể không lo lắng.
Khúc Sênh uống đến nỗi hơi say, cuối cùng Kinh Tùng Triệt cũng thoát ra được, đi thẳng đến bên cạnh cậu.
Thấy Khúc Sênh đang không thành thật muốn tháo cà vạt ra, lại muốn đưa tay cởi cúc áo trên cùng ra, Kinh Tùng Triệt vươn tay ngăn lại.
"Không được." Anh từ trên cao nhìn xuống Khúc Sênh.
Khúc Sênh ngẩng đầu nhìn, men say khiến hai má cậu ửng hồng nhìn vô cùng xinh đẹp.

Cậu nghiêng đầu cười, nhẹ nhàng lặp lại: "Không được."
Kinh Tùng Triệt cầm lấy ly rượu trong tay cậu ngửi thử, sau đó để xuống nhẹ giọng hỏi: "Uống rượu?"
Khúc Sênh lại lặp lại: "Uống rượu."
Kinh Tùng Triệt nâng tay xoa đầu cậu, sau đó vòng một cánh tay cậu lên vai mình, sau đó nửa ôm nửa đỡ người đứng dậy, "Đừng cởi ở đây, về phòng em muốn cởi thế nào cũng được."
Khúc Sênh cố gắng nghe rõ lời Kinh Tùng Triệt.


Trong đầu cậu bây giờ là một mớ hỗn độn, chỉ có thể dựa lên vai anh, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ của người đàn ông.
Rất dễ chịu, cậu muốn ở lại lâu hơn một chút.
Lạc Hựu vốn đang nói chuyện cùng với khách, thấy Vệ Văn Cẩn cũng đang trò chuyện với mấy người khác, còn Kinh Tùng Triệt thì lại chẳng thấy đâu, thầm nghĩ không ổn rồi, mải nói chuyện nên quên béng đi mất chuyện cả đời của anh em mình.

Anh ta vội vàng đi xung quanh tìm kiếm bóng dáng Kinh Tùng Triệt, cũng có hỏi qua vài người, sau đó mới từ phục vụ biết được Kinh Tùng Triệt đã đưa người em trai kia lên lầu rồi.
Trên lầu cố ý cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho khách say rượu, hành lang được trải thảm đỏ, phong cách bài trí giống như ở Châu Âu vào thế kỷ mười chín.
Lạc Hựu rẽ qua, nhìn thấy Kinh Tùng Triệt đang thân thiết ôm lấy một người, đang cúi đầu nhẹ giọng nói gì đó, biểu tình dịu dàng khó thấy.
Anh ta vội vàng lùi lại.
Kinh Tùng Triệt đi săn thành công rồi sao? Nhưng Vệ Văn Cẩn đang ở dưới lầu...
Lạc Hựu nghĩ lại, không đúng, anh ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều hơn Kinh Tùng Triệt, đám công tử này không có mấy người không thích chơi, so sánh ngược lại Kinh Tùng Triệt mới không bình thường, bây giờ không dễ gì mới "bình thường" một lần, anh ta sợ cái gì chứ?
Vì thế anh ta đi lên, vừa định mở miệng nói đùa mấy câu thì Kinh Tùng Triệt đã nhìn qua, "Tới vừa lúc, tìm một phòng giúp tôi đi."
Cả người Lạc Hựu cứng đờ, không phải vì câu nói của Kinh Tùng Triệt, mà là vì người anh đang ôm trong lòng kia.
Một người con trai.
Khúc Sênh cũng cứng đờ, yên lặng vùi mặt vào trong lồng ngực Kinh Tùng Triệt.
Cũng may Lạc Hựu phản ứng rất nhanh, thở phào một hơi: "Là Khúc Sênh uống say à? Làm tôi sợ muốn chết, chờ tí, tôi đi tìm phục vụ để lấy thẻ mở cửa."
Vừa mở cửa phòng ra, Lạc Hựu vẫn không nhịn được nhìn sang hai người vẫn còn ôm nhau.
Bàn tay Kinh Tùng Triệt giữ chặt eo Khúc Sênh không cho cậu di chuyển, Khúc Sênh nhiều lần muốn đứng thẳng lên nhưng không được, cuối cùng đành phải từ bỏ, cổ với hai tai cậu đã ửng đỏ, dứt khoát trực tiếp giả chết.
"Vẫn còn sớm, cậu để Khúc Sênh ở đây đi, chúng ta quay lại?" Lạc Hựu đứng ở ngoài cửa hỏi, nhìn Kinh Tùng Triệt đặt Khúc Sênh ngay ngắn lên giường, ngay cả giày cũng cởi giúp cậu.
Kinh Tùng Triệt có từng đối tốt với ai như vậy chưa nhỉ?
Anh ta nghiêng đầu nhìn thấy Khúc Sênh khẽ nhếch miệng, cái miệng nhỏ hơi mở ra, hai hàng lông mi cũng khẽ động đậy, là bộ dáng không thoải mái do say rượu.
Ngược lại khá xinh đẹp.
Làm cho người ta tự dưng nhớ đến khuôn mặt đầy mồ hôi của thiếu niên đứng trên sân khấu trong video kia, mùi vì cực kỳ đặc biệt.
Kinh Tùng Triệt: "Cậu đang nhìn cái gì?"
Lạc Hựu giật mình, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông, vô thức lùi về sau mấy bước, "Tôi nói Vệ Văn Cẩn còn đang ở dưới lầu đó, cậu..."
"Khó chịu trong người, không tiếp tục nữa, mấy người cứ chơi đi." Kinh Tùng Triệt nói xong không chút lưu tình đồng sầm cửa lại.
Lạc Hựu đứng ở ngoài cửa: "..."

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Khúc Sênh nhanh chóng xoay người vùi mặt vào chăn.
Con mẹ nó! Mất mặt quá!
Kinh Tùng Triệt đi đến bên cạnh lật người cậu lại, cởi cà vạt của cậu ra, cởi chiếc áo vest, còn đang định cởi luôn cúc áo sơ mi của.
Khúc Sênh đè lại tay Kinh Tùng Triệt, ấp úng nói: "Em tự làm."
Kinh Tùng Triệt nghiêm túc nhìn cậu, "Không giả say nữa à?"
Khúc Sênh: "..."
Cái gì cũng không thể gạt được Kinh Tùng Triệt.
Chán ghê.
Kinh Tùng Triệt mở một chai nước khoáng đưa cho Khúc Sênh, Khúc Sênh cầm lấy rồi ngửa cổ uống, uống xong lại muốn đi vệ sinh nhưng lại bị Kinh Tùng Triệt ngăn lại.
"Sao lại uống rượu giải sầu một mình?"
Khúc Sênh nháy nháy mắt, "Em muốn uống thì cứ uống thôi, không phải để giải sầu."
"Thật sao?" Kinh Tùng Triệt chặn ngang cậu vây ở trên giường, "Vậy tại sao lại bỏ lại anh rồi đi một mình?"
Khúc Sênh muốn nói này không đúng à, cậu cũng có gì để nói đâu, đứng đó làm người gỗ hay gì?
Kinh Tùng Triệt là cây gỗ lim vàng, còn cậu là gỗ mục.
Huống hồ vì sao anh lại dùng từ "bỏ lại", nói như thể cậu đang phản bội anh vậy, "Em không có..."
"Em cũng không chào hỏi chị Văn Văn." Bàn tay Kinh Tùng Triệt cách một lớp quần tây chạm vào kẹp áo sơ mi của cậu làm thân dưới cậu run lên, "Không phải rất thích cô ấy sao, hiện tại không thích nữa à?"
Khúc Sênh run lên dữ dội, khuôn mặt cũng đỏ bừng, đuôi mắt bị nước mắt thấm ướt, nhìn qua như đang bị bắt nạt nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn.
Một lúc sau cậu mới phun ra mấy chữ: "Thả ra cho em đi vệ sinh..." Cậu nhịn gần chết rồi đây!
"Ừm."
Kinh Tùng Triệt đáp một tiếng, cũng lui người lại.
"Sênh Sênh uống rượu, chắc sẽ đứng không vững, anh đỡ em đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Sênh Sênh: Am hiểu cầm đá nện chân mình
Anh Triệt: Am hiểu được một tấc lại muốn trèo thêm một bước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.