Sống Không Bằng Chết

Chương 35



Hôn lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ không ai phá rối hay lên tiếng phản đối, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân trên mặt vẫn bình tĩnh giống như đã thực sự buông bỏ Nghệ Hưng. Ngô Diệc Phàm nhìn thấy vậy cũng không suy nghĩ gì nhiều, trong đầu hắn hiện tại chỉ có Nghệ Hưng.
Chỉ cần bọn họ không có ý định muốn cướp Nghệ Hưng của hắn đi, hắn sẽ không đụng đến bọn họ làm gì.
"Hôm nay tôi rất vui rất hạnh phúc, em có thấy hạnh phúc giống tôi không?" Tan tiệc Ngô Diệc Phàm ôm Nghệ Hưng lên lầu nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên giường, vuốt ve từ mặt đến môi cậu.
"Em rất hạnh phúc..." Nghệ Hưng giống như con rối trả lời lại câu hỏi của Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm mỉm cười nằm xuống ôm chặt Nghệ Hưng vào lòng, ánh mắt hắn tràn đầy vui vẻ hạnh phúc không hề che giấu. Chỉ có trước mặt Nghệ Hưng Ngô Diệc Phàm mới lộ ra vẻ mặt này, trước mặt người khác gương mặt hắn luôn lạnh như băng không hề có chút biểu cảm nào.
"Bảo bối, tôi yêu em! Rất yêu rất yêu, sau này tôi sẽ thật tốt với em chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Hưng Hưng, quên hết những chuyện trước đây từ bây giờ trở đi tôi và em bắt đầu một cuộc sống mới. Hãy tha thứ cho tôi có được không?" Ngô Diệc Phàm đã không còn là tên ngu ngốc giống trước kia không hiểu tình yêu là gì, hắn yêu Nghệ Hưng muốn sống với cậu cả đời. Không cần danh lợi không cần quyền thế chỉ cần Nghệ Hưng là đủ.
Ngô Diệc Phàm cảm thấy rất may mắn vì đã sớm nhận ra hắn yêu Nghệ Hưng, yêu đến nguyện cho cậu mạng sống của chính mình. Nếu hắn không sớm nhận ra không biết Nghệ Hưng giờ đây đã bị chính mình hành hạ đến thế nào nữa, có lẽ đã chịu không nổi tra tấn của hắn mà chết.
Chỉ cần nghĩ đến đây Ngô Diệc Phàm đã hoảng sợ, hận muốn băm vằm bản thân mình cho chó ăn.
Nghệ Hưng không trả lời cũng không gật đầu hay lắc đầu, cậu vòng tay qua ôm lấy thắt lưng Ngô Diệc Phàm vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Nghệ Hưng nhắm mắt lại một giọt nước mắt rơi xuống.' Nếu trước đây cậu tốt với tôi như bây giờ thật tốt biết mấy, nhưng mà đã quá muộn rồi tôi đã không còn sống được bao lâu. Ngô Diệc Phàm! Ngô Diệc Phàm...Tôi không muốn chết thật sự không muốn chết, tôi sợ tôi rất sợ! Tại sao cậu không tốt với tôi sớm hơn, hiện tại cậu nói những lời này đều vô dụng...' Những lời này Nghệ Hưng không nói ra cho Ngô Diệc Phàm nghe, vì cậu biết có nói cũng vô ích. Bệnh của cậu đã không thể nào chữa khỏi.
Nghệ Hưng chỉ mong những ngày cuối đời của cậu, Ngô Diệc Phàm giống như lời hắn đã nói sẽ yêu thương nuông chiều cậu để cậu biết cảm giác được người yêu thương.
Kiếp này cậu chưa từng yêu ai, nếu có kiếp sau cậu chỉ hy vọng gặp được người thật lòng yêu cậu tốt với cậu cả đời.
"Em không cần trả lời ngay, tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh cho em thấy tôi thật lòng yêu em." Ngô Diệc Phàm nâng mặt Nghệ Hưng lên hôn lên những giọt nước mắt của Nghệ Hưng, tay hắn cởi quần áo trên cơ thể Nghệ Hưng xuống từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên lòng ngực trắng nõn của cậu.
Không giống như trước đây thô bạo cướp lấy, Ngô Diệc Phàm vô cùng dịu dàng hắn muốn làm Nghệ Hưng thật thoải mái.
Đầu nhũ bị Ngô Diệc Phàm ngậm lấy làm Nghệ Hưng cứng đờ cả người, cậu chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như thế này. Tiếng rên rỉ không kìm được bật ra khỏi miệng.
Ngô Diệc Phàm nghe thấy tiếng rên rỉ mê người của Nghệ Hưng, thân dưới của hắn càng thêm sưng to chướng đau.
Hắn muốn làm cậu càng thoải mái hơn, đầu lưỡi từ ngực Nghệ Hưng liếm thẳng xuống bụng. Mỉm cười cầm lấy phấn thân mềm nhũn của Nghệ Hưng há miệng ngậm lấy.
"Ừm...Ngô Diệc Phàm...đừng..." Phân thân bất ngờ bị Ngô Diệc Phàm nuốt vào Nghệ Hưng thoải mái nức nở rên rỉ, phân thân của Nghệ Hưng trong miệng Ngô Diệc Phàm cũng cương lên. Đây là lần đầu tiên Nghệ Hưng nếm được mùi vị tình dục.
Trước đây bị bao nhiêu người làm đối với Nghệ Hưng chỉ có thống khổ, kinh tởm cùng nhục nhã.
"Ừm...Ngô Diệc Phàm...mau buông ra,...tôi muốn bắn...ừm...xin cậu..." Phân thân được Ngô Diệc Phàm dịu dàng hầu hạ, không bao lâu Nghệ Hưng đã không chịu được muốn bắn tinh.
Ngô Diệc Phàm nghe Nghệ Hưng nói muốn bắn tinh, hắn không những không nhả phân thân của cậu ra. Ngược lại còn hút thật mạnh vào nhiệt tình liếm mút, dưới sự công kích mãnh liệt đó Nghệ Hưng cắn chặt môi dưới thở dốc bắn tinh vào miệng Ngô Diệc Phàm.
Tinh dịch của Nghệ Hưng trong miệng Ngô Diệc Phàm được hắn nuốt sạch sẽ không chừa một giọt, Ngô Diệc Phàm vươn đầu lưỡi liếm sạch phân thân vừa mới bắn tinh xong của Nghệ Hưng. Hắn ngẩng đầu nhìn Nghệ Hưng mỉm cười thỏa mãn. Nghệ Hưng xấu hổ nhắm mắt không dám nhìn Ngô Diệc Phàm.
"Có thoải mái không?" Ngô Diệc Phàm vươn người ôm lấy Nghệ Hưng hôn lên môi cậu thật sâu, dịu dàng liếm đôi môi sưng đỏ của cậu. Hắn thấy cậu xấu hổ không trả lời vùi mặt vào ngực hắn tươi cười trên môi Ngô Diệc Phàm càng đậm.
+Bỏ cảnh H nhé +
Nghệ Hưng cả người trần trụi đau nhức mở mắt ra, đập vào mắt cậu là gương mặt say ngủ đẹp trai của Ngô Diệc Phàm. Trên người sạch không còn dính nhớp có lẽ tối hôm qua cậu bị làm đến ngất xỉu, Ngô Diệc Phàm đã giúp cậu tấm rửa sạch sẽ.
Nghệ Hưng vươn tay sờ lên mặt Ngô Diệc Phàm miệng cậu thì thầm tự nói chuyện một mình." Tôi không cam tâm,..tôi chưa từng hại ai tại sao ông lại bắt tôi phải chết sớm. Người xấu xa như cậu lại có cuộc sống sung sướng, dẫm đạp người khác xuống chân chỉ cần một câu xin lỗi là coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Người phải chịu tội phải chết chính là cậu....Ngô Diệc Phàm...Ngô Diệc Phàm, tôi hận cậu tôi nguyền rủa cậu chết không toàn thây. Tôi không muốn chết...tôi chỉ mới hơn 20 tuổi, tôi không muốn chết...tôi không muốn chết..." Nghệ Hưng nói rất nhỏ dù Ngô Diệc Phàm đang nằm bên cạnh không ngủ cũng chẳng nghe rõ cậu nói gì.
Bàn tay đặt lên mặt Ngô Diệc Phàm của Nghệ Hưng nắm chặt lại, cậu rất muốn xé nát gương mặt của hắn nhưng Nghệ Hưng không có sức làm việc đó. Cậu buông tay ra khỏi mặt Ngô Diệc Phàm mang theo hận ý cùng không cam lòng nhắm mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.