Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 36: Tiến hành trong ngọt ngào



Editor: demcodon

Lúc bước vào bệnh dịch thì Cao Giang Cảnh ở bộ đội rất lo lắng, lo lắng cho Tiểu Hoa, lo lắng cho ông bà nội, nhưng mà mình là quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh. Nhìn những chiến hữu có người nhà đi theo này trong lòng anh lại hâm mộ, nghĩ rằng nếu như Tiểu Hoa cũng có thể theo quân thì thật là tốt bao nhiêu. Nhưng mà lại nghĩ đến thân thể của ba Giang thì Cao Giang Cảnh thở dài một hồi. Tiểu Hoa tuyệt đối sẽ không mặc kệ buông ba của cô xuống, nhưng mà mình cả ngày sống ở bộ đội một năm cũng trở về không được mấy lần, vẫn lo lắng có người thừa dịp mình không ở bên cạnh mà nhảy vào phá hư. Tiểu Hoa nếu nguyện ý thì lựa chọn của cô rất nhiều. Cho dù lại tin tưởng Tiểu Hoa nhưng trong lòng Cao Giang Cảnh vẫn là có thêm bất an, quân nhân hàng năm bốn mùa không ở nhà, không thể mang quan hệ đó làm mình luôn bất an.

Lúc bởi vì không cho phép ra vào nên Cao Giang Cảnh ngoại trừ dùng sức ép buộc với binh lính của mình ở ngoài thì thời gian rảnh rỗi dường như ngày ngày đều muốn gọi điện thoại hỏi tình hình trong nhà, hỏi tình hình nhà Tiểu Hoa. Mùa hè vừa qua bệnh dịch được khống chế thì Cao Giang Cảnh đến ngày nghỉ là vội vàng xin phép về nhà.

Cao Giang Cảnh đủ loại bất an, lúc nhìn thấy Tiểu Hoa trong nháy mắt đột nhiên bình tĩnh lại. Tiểu Hoa nhìn thấy anh lại là một dáng vẻ ngây ngốc thì cười tiến lên chủ động ôm lấy anh.

"Anh đã trở lại!" Tiểu Hoa vùi ở trong lòng Cao Giang Cảnh cười nói.

Cao Giang Cảnh "ừ" một tiếng, gắt gao ôm cô có chút đau lòng nói: "Thật xin lỗi, thời gian vừa qua không có ở bên em."

"Ha ha!" Tiểu Hoa cười khẽ, hồi lâu mới nói: "Không có gì, anh cũng không phải cố ý."

Cao Giang Cảnh ôm người của mình trong lòng đột nhiên nói một câu ngay cả mình cũng thật không ngờ: "Chúng ta kết hôn đi!"

Tiểu Hoa sửng sốt, dường như thật không ngờ mình ở trong tình huống như thế được cầu hôn, trong lòng có chút khinh bỉ Cao Giang Cảnh không có tế bào lãng mạn, nhưng mà vẫn là không kiềm nén được vui vẻ.

Tiểu Hoa chậm chạp không có trả lời, ngay lúc Cao Giang Cảnh nghĩ đến cô muốn từ chối thì mới nghe cô lười biếng nói: "Không có hoa tươi..."

Tiểu Hoa ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mắt này, lại bĩu môi cười nói: "Cũng không có nhẫn... phỏng đoán là cầu hôn đơn giản nhất trên thế giới nhỉ?"

Cao Giang Cảnh vừa nghe xong thì lôi kéo Tiểu Hoa chạy đi, đi đến một cửa hàng bán hoa, để cho ông chủ cửa hàng bán hoa gói lại một bó hoa hồng lớn. Sau đó lại kéo Tiểu Hoa đến tiệm trang sức, nắm tay cô đến quầy bán nhẫn rồi hỏi Tiểu Hoa thích kiểu dáng gì.

Tiểu Hoa bị anh làm cho choáng váng chóng mặt, bây giờ mới hiểu được mặt đỏ lên, nhìn dáng vẻ anh nghiêm túc cúi đầu nói: "Anh chọn đi!"

Nếu không phải hiện tại đang ở bên ngoài thì Cao Giang Cảnh nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tiểu Hoa đã sớm nhào tới hôn môi. Nhưng mà hiện tại ở nơi không thích hợp nên anh ho nhẹ một cái, sau đó nói với nhân viên bán hàng: "Tiệm này của các cô có kiểu nhẫn cưới gì mới không?"

Nhân viên bán hàng hỏi: "Anh có yêu cầu gì giá cả không?"

"Hở... Muốn viên kim cương lớn một chút, đẹp mắt một chút..." Cao Giang Cảnh nhìn kỹ một chút, tất cả nhẫn ở trong mắt hắn kiểu dáng đều không khác nhau mấy, vì thế nhờ nhân viên bán hàng cho mình chút ý kiến.

Tiểu Hoa vừa nghe thì vội ngăn cản nói: "Không cần viên kim cương quá lớn, bình thường một chút là được."

"Kết hôn đương nhiên phải chọn nhẫn cưới tốt một chút, em đừng quan tâm, anh có tiền." Cao Giang Cảnh cho là Tiểu Hoa sợ mình không có tiền nên vội vàng nói cho cô biết.

Tiểu Hoa liếc mắt nhìn anh nói: "Em biết anh có tiền, nhưng mà về sau chỗ cần tiêu tiền rất nhiều. Không cần thiết mua loại đắt tiền như vậy, thật đó!" Sau đó mặc kệ ý kiến của anh mà nhìn vào nhẫn trong quầy chọn lựa một hồi, chỉ vào một chiếc nhẫn thoạt nhìn rất bình thường nói: "Lấy chiếc này ra cho tôi xem một chút."

Ngay cả Cao Giang Cảnh cũng cảm thấy quá mức đơn giản, vội vàng ngăn cản: "Chiếc này không được, quá đơn giản! Anh muốn mua cho em kiểu đẹp một chút."

Nhân viên bán hàng nhìn một hồi hai người ý kiến cũng không thống nhất. Sau đó cô chỉ vào một chiếc cũng là kiểu nhẫn bình thường, nhưng chính giữa có gắn một viên kim cương hỏi: "Chiếc này thì thế nào? Kiểu đơn giản, hào phóng, chính giữa cũng có gắn kim cương. Hơn nữa bên trong nhẫn còn có thể khắc tên lẫn nhau, năm nay rất thịnh hành loại này."

Tiểu Hoa vừa thấy có chút giống như chiếc nhẫn trong phim Hàn. Bất quá mình thích kiểu đơn giản cũng cảm thấy có thể mua. Nhưng khi Cao Giang Cảnh nhìn thấy cũng rất thích hỏi khắc chữ phải bao lâu, còn để cho nhân viên bán hàng mang vào tay cho Tiểu Hoa thử.

"Anh không cần thử hả?" Sau khi Tiểu Hoa thử xong thì Cao Giang Cảnh cho đi khắc tên, nhân viên bán hàng vội hỏi.

Cao Giang Cảnh sửng sốt, trên tay anh không thể mang nhẫn cho nên vốn không có lo lắng, nhìn dáng vẻ của nhân viên bán hàng nghi hoặc thì Tiểu Hoa cười giải thích nói: "Quân nhân bọn họ không cho phép mang trang sức."

Trước khi hỏi qua có thể mua một chiếc hay không Tiểu Hoa lại muốn mình trước tiên xem chiếc nhẫn của nam rồi mang vào cho Cao Giang Cảnh một chút, nói thật tay của Cao Giang Cảnh rất không thích hợp mang nhẫn. Tay anh không có bao nhiêu thịt nhưng mà các đốt ngón tay rất lớn, chiếc nhẫn thỉnh thoảng bị mắt kẹt mang không vào, thử rất nhiều lần nhưng đều không được Tiểu Hoa mới buông tha. Cuối cùng vẫn chỉ mua cho mình, bất quá Tiểu Hoa cũng không biết Cao Giang Cảnh để cho nhân viên bán hàng giúp anh khắc cái gì ở bên trong chiếc nhẫn, không đợi Tiểu Hoa xem thì trực tiếp mang nhẫn vào trên tay của cô không cho cô tháo xuống.

"Em là của anh rồi!" Sau khi mang nhẫn vào thì Cao Giang Cảnh đột nhiên nói.

Tiểu Hoa nhìn chiếc nhẫn trên tay không có quan tâm anh.

"Vừa rồi anh có hỏi qua, thời xưa cô gái là dựa vào cướp, sau khi cướp được về sau phải mang theo gông xiềng tỏ vẻ đó là của mình. Sau đó mới không ngừng thay đổi, đến bây giờ mang vào ngón áp út bàn tay trái, em cũng mang rồi thì bày tỏ em là của anh." Cao Giang Cảnh nghiêm túc giải thích.

Tiểu Hoa không thể không cười khổ, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh và cô gái đó vừa rồi đang thảo luận chuyện này hả? Em còn tưởng rằng hai người nói chuyện gì chứ?"

"Còn cần cái gì nữa? Hoa tươi, nhẫn đều có..." Cao Giang Cảnh lôi kéo tay Tiểu Hoa lại hỏi.

Tiểu Hoa hết chỗ nói rồi, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Không tiếng tức giận nói: "Các anh muốn kết hôn có phải làm báo cáo hay không?"

"Nộp rồi..." Cao Giang Cảnh thấp giọng nói.

Tiểu Hoa kinh ngạc, chuyện này làm từ khi nào mà mình lại không biết? Thì ra là có âm mưu à? Mình còn nghĩ rằng anh nhất thời kích động đột nhiên nghĩ đến chứ.

Cao Giang Cảnh nhìn thấy Tiểu Hoa không có lên tiếng vội vàng giải thích: "Lúc em tốt nghiệp thì đã nộp..."

"Cũng một năm rồi?" Tiểu Hoa ngạc nhiên hỏi, sau đó bất đắc dĩ nói: "Còn có cái gì đều nói hết đi?"

Cao Giang Cảnh nghe vậy cũng không có giấu giiếm nói thẳng: "Có <giấy xác nhận đủ điều kiện kết hôn> cần em điền, vốn là đơn vị điền nhưng em làm nghề tác giả tự do cho nên tự mình điền, còn có ảnh chụp và kiểm tra sức khoẻ."

Tiểu Hoa cố ý hung hăng hỏi: "Cái gì cũng làm không tiếng động, có phải đã sớm chuẩn bị xong rồi hay không?"

"Con người của anh đặc biệt có mắt nhìn xa, từ khi bắt đầu thích em thì đã tính cưới em." Nhìn ra Tiểu Hoa là cố ý hỏi nên Cao Giang Cảnh cũng không thèm để ý thành thật thừa nhận.

Đối với lời nói đúng lý hợp tình của anh Tiểu Hoa ngược lại không có nghi ngờ gì, nhón chân lên hôn một cái ở trên mặt của anh nói: "Vất vả cho anh rồi!"

Cao Giang Cảnh kéo Tiểu Hoa ra rất nghiêm túc nói: "Ở bên ngoài đừng làm như vậy! Ảnh hưởng không tốt!" Nói xong không đợi Tiểu Hoa phản ứng lại thấp giọng nói: "Đi về tùy em muốn làm thế nào..."

Tiểu Hoa quay đầu nhìn anh, nhìn thấy lỗ tai của anh hơi đỏ lên cười trộm một cái. Thật ra thì Cao Giang Cảnh cũng không phải người hoàn mỹ nhất, anh không biết lãng mạn, cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt mà nói chuyện rất ngốc, nhưng mà Tiểu Hoa có thể cảm nhận được anh thật sự thích mình, đối với mình thật tâm thật ý. Tiểu Hoa cảm thấy Cao Giang Cảnh thật sự rất thích hợp với mình, hơn nữa anh đối xử với mình đã rất tốt. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ rằng: ‘lần này mình hẳn là sẽ có được hạnh phúc nhỉ?’

Tiểu Hoa không nói gì làm cho Cao Giang Cảnh cho là cô mất hứng vì thái độ vừa rồi của mình, nên anh lôi kéo Tiểu Hoa bước nhanh đi đến một cái hẻm nhỏ. Tiểu Hoa dựa lưng vào tường, Cao Giang Cảnh đứng ở trước mặt của cô, hai tay khoát lên trên vai của hỏi: "Em mất hứng hả? Chuyện đó, anh không ý muốn dạy dỗ em, chỉ là có chút ngượng ngùng, bên ngoài nhiều người như vậy. Thật ra... thật ra thì... anh rất vui vẻ."

"Ha ha..." Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh Tiểu Hoa rốt cuộc không ngừng được cười, anh thật sự rất đáng yêu.

Biết Tiểu Hoa không có tức giận Cao Giang Cảnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhìn cô bởi vì vui vẻ mà hai má ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời, còn có miệng khẽ nhếch và đôi môi đỏ mềm mại, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô thì Cao Giang Cảnh cúi đầu chặn miệng Tiểu Hoa lại, nuốt vào tiếng cười của cô, lưỡi cực nóng tùy ý càn quét ở trong khoan răng miệng của Tiểu Hoa, nụ hôn này so với lúc trước còn cuồng nhiệt hơn. Tiểu Hoa dưới sự cuồng nhiệt của Cao Giang Cảnh cũng tiến vào trạng thái, cô vươn cánh tay ôm lấy thắt lưng của anh rồi hôn lại. Kết quả đổi lấy Cao Giang Cảnh càng hôn sâu vào.

Sau khi kết thúc nụ hôn này thì Tiểu Hoa hơi xụi lơ mang sức nặng của mình đều giao cho trên người anh, liếm liếm môi có chút sưng đỏ nhỏ giọng oán giận nói: "Anh cũng không biết nhẹ một chút sao?"

Cao Giang Cảnh cúi đầu nâng lên gương mặt của cô cẩn thận nhìn nhìn, cũng có chút đau lòng nói: "Thật xin lỗi! Anh không khống chế được!"

"Quên đi! Đúng rồi, chuyện kết hôn kia em mặc kệ, dù sao anh là người muốn kết hôn, cho nên anh trở về tự nói cho mọi người biết." Tiểu Hoa bĩu môi nói.

"Dĩ nhiên, đây vốn là chuyện của anh." Cao Giang Cảnh lập tức trả lời.

Tiểu Hoa sau khi nhận được hứa hẹn thì lẳng lặng dựa vào trong lòng của anh, cảm nhận được ấm áp lúc này.

Đột nhiên Cao Giang Cảnh đẩy cô ra, sau đó không được tự nhiên nói: "Đi thôi!"

Lại làm sao vậy? Tiểu Hoa nhìn sang chung quanh không thấy có người nào. Cao Giang Cảnh nhìn thấy Tiểu Hoa hết nhìn đông tới nhìn tây mới nói: "Sau khi kết hôn tùy em muốn ôm như thế nào, bây giờ khả năng kiềm chế của anh cũng không phải là rất tốt."

Tiểu Hoa hiểu rõ, sau đó ánh mắt không tự chủ được dừng ở trên quần của anh. Cao Giang Cảnh có chút tức giận lôi kéo Tiểu Hoa đi nhanh về phía trước, Tiểu Hoa chạy chậm mới có thể theo bước chân của anh, một hồi lâu anh mới nói: "Trước khi kết hôn ánh mắt đừng tùy tiện nhìn như thế, sau khi kết hôn thì tùy ý em."

Tiểu Hoa im lặng, người này sao lại đột nhiên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.