Khi đưa Tiểu Hoa về nhà ba Giang nhìn thấy trong tay Tiểu Hoa là bó hoa hồng và chiếc nhẫn thì trong lòng đã hiểu rõ nhưng mà cũng không có tỏ vẻ gì. Chẳng qua là giống như ngày thường kêu Cao Giang Cảnh ở lại ăn cơm chung rồi cùng anh tán gẫu về cuộc sống trong quân đội của anh. Cao Giang Cảnh vẫn nói không nhiều lắm nhưng khi nói chuyện với ba Giang không có một tia không kiên nhẫn, ba Giang hỏi gì anh cũng nghiêm túc trả lời. Tiểu Hoa ngồi yên ở một bên nói chuyện phiếm với tiểu Hổ, nghe tiểu Hổ kể về cuộc sống trung học phổ thông của nó. Tiểu Hổ năm nay đã 17 tuổi, vóc dáng còn cao hơn Tiểu Hoa gần một cái đầu. Mặc dù được Tiểu Hoa dạy kèm nhiều như vậy nhưng mà thành tích của nó cũng không phải tốt nhất, chẳng qua là cũng được loại khá. Nhưng dù sao cũng là trường học trọng điểm, muốn thi đậu vào đại học cũng không có vấn đề quá lớn, Tiểu Hoa cũng không có quá nhiều lo lắng.
“Chú Giang, cháu muốn kết hôn với Hiểu Hoa!” Tiểu Hoa mặc dù vẫn đang nói chuyện với tiểu Hổ nhưng lỗ tai vẫn không tự chủ được nghe động tĩnh bên Cao Giang Cảnh và ba Giang, rốt cục nghe anh nói ra Tiểu Hoa cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Ba Giang sửng sốt, nhưng mà ông bình thường không nhúng tay vào chuyện của Tiểu Hoa, chỉ là nghiêm túc hỏi: “Cháu có thể bảo đảm cả đời đối xử tốt với Tiểu Hoa chứ? Cả đời đối với con bé không xa lìa không rời bỏ?”
“Cháu có thể!” Cao Giang Cảnh rất khẳng định trả lời.
“Thân thế của Tiểu Hoa có chút phức tạp, nhưng mà cháu có thể bảo đảm vĩnh viễn không can thiệp vào bất kỳ cách làm nào của Tiểu Hoa?” Ba Giang lại hỏi.
Cao Giang Cảnh tiếp tục gật đầu nói: “Cháu có thể bảo đảm.”
“Chuyện của những người trẻ tuổi các cháu chú cũng quản không được, nhưng mà chú hy vọng cháu có thể nhớ kỹ lời hứa hẹn của cháu hôm nay, cùng con gái chú sống đến bạch đầu giai lão, vĩnh viễn chỉ có một người.” Lúc ba Giang nói những lời này hốc mắt đều có chút đỏ lên. Mặc dù trong lòng có chuẩn bị nhưng mà mang con gái của mình một tay nuôi lớn giao vào trong tay người khác vẫn là chịu không được.
Cao Giang Cảnh nhìn bộ dáng này của ba Giang thì trịnh trọng gật đầu một cái.
“Cả đời không được bắt nạt chị của em, không được ngăn cản chị của em về nhà, không được làm chuyện gì có lỗi với chị của em. Về sau tất cả mọi chuyện đều phải nghe chị em, không thể làm cho chị ấy tức giận, cũng không thể làm cho chị ấy đau lòng. Nếu không, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Tiểu Hổ cũng nói với Cao Giang Cảnh.
Cao Giang Cảnh còn chưa nói gì thêm thì Tiểu Hoa túm lỗ tai của tiểu Hổ nói: “Bộ dáng của chị em giống như người dễ bắt nạt hả?”
“Chị, chị... nhẹ một chút... em đang làm chỗ dựa cho chị, chị cũng không cần quấy rối như thế chứ!” Tiểu Hổ lôi kéo tay Tiểu Hoa ủy khuất nói.
Tiểu Hoa vỗ vỗ vào hai má của nó cười nói: “Tiểu Hồ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, không tệ, có thể làm chỗ dựa cho chị! Ha ha! Yên tâm đi! Tin tưởng anh Cao của em, ảnh sẽ không bắt nạt chị.”
“Không sợ có chuyện, chỉ sợ chuyện bất thình lình sao?” Tiểu Hổ nhỏ giọng phản bác.
“Hử?” Tiểu Hoa nhìn nó.
Tiểu Hổ vội vàng nói: “Không có gì?” Xoay mặt lại nói với Cao Giang Cảnh: “Chuyện đó anh Cao, không, anh rể, anh xác định muốn kết hôn? Anh phải nhớ kỹ nếu đã quyết định thì không thể lùi bước!”
Tiểu Hoa đi lên đá một cái làm tiểu Hổ nhảy ra, nói tiếng đau rồi bỏ chạy về phòng.
“Cần ba làm cái gì không?” Tiểu Hoa sau khi tiễn Cao Giang Cảnh xong trở về thì ba Giang mở cửa rồi hỏi cô.
Tiểu Hoa đưa tay kéo cánh tay của ông làm nũng nói: “Cái gì cũng không cần làm, ba tự chăm sóc tốt cho mình là được. Về sau chờ giúp chúng con giữ đứa nhỏ, chăm sóc cháu thì tốt rồi.”
“Được, ba sẽ chờ đến ngày đó!” Ba Giang vuốt đầu con gái cười nói.
* * *
Động tác của Cao Giang Cảnh rất nhanh, vừa trở về thì nói cho người nhà biết chuyện mình tính kết hôn. Người nhà họ Cao vừa nghe thì vội vàng bắt đầu hành động.
Ngày hôm sau ông nội Cao, bà nội Cao và dì nhỏ của Cao Giang Cảnh là dì Lâm, 3 người lại đến cùng ba Giang bàn bạc đám cưới.
Tiểu Hoa nhìn bọn họ khí thế ngất trời thảo luận, ngược lại cảm thấy không có chuyện gì của mình nên ở một bên nhỏ giọng nói chuyện với Cao Giang Cảnh.
Thời gian của Cao Giang Cảnh không nhiều lắm, cho nên chỉ Tiểu Hoa điền xong giấy tờ thì kéo cô cùng nhau đi kiểm tra sức khoẻ trước khi về quân đội.
Nhà của ông nội Cao rất lớn, lại nói ba Cao thật sự cũng chia phòng ở. Trên danh nghĩa Tiểu Hoa cũng có phòng ở cho nên Tiểu Hoa ngăn cản bọn họ mua nhà, chỉ nói muốn ở chung một chỗ với người lớn, những thứ khác cũng không có yêu cầu gì.
Người nhà họ Cao nhìn thấy Tiểu Hoa tùy ý như vậy cảm thấy không thể bạc đãi cô, hơn nữa Tiểu Hoa cũng không có người lớn là phụ nữ, cho nên hiện tại Tiểu Hoa cũng theo Cao Giang Cảnh gọi dì Lâm là dì nhỏ nên bà cảm thấy trách nhiệm của mình lớn lao nặng nề. Bà trang hoàng phòng ở, mua quần áo đồ trang sức gì đó cho Tiểu Hoa vv... Cả người ý chí chiến đấu sục sôi, trên cơ bản cái gì cũng một mình ôm lấy mọi việc. Vì lây nhiệt tình của dì nhỏ nên Tiểu Hoa cũng từ từ có cảm giác làm cô dâu. Hôn lễ cuối cùng sau khi bàn bạc kết quả là tổng cộng tổ chức hai nơi, một nơi mời người nhà và bạn bè, một nơi ở trong quân đội.
Cao Giang Cảnh về quân đội thì giao giấy tờ chính xác của Tiểu Hoa, hơn nữa bắt đầu xin thời gian nghỉ kết hôn. Một loạt hành động cũng không có gì giấu giếm, cho nên mọi người bên cạnh đã biết hết.
“Tôi nói Giang Cảnh này! Cậu đầu tiên là thăng chức, bây giờ lại muốn lập gia đình, sự nghiệp và tình yêu đều thu hoạch được. Dù thế nào cũng phải tiếp đãi thật tốt những người bạn thân này là chúng tôi chứ!” Từ Thịnh Duệ ôm lấy bả vai Cao Giang Cảnh nói.
“Tiếp đãi như thế nào cậu nói đi?” Cao Giang Cảnh liếc mắt nhìn hắn, tâm tình rất tốt hỏi.
Cao Giang Cảnh sảng khoái như vậy Từ Thịnh Duệ hơi cảm thấy không quen, nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn âm thầm quyết định trên hôn lễ nhất định muốn chuốc say anh, làm cho anh không vào động phòng được.
* * *
“Tặng quà cưới cho Hiểu Hoa còn lại cũng đừng quan tâm.” Lý Đại Lộ nghe được Tiểu Hoa muốn kết hôn thì dặn dò Lý Hướng Dương như thế.
Lý Hướng Dương chua sót gật đầu một cái nói: “Đã biết.” Sau đó lại hỏi: “Có thông báo cho Minh Ngọc không?”
Lý Đại Lộ thở dài một hơi nói: “Thôi, Minh Ngọc ngay từ đầu đã rất thích Hiểu Hoa. Sau khi lại biết tất cả mọi chuyện bản thân đã cảm thấy rất xin lỗi Hiểu Hoa, mới vừa có chút bình tĩnh cũng đừng quấy rầy nó. Lại nói lúc này trường quân đội cũng không tiện xin nghỉ, cũng không biết ngày cưới.”
Lý Hướng Dương hiển nhiên cũng nghĩ đến, con trai biết tất cả tình hình thực tế đều khinh bỉ mình và vợ, điều này làm cho bản thân từ trước đến nay thương vợ con cũng chịu không nổi. Căn bản không nghe được bất cứ chuyện gì về Hiểu Hoa thì mình đã làm một người chồng thất trách. Lúc này không thể lại đau lòng vì con bé... Mặc dù biết mình thật sự tìm cớ nhưng đối với ánh mắt xa lạ xa cách của Tiểu Hoa thì Lý Hướng Dương không dám đối mặt. Cuối cùng cả đời mình ở trong lòng con bé chỉ là người xa lạ mà thôi.
* * *
Cao Giang Cảnh viết báo cáo kết hôn cũng đã rất lâu, cho nên tốc độ trên tổ chức phê chuẩn cực nhanh. Vừa nhận được phê chuẩn thì anh xin nghỉ phép gọi Tiểu Hoa ra kéo cô đến phòng đăng ký Hộ tịch.
Từ Ủy ban nhân nhân đi ra Cao Giang Cảnh kéo Tiểu Hoa cảm khái một câu: “Rốt cục có giấy chứng nhận rồi!”
“Có giấy chứng nhận thì có gì đặc biệt hơn người, hiện tại đổi chứng nhận cũng rất dễ dàng!” Tiểu Hoa nhìn bộ dáng của anh phản bác nói.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Cao Giang Cảnh lớn tiếng nói xong thì lấy cả hai bản giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi xách của Tiểu Hoa cất vào trong túi to của mình.
Tiểu Hoa nhìn hành vi cướp giật của anh nhún nhún vai, giữ chặt cánh tay của anh hỏi: “Chồng ơi, hôm nay anh mời em đi ăn cái gì nha?”
Một tiếng ‘chồng’ gọi Cao Giang Cảnh làm cho anh có chút lâng lâng, khóe miệng không khống chế được nhếch lên hỏi: “Em muốn ăn cái gì?” suy nghĩ một chút thì bỏ thêm câu “Vợ...”
Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn sau đó chỉ vào một nhà hàng cơm Tây nói: “Cái kia!”
Mặc dù bản thân mình không có hứng thú với cơm Tây nhưng mà lúc này Cao Giang Cảnh lại đồng ý một tiếng rồi lôi kéo Tiểu Hoa vào nhà hàng cơm Tây.
* * *
Đám cưới càng ngày càng gần nên Cao Giang Cảnh rút thời gian đi chụp hình cưới với Tiểu Hoa. Cao Giang Cảnh nhìn Tiểu Hoa mặc đầm cưới màu trắng chậm rãi đi về phía mình bất giác tâm tình có chút thả lỏng, cũng không ngại bộ vest trói buộc ở trên người nhìn Tiểu Hoa chằm chằm không chớp mắt.
“Xinh đẹp không?” Tiểu Hoa đi đến trước mắt Cao Giang Cảnh vươn hai cánh tay ra cười hỏi.
“Đẹp lắm!” Cao Giang Cảnh gật đầu một cái, nhưng mà khi Tiểu Hoa xoay người trong nháy mắt nhìn thấy phần lưng Tiểu Hoa phơi da ra vẫn là đen mặt nói: “Đổi đi!”
Tiểu Hoa vô tội mở to hai mắt nói: “Em rất thích mà! Vì sao phải đổi? Anh cũng không phải nói xinh đẹp ư?”
“Quá lộ, không được!” Cao Giang Cảnh cởi áo khoác ra khoác lên trên vai của cô rồi nói thẳng.
Tiểu Hoa mặc kệ ngồi ở trên ghế hỏi: “Anh xem một chút áo cưới bây giờ đi, chỗ đó không hề lộ. Không phải lộ đùi thì chính là lộ ngực, cái này của em đủ bảo thủ rồi không phải sao?”
“Dù sao quá lộ chính là không được, mặc kệ là lộ chỗ nào vẫn phải bảo thủ, chọn cái khác tốt hơn đi.” Cao Giang Cảnh an ủi cô.
Tiểu Hoa chớp mắt chỉ vào một bộ khác ở trên cúp ngực bó sát người phía dưới đuôi cá dài nói với Cao Giang Cảnh: “Em chỉ thích hai bộ này, anh chọn một cái đi!”
Cao Giang Cảnh vừa thấy sắc mặt càng khó coi, mặc dù bộ áo cưới kia cũng còn có thể chấp nhận nhưng mấu chốt là vô cùng bó sát, chính là quá bó sát rồi, Cao Giang Cảnh vẫn là không đồng ý.
Cứ như vậy hai người tốn rất nhiều thời gian, Tiểu Hoa nhìn tính nhẫn nại của Cao Giang Cảnh dùng không tệ lắm mới cố gắng đi đổi một bộ áo cưới cúp ngực. Mặc dù còn có chút bất mãn nhưng so với hai bộ trước thì Cao Giang Cảnh đối với bộ này vẫn có thể chấp nhận, chẳng qua là không dễ dàng gì cho chụp hết phía sau. Cao Giang Cảnh quanh co lòng vòng nhắc nhở Tiểu Hoa lúc cử hành hôn lễ đã là giữa tháng 10 thời tiết cũng sắp lạnh, tốt nhất lại mặc kèm thêm một cái áo khoác. Tiểu Hoa chỉ là cười mà không nói, nghĩ thầm: ‘ai nói lúc đám cưới em còn mặc bộ này thế?’