Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc

Chương 47: Bị hai tên quỷ nhỏ tranh nhau đòi



Editor: demcodon

Sau khi hoàn thành chuyện của ông Triệu cũng coi như giải quyết một tảng đá trong lòng Tiểu Hoa. Kế tiếp cô mang toàn bộ thời gian ở bên ông xã và con, nhưng mà...

“Mẹ, mẹ viết sách đi! Con muốn cùng anh đi chơi trò chơi của con trai.” Thần Thần nhìn nói với Tiểu Hoa như vậy.

Nhiên Nhiên lại nói tiếp: “Ba nói, con gái chỉ thích chơi búp bê vải, cho nên chúng con không chơi với mẹ.”

Tiểu Hoa quay đầu nhìn Cao Giang Cảnh, mặt Cao Giang Cảnh cứng đờ nịnh nọt với Tiểu Hoa: “Nếu không anh chơi với em?”

Tiểu Hoa đá anh một cái rồi giải thích với hai con là mình cũng có thể chơi trò chơi của con trai. Thật sự Tiểu Hoa một chút cũng không hiểu trẻ con không đến 2 tuổi sao lại muốn chơi trò của con trai rồi? Bất quá bởi vì ít thời gian chăm sóc con nên Tiểu Hoa cũng có thể dành ra thời gian tiếp tục sáng tác.

Bởi vì nhà Cao Giang Cảnh ở quân đội thật sự quá nhỏ, cấp trên cũng lo lắng đến tình huống của nhà anh nên phân nhà cho anh một lần nữa. Mặc dù cũng không phải rất lớn, có 2 phòng ngủ 1 phòng khách là Tiểu Hoa đã rất thỏa mãn, một nhà bốn miệng của bọn họ ở vừa vặn. Tiểu Hoa mua cái sô pha rất dài, nghĩ tới vạn nhất lúc tiểu Hổ đến thăm mình thì tốt xấu gì có chỗ để ngủ.

Trở lại quân đội lần nữa Tiểu Hoa cảm thấy rất kiên định. Mặc dù mình giữ hai tên quỷ nhỏ mệt mỏi một chút nhưng mà bọn nhỏ kêu "mẹ, mẹ" giống như có cảm giác ngọt ngào.

Con trai nhà chị Từ đã được 4 tuổi, sức khỏe khôi phục không khác gì đứa trẻ bình thường. Khi nhìn thấy Nhiên Nhiên và Thần Thần rất là vui mừng, cả ngày dẫn theo bọn nó ở bên ngoài chơi ầm ĩ.

“Toàn Toàn vừa sinh ra chị cũng không dám hy vọng xa vời nó có thể giống như bây giờ. Lúc ấy chỉ cầu nó bình an sống sót là tốt rồi, nhưng mà bây giờ thật sự rất cám ơn em! Tiểu Giang.” Chị Từ nhìn con trai cười to chạy trốn dưới ánh mặt trời nói với Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa cười cười nói: “Thật ra không có em thì hai anh chị cũng sớm hay muộn cho đứa bé mổ, chẳng qua là vấn đề sớm muộn thôi. Lại nói chúng ta quan hệ tốt như vậy, em vẫn cảm thấy cùng chị giống như người một nhà, người trong nhà nói chữ cám ơn gì chứ!”

Chị Từ nhìn Tiểu Hoa nói: “Trước kia lúc em vừa tới bọn chị cũng không biết tiểu Cao có thể giữ em được bao lâu. Dù sao nhìn em xinh đẹp như vậy, hơn nữa cũng có văn hóa. Thật ra thì rất nhiều người bí mật đều nói hai đứa không ở lâu được... đây là chuyện ở quân đội thường có. Nhưng mà mọi người thật đúng là xem thường em, thế nhưng lại kiên trì lâu như vậy.”

“Em đã sớm muốn có một gia đình, một người có thể cho em dựa vào. Chị đừng thấy bọn người Giang Cảnh hết bận rồi lại bận, nhưng mà cũng có thể tin tưởng nhất. Em tức giận, lải nhải vv…., làm gì ảnh cũng gánh vác việc mệt nhọc và chịu oán trách. Mẹ em trước lúc lâm chung nói cho em biết phải tìm người thật lòng đối xử tốt với mình, em vẫn nhớ rõ cho nên chỉ cần Giang Cảnh không thay đổi thì em cũng vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Tiểu Hoa kiên định nói.

Chị Từ vỗ vỗ bả vai Tiểu Hoa nói: “Tiểu Cao thích em bao nhiêu mọi người đều biết, làm sao sẽ có thể thay đổi chứ? Chị nhìn thấy các em nhất định sẽ ở bên nhau đến già.”

Tiểu Hoa gật đầu một cái, vừa định đồng ý thì nhìn thấy con trai nhỏ của mình ở phía trước chạy đến trước mặt một đứa trẻ lớn hơn nó rất nhiều bắt đầu đánh người ta. Tiểu Hoa vuốt vuốt trán bất đắc dĩ chạy tới kéo con trai ra, nói tiếng xin lỗi với người ta rồi xoay người nói với Thần Thần: “Làm sao vậy?”

“Anh Toàn Toàn, của chúng con!” Thần Thần chỉ vào chiếc xe hơi nhỏ trong tay đối phương đang cầm mà tức giận nói.

Bé trai kia vừa nhìn thấy người lớn tới thì ném chiếc xe hơi nhỏ xuống đất nói: “Trả lại cho nhóc đó, không phải chỉ một chiếc xe nhỏ hay sao? Anh kêu mẹ anh mua cho anh chiếc lớn hơn nữa.”

Nhiên Nhiên nhặt chiếc xe hơi lên vừa nhìn thấy đã muốn té ngã tiến lên dùng sức đẩy bé trai một cái kêu to: “Người xấu! Người xấu, anh là người xấu! Mẹ, ảnh là đứa trẻ hư! Đánh ảnh đi!”

Tiểu Hoa lại vội vàng kéo Nhiên Nhiên qua giật giật khóe miệng, sau đó nhìn thấy Toàn Toàn sắp rơi nước mắt mà vội vàng an ủi: “Toàn Toàn không khóc nha, dì mua cho cháu cái mới, mua... loại xe có thể tự điều khiển luôn.”

“Con cũng muốn, con cũng muốn!” Nhiên Nhiên và Thần Thần lập tức náo loạn lên.

Tiểu Hoa trấn an hai bọn nhỏ sau đó nhìn bé trai mang gương mặt hâm mộ kia. Sau đó tiến lên nói: “Bọn nó còn nhỏ, cháu là anh trai phải dẫn bọn nó cùng nhau chơi, cháu cũng nhìn thấy lính cũ thường mang theo lính mới cùng nhau huấn luyện có phải hay không?”

Bé trai cắn cắn môi nói: “Vậy cháu kêu mẹ cháu mua cho cháu chiếc xe mới, cũng có thể đi theo bọn họ cùng nhau chơi.”

Tiểu Hoa sờ sờ đầu của nó nói: “Thật sự là đứa trẻ ngoan, lại làm dáng vẻ anh trai. Bất quá lần tới cũng không thể tùy tiện ném đồ chơi xuống đất biết không? Đồ chơi hư em trai sẽ rất đau lòng.”

Bé trai gật đầu một cái sau đó đến nói chuyện với bọn Toàn Toàn. Lúc bắt đầu hai đứa nhỏ còn có mâu thuẫn nhưng mà từ từ cũng cảm thấy chơi chung rất tốt, mấy tên quỷ nhỏ líu ríu tụm lại một chỗ không biết đang nói cái gì.

Chị Từ nói: “Làm không tệ, rất có dáng vẻ làm mẹ nha!”

“Cái gì chứ? Em vốn là mẹ đứa nhỏ mà!” Tiểu Hoa đắc ý nói.

Sau đó Tiểu Hoa đặc biệt mua 4 chiếc xe đua điều khiển cho mấy đứa nhỏ chơi, làm cho hai con vui mừng nhất thời nói rất nhiều lời ngon ngọt cho Tiểu Hoa nghe. Lúc Tiểu Hoa ở trước mặt Cao Giang Cảnh khoe khoang thì Cao Giang Cảnh chỉ nói: “Ai! Xem ra viên đạn bọc đường uy lực vẫn là không nhỏ, hai tên quỷ nhỏ còn phải tiếp tục dạy dỗ thôi!”

Tiểu Hoa bởi vì vẫn kiên trì công việc ở toàn soạn cho nên ít nhiều cũng có một ít người hâm mộ, hơn nữa sáng tác truyện trên mạng mặc dù chính giữa gián đoạn một thời gian. Nhưng sau đó chuyện Tiểu Hoa giúp ông Triệu viết sách cũng không có giấu giếm người khác nên cũng có một chút độc giả trung thực. Tiểu Hoa bởi vì lật xem rất nhiều tư liệu cũng phát hiện được tai nạn sắp đến phía trước. Dù sao có phản ứng khác thường cho nên vẫn luôn để cho người khác giúp cô để ý. Mặc dù không biết mình làm những chuyện này có ích hay không nhưng Tiểu Hoa trước sau vẫn kiên trì.

Trong lúc đó cũng sẽ hỏi thăm một chút chuyện với những người học trường học Vật lý Địa cầu. Cô nhớ rõ sau khi trải qua trận động đất giống như có báo chí từng nói qua khoảng chừng 2 - 3 tháng thì tỉnh Tứ Xuyên lại liên tiếp xuất hiện một chút chuyện kỳ quái. Cô muốn mang những chuyện này trước tiên tuôn ra để cho người tài giỏi điều tra. Tiểu Hoa biết mình có thể làm cũng chính là những chuyện này, làm những chuyện này cũng không phải là vì trấn an lương tâm của mình không thôi.

* * *

“Chị!” Tiểu Hoa đang chơi với bọn nhỏ thì phía sau đột nhiên truyền ra một tiếng như vậy.

Tiểu Hoa nhìn lại là Lý Minh Ngọc, cuốc sống một năm trong doanh trại làm cho bé trai lớn này thoạt nhìn thành thục không ít. Tiểu Hoa cười cười nói: “Thế nào? Đã thích ứng với cuộc sống ở nơi này chưa?”

“Dạ! Cảm thấy rất có quy luật, rất tốt!” Lý Minh Ngọc trả lời.

Tiểu Hoa suy nghĩ một chút, đứa bé này nhiều năm như vậy biểu đạt thiện ý mình không phải là không có cảm xúc, hơn nữa mình và kiếp trước đã hoàn toàn khác nhau. Vì vậy Tiểu Hoa nói với hắn: “Ừ! Có thời gian thì vào nhà ngồi một chút, đều ở đây cũng rất tiện.”

Lý Minh Ngọc gật đầu một cái. Tiểu Hoa gọi hai con lại nói với bọn nó: “Gọi cậu, lần tới gặp mặt phải nhớ chào hỏi biết không?”

“Cậu!” Hai đứa bé cùng kêu lên.

Lý Minh Ngọc nhất thời có chút luống cuống, vội vàng nói: “Cháu... chào hai cháu!”

“Cậu tiểu Hổ mua món ngon cho hai cháu ăn, vậy cậu làm gì cho hai cháu?” Nhiên Nhiên nhìn Lý Minh Ngọc hỏi.

Thần Thần cũng ở một bên nói: “Hay là làm ngựa cho bọn mình cưỡi, nhưng mà cậu tiểu Hổ chỉ có một mình, bọn mình lại có hai người, lần này không cần cãi nhau rồi!”

Tiểu Hoa có chút đau đầu nhìn con của mình trưởng thành, nghĩ rằng: "mình sao lại sinh ra đứa bé mặt dày như thế, gen nhà họ Cao quả nhiên thật mạnh mẽ."

Tiểu Hoa nghe Lý Minh Ngọc bảo đảm với hai bé lần tới nhất định dẫn bọn nó đi ăn món ngon, mua đồ chơi cho bọn nó thì vội vàng ngăn cản: “Em đừng nuông chiều bọn nó, cũng không thiếu ăn thiếu mặc, hai đứa này rốt cuộc là giống ai vậy?”

Ai ngờ Lý Minh Ngọc lại nói: “Lúc em còn nhỏ cũng khá bướng bỉnh, không phải là nhổ râu ông nội thì chính là lật tung rổ rau của bà nội, hơn nữa còn ỷ lớn ăn hiếp người nhỏ, có thể... đoán chừng là có chút giống em!”

Tiểu Hoa vừa nghe đột nhiên nhìn hắn, sau đó yên lặng thầm nghĩ: ‘Ông Lý quả nhiên cũng không phải người tốt, mình lại còn oan uổng Cao Giang Cảnh.’

Tiểu Hoa tiếp xúc nói chuyện với Lý Minh Ngọc đã sớm nghĩ xong: ‘bọn họ ở một chỗ mà Lý Minh Ngọc chú ý với nhà mình nhất định là sẽ làm cho mọi người chú ý, cho nên dứt khoát thoải mái một chút. Lại nói Lý Minh Ngọc cũng quả thật lớn lên không giống như kiếp trước, kiên trì lâu như vậy cũng không dễ dàng."

Bất quá bởi vì tiếp xúc với Lý Minh Ngọc dẫn đến có người nào đó bất mãn. Lúc tiểu Hổ nghỉ phép về nhà thăm hai cháu cưng vừa thấy có người đoạt sự chú ý của cháu đối với mình thì thiếu chút nữa quậy lật trời, không quan tâm chính là nhìn Lý Minh Ngọc không vừa mắt, hai người vì muốn giành sự chú ý của bọn nhỏ mà bắt đầu kịch liệt giằng co.

“Tiểu Hổ!” Tiểu Hoa túm lỗ tai tiểu Hổ quát: “Em cũng tiết chế một chút không được sao? Cháu còn nhỏ như thế mua mấy món này bọn nó có thể chơi hả? Có phải không phải là tiền của mình cho nên không đau lòng phải không?” Tiểu Hoa nhìn mấy món đồ chơi trước mắt, ít nhất là đứa nhỏ 8 - 9 tuổi mới chơi được, rốt cuộc nhịn không được nổi giận với tiểu Hổ.

Tiểu Hổ vừa nhìn thấy chị mình tức giận vội vàng xin lỗi. Tiểu Hoa lúc này mới nói với nó: “Em làm em ruột của chị, cậu ruột của bọn nhỏ, hai địa vị này vĩnh viễn không thay đổi, cũng đừng chặt sừng trâu nữa.”

“Em chỉ là không thích cậu ta gọi chị là chị, không thích hai cháu cưng gọi cậu ta là cậu.” Tiểu Hổ bĩu môi bất mãn nói.

Tiểu Hoa hỏi lại: “Vậy gọi là gì?”

Tiểu Hổ không nói.

“Đều ở chung một chỗ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, cậu ta chú ý chúng ta như vậy sẽ bị người khác biết. Lại nói mâu thuẫn đời trước, chị mặc dù không muốn dính líu gì với nhà họ Lý nhưng mà cậu ta dù sao cũng không có làm gì sai. Chị cũng nói với cậu ta, đừng nói chuyện của chị cho người trong nhà biết, cậu ta cũng đồng ý rồi. Cho nên em cũng cũng đừng phát cáu nữa, coi như bạn bè bình thường không tốt sao?” Tiểu Hoa khuyên tiểu Hổ.

Tiểu Hổ nghe thế mới gật đầu một cái, bất quá trong lòng cậu dù sao cũng lo lắng chị mình có thể dành nhiều tình cảm cậu ta hay không, chẳng qua là hai cháu cưng còn nhỏ không biết có thể bị mê hoặc hay không? Không được, phải từ từ dạy dỗ lại mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.