Lưu Nhã nhìn thấy con trai vừa trở về nhà nhận cuộc điện thoại lại chuẩn bị ra cửa vội hỏi: "Minh Ngọc, cơm tốt cũng nấu xong rồi, ăn cơm rồi đi!"
Lý Minh Ngọc lắc đầu một cái nói: "Không được, con đã đồng ý với Nhiên Nhiên và Thần Thần thi đạt trên hạng 3 thì dẫn bọn nó đi chơi." Nói xong cũng mở cửa đi ra ngoài.
Lý Minh Ngọc trước sau vẫn không hiểu tại sao chuyện năm đó rõ ràng là mẹ làm sai, tại sao mẹ ở trước mặt mình trước sau lại bày ra như người bị hại vậy? Không phải là cũng càng thêm quan tâm chị, gần gũi với chị sao? Tại sao mỗi lần mình muốn đi gặp chị thì mẹ vẫn luôn chống chọi như vậy, ngay từ đầu cũng không nói chân tướng cho mình biết, có thể là sợ mình biết hành vi năm đó của mẹ sẽ làm mình oán giận mẹ. Nhưng mà bây giờ mình đã suy nghĩ rõ ràng, dù thế nào đi nữa mẹ cũng là mẹ của mình, mình sẽ cố gắng bù đắp lại cho chị. Mẹ không phải nên hiểu rõ bản thân mình hay sao? Rõ ràng là mẹ phá hủy một gia đình hòa thuận hạnh phúc vốn là của chị mà?
Lý Minh Ngọc lắc lắc đầu không muốn nghĩ những chuyện này nữa, đột nhiên nghĩ đến Thần Thần nói cho mình biết thành tích của nó và Nhiên Nhiên, vừa nghe thấy âm thanh đắc ý của tên nhóc kia Lý Minh Ngọc cũng biết bọn nó thi không tệ, nên mình thực hiện hứa hẹn. Nhìn lại một chút bề ngoài, thời gian vừa đến, cũng không biết hôm nay chị lại nấu món gì nữa? Trước kia mình rất hâm mộ tên nhóc Giang Lâm kia có thể ăn được món ăn chị nấu. Sau khi ăn rồi càng thêm hâm mộ, những món này ăn ngon như thế tên nhóc kia được ăn nhiều năm như vậy mà còn muốn giành với mình? Thật là coi trọng tên cướp!
Nghĩ tới đây Lý Minh Ngọc lại bước nhanh hơn, muốn vội vàng xuất hiện ở trước bàn cơm!
"Tô Thiên Triết, anh là có ý gì? Tại sao nói chia tay thì chia tay, anh cho tôi là cái gì?" Một cô gái giọng nói cao vút hơi quen thuộc hấp dẫn sự chú ý của Lý Minh Ngọc.
Lý Minh Ngọc quay đầu nhìn lại chỉ thấy cô gái trang điểm xinh đẹp lôi kéo tay Tô Thiên Triết, người này đã từng thích qua chị mình. Lý Minh Ngọc bĩu môi, thầm nói thật là đào hoa, cũng may chị không có xem trọng hắn!
Đột nhiên Tô Thiên Triết hung hăng hất tay cô gái kia ra nói: "Trương Nguyệt Kỳ, dễ đến thì dễ chia tay, lúc mới bắt đầu cô cũng biết chúng ta chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi, cô ầm ĩ như vậy cho ai xem chứ?"
Trương Nguyệt Kỳ? Lý Minh Ngọc nghĩ tới, hình như là con gái tài xế trước kia của ba thì phải? Khi còn nhỏ cũng có gặp qua, có điều là một cô gái rất thanh tú, sao lại ăn mặc như vậy?
"Vui đùa một chút…. Tô Thiên Triết, anh muốn chia tay nhưng tôi không đồng ý, tuyệt đối không!" Trương Nguyệt Kỳ hét lớn.
Tô Thiên Triết cười lạnh nói: "Ngay từ đầu tôi đã nói tôi cho tới bây giờ cũng không có thích cô, cũng vĩnh viễn sẽ không thích cô, một chút cũng không có. Nếu như thế cô còn đeo bám, cho dù không muốn hiểu cũng không sao, cô tại sao lại cảm thấy tôi sẽ nghe lời cô chứ?"
Trương Nguyệt Kỳ nức nở nói: "Anh phải phụ trách, em đã là người phụ nữ của anh. Anh phải phụ trách..."
"Phụ trách? Nếu như mỗi người phụ nữ tôi đều phải phụ trách như vậy đoán chừng tôi đã phụ trách từ 80 năm về trước rồi, chỗ nào đến lượt cô chứ?" Tô Thiên Triết khinh thường nói.
Trương Nguyệt Kỳ khẽ cắn răng nói: "Em... em.... em đang mang thai con của anh!"
Tô Thiên Triết híp mắt kéo Trương Nguyệt Kỳ đi ra bên ngoài. Trương Nguyệt Kỳ vội vàng nói: "Anh muốn làm gì?"
"Làm gì? Đương nhiên là phá thai! Cô cho rằng tôi sẽ để cô sinh ra con của tôi hả? Tôi cho cô biết, cô không xứng." Tô Thiên Triết vô tình nói.
Trương Nguyệt Kỳ dùng sức giãy giụa cũng tránh không được tay của hắn, vội vàng khóc ròng nói: "Em sai rồi, anh bỏ qua cho nó đi! Nó vô tội!"
"Cũng bởi vì nó vô tội cho nên mới không nên tới cái thế giới này, bị mọi người cười nhạo! Tôi cho cô biết, cho dù là cô không phá thai tôi cũng sẽ không nhận nó, càng sẽ không cần nó!" Tô Thiên Triết trả lời. Lý Minh Ngọc nhìn bọn họ đi xa cảm giác mình giống như xem một chuyện cười, lấy lại tinh thần tiếp tục lên đường của mình.
* * *
Đến nhà chị, Lý Minh Ngọc sau khi ăn cơm xong mang chuyện vừa mới xảy ra cười nói cho chị biết, không nghĩ tới chị sửng sốt hỏi: "Tô Thiên Triết nói mình có rất nhiều phụ nữ?"
Lý Minh Ngọc gật đầu trả lời: "Đúng vậy! Hắn ở trong khu nhà chúng ta nổi danh là người đào hoa!"
Tiểu Hoa kinh ngạc, kiếp trước thì ngoại trừ Trương Nguyệt Kỳ thì hắn cũng không có đào hoa như đời này vậy.
"Nghĩ cái gì đó?" Cao Giang Cảnh nhìn thấy vợ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì nên hỏi.
Tiểu Hoa quay đầu lại nói: "A! Không có gì? Chẳng qua là không nghĩ tới năm đó Tô Thiên Triết còn giữ mình trong sạch, nhưng bây giờ lại phóng đãng không kiềm chế được có chút kinh ngạc!"
Cao Giang Cảnh híp mắt im lặng một hồi nói: "Bản chất hắn chính là loại người này, năm đó chẳng qua là bị em mê hoặc mà thôi!" Tiểu Hoa cười cười không có nói gì nữa!
* * *
Qua thật lâu Tiểu Hoa đã quên chuyện này thì có một ngày vô ý bị người chặn ở trên đường đi. Ngẩng đầu nhìn lên thấy Tô Thiên Triết đã thật lâu chưa từng thấy qua, Tiểu Hoa gật đầu một cái với hắn chuẩn bị vòng qua hắn đi về phía trước.
"Học muội Giang, đã lâu không gặp!" Tô Thiên Triết mở miệng.
Tiểu Hoa sửng sốt một chút nói: "Chính xác là rất lâu không gặp, học trưởng Tô!"
"Gần đây thế nào? Vẫn khỏe chứ? Nghe anh họ nói em sinh hai đứa con trai, vừa xinh đẹp vừa thông minh, làm cho người ta hâm mộ đó!" Tô Thiên Triết nhìn Tiểu Hoa hỏi.
Tiểu Hoa lắc đầu nói: "Cũng nghịch ngợm lắm, có cái gì tốt mà hâm mộ?"
Tô Thiên Triết im lặng một hồi nhìn Tiểu Hoa, cô vừa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên hỏi: "Năm đó tại sao không cho anh một cơ hội?"
Tiểu Hoa không nghĩ tới hắn sẽ hỏi chuyện này, nhưng cũng không có chần chờ nói ra bất mãn của mình đối với hắn: "Bởi vì em không thích người đàn ông đào hoa."
"Nhưng lúc đầu trừ em ra thì anh không có thích người khác mà? Cũng không có mập mờ với người khác?" Tô Thiên Triết lại hỏi.
Tiểu Hoa nhìn hắn cười cười: "Coi như là em có năng lực biết trước đi! Thật ra thì phụ nữ muốn rất đơn giản, một bả vai để cho mình dựa vào, một bả vai vĩnh viễn chỉ thuộc về mình mà thôi. Em rất may mắn lúc đầu đã chọn chồng em, nhiều năm như vậy vẫn chung thủy làm em rất hạnh phúc."
Tiểu Hoa nói xong cũng rời đi nên không có nghe được những lời Tô Thiên Triết thì thầm ở phía sau: "Anh cũng có thể làm như vậy, lần này thật.... có thể chỉ đưa bả vai này cho một mình em.... Nếu như.... em có thể cho anh thêm một cơ hội...." Sau khi nói xong Tô Thiên Triết cũng sửng sốt không biết mình tại sao phải nói những lời này. Lắc đầu một cái cảm giác mình nhất định là bị Trương Nguyệt Kỳ quậy đến có chút choáng váng. Hắn nghĩ đến lần trước đến bệnh viện kiểm tra nói cô cũng không có mang thai thì Tô Thiên Triết giễu cợt cười cười, quả thật trên đời này hấp dẫn mình nhất chỉ có thể là Giang Hiểu Hoa thôi! Chẳng qua là người mang lại hạnh phúc cho Giang Hiểu Hoa cũng không phải mình. Trong lúc bất chợt Tô Thiên Triết cảm giác mình rất nhàm chán, tìm nhiều cô gái như vậy nhưng không có một người hợp ý mình. Thôi, cứ như vậy thôi, mình ở trong mắt cô càng thêm không chịu nổi.... Là lúc nên kết thúc cuộc sống hoang đường này rồi.