Bạch Yến Linh nghe xong lời này sắc mặt trở nên tái mét, người chung quanh
cũng xôn xao một trận. Dù sao đây cũng là năm đầu trung học, mọi chuyện
ồn ào đến nỗi phải nghỉ học hay quỳ xuống xin lỗi cũng là lần đầu tiên
nhìn thấy. Quách Văn Văn đi tới bên cạnh La Tiểu Nặc, nhẹ nhàng giật
giật vạt áo của cô, lo lắng nhìn La Tiểu Nặc. Đây là lần đầu tiên cô
thấy tính khí La Tiểu Nặc bùng nổ lớn như vậy, đối với chuyện để Bạch
Yến Linh quỳ xuống nhận sai này cô cũng không có ý kiến gì, loại người
như vậy không dạy cho một bài học die,n; da.nlze.qu;ydo/nn thì không
biết. Nhưng ngộ nhỡ Tiểu Nặc thua phải nghỉ học, chuyện này chẳng phải
quá lớn rồi sao? La Tiểu Nặc quay đầu lại nhìn Quách Văn Văn, nhìn thấy
cô lo lắng, cũng biết cô đang lo lắng chuyện gì, Tiểu Nặc cười với Quách Văn Văn, dùng tay nhẹ nhàng cầm tay của cô, ánh mắt kiên định. Trong
lòng La Tiểu Nặc hiểu rõ ràng một điều có lẽ thấy mình không nóng không
lạnh mềm lòng dễ khi dễ, nhưng cho tới bây giờ cô không phải là loại
người nhẫn nhục chịu đựng. Tôi đã định không so đo tất cả mọi chuyện
kiếp trước, nhưng cô vẫn không buông tha tôi, nếu đã như thế vậy cô hãy
ngồi vững để chuẩn bị chịu đựng tất cả. La Tiểu Nặc nhìn thẳng vào Bạch
Yến Linh, lần này nàng sẽ không trốn tránh nữa. Quách Văn Văn nhìn ánh
mắt Tiểu Nặc kiên định, buông xuống tảng đá lớn kia, cô vỗ vỗ bả vai
Tiểu Nặc rồi đứng ở phía sau lưng cô, La Tiểu Nặc không quay đầu lại,
đưa tay hướng về phía sau làm chữ V.
Bạch Yến Linh nhìn La Tiểu
Nặc và Quách Văn Văn trong nháy mắt sắc mặt trở nên dữ tợn, nhưng ngay
sau đó lại khôi phục bình thường. “Ha ha, chị, thật là có lòng tin! Mặc
kệ như thế nào, phần can đảm này đều đáng giá để chúng ta khâm phục
rồi!”
La Tiểu Nặc có phần chán ghét nhìn Bạch Yến Linh ở phía
trước nói: “Bớt nói nhảm đi, cô muốn so tài thế nào, cô cứ việc nói
thẳng ra“.
Bạch Yến Linh che miệng khẽ cười một tiếng: “Ha ha, ở
đây nếu mọi người đều nghi ngờ chị đã giở trò để vào được Tử Dương, vậy
thì chắc chắn cần chứng minh một chút. Nếu yêu cầu người như chị ở đây
tiến hành so tài một khía cạnh của môn học mà nói, chẳng phải có chút
không die,n; da.nlze.qu;ydo/nn công bằng sao, huống chi tôi còn kém chị
hai lớp nữa, việc này dù chênh lệch không lớn, nhưng vẫn có phần chênh
lệch“.
La Tiểu Nặc cười lạnh nói: “Vậy nếu không tiến hành so tài môn đang học, từ đâu mà cô có thể chứng minh tôi lừa gạt chứ?” Người
đàn bà này xem ra là đã có chuẩn bị trước khi đến, hừ. Đã như vậy, vậy
hãy để tôi nhìn xem đến tột cùng cô có thể giở thủ đoạn gì để đùa bỡn
mọi người ở trong lòng bàn tay.
Bạch Yến Linh khẽ mỉm cười một
cái, nói: “Tôi nhớ rõ có câu ngạn ngữ nói, trên thế giới người hiểu rõ
bạn nhất, sẽ là kẻ địch bạn. Dĩ nhiên, chị Tiểu Nặc chị không có kẻ địch nào, dựa vào suy luận mà nói như vậy hiểu rõ chị nhất phải là đối thủ
cạnh tranh của chị rồi. Chị Tiểu Nặc tên chị liên tục được lọt vào trong top ba toàn khóa, như vậy có thể cạnh tranh với chị duy nhất đại khái
cũng chỉ có hai người, một chính là anh Đường Vĩ, một chính là anh
die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Hà Hạo Hiên, bọn họ chắc cũng hiểu rõ nhất thực lực của chị Tiểu Nặc, chúng ta không ngại đến hỏi bọn họ một chút, hoặc bảo bọn họ nói cho chúng ta biết một chút chân tướng sự thực nha“.
Hay cho một chiêu mượn đao giết người, cứ như vậy vừa có thể để cho mình
thoát khỏi liên quan, lại có thể khiến hai người có liên quan đến cô cao thủ bậc nhất đến giúp cô ta. Thật là mưu kế một mũi tên trúng hai đích
nhỉ. Có lẽ cô ta cho rằng phàm là đối thủ cạnh tranh đều sẽ nặng thì
muốn giành giật một mất một còn, nhẹ thì không để ý đến nhau. Thật là
một đứa trẻ, điều duy nhất cô ta không điều tra rõ ràng giao tình giữ cô và cậu bé mập đi! Ha ha. Trong lòng La Tiểu Nặc thầm than, không để cô
ta đi trước một bước: “Được, không thành vấn đề“.
Lúc này trên
hành lang chia làm hai phe, nói chính xác phải là chia ra một phe hai
người và một phe gồm một nhóm người. Đều đang đợi hai nhân vật quan
trọng. La Tiểu Nặc có chút buồn bực lặng lẽ nói với Quách Văn Văn: “Này, tớ không được chào đón đến vậy sao?”
Quách Văn Văn ngáp một cái
nói: “Ngươi không nhìn thấy phe bên kia phần lớn cũng toàn là con trai
sao? Một đám con trai dốt như heo bị sắc đẹp che mờ mắt, không cần để
ý“.
“Nói cũng phải, nhưng sao Đường Vĩ và Hà Hạo Hiên còn chưa tới nhỉ, tớ không đợi nổi sắp mốc meo rồi“. La Tiểu Nặc ai oán nói.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Cái này không phải, từ đầu bên kia đi tới không phải là Đường Vĩ. La Tiểu Nặc cũng không còn trông cậy vào việc Đường
Vĩ sẽ giúp việc gì, nhưng hy vọng cậu ta sẽ không nói lung tung những
điều gì thôi. La Tiểu Nặc còn đang suy nghĩ, bên cạnh chợt vọt qua một
làn gió thơm, chỉ thấy bên cạnh Đường Vĩ tăng thêm một bóng dáng, chính
là Bạch Yến Linh.
“Xin chào, cho hỏi anh chính là anh Đường Vĩ
phải không? Em là học sinh năm đầu, em tên là Bạch Yến Linh. Rất hân
hạnh được biết anh“. Bạch Yến Linh mặt thẹn thùng e lệ đứng một bên,
gương die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mặt mang theo áng mây hồng, giọng nói kia càng khiến cho người ta ngất ngây không ngừng, thấy vậy đám con trai
ngoài cửa đều rối rít hóa thân thành người sói, dùng sức nuốt nước
miếng.
“Ừ“. Mặt Đường Vĩ hờ hững nhìn Bạch Yến Linh một cái, một đơn âm tiết liền mang qua cả đối thoại.
Mọi người hít một hơi thật sâu.
“Không hổ là hoàng tử mặt lạnh nhỉ, đối đãi với Bạch Yến Linh mỹ nữ xinh đẹp như thế lại dùng thái độ lạnh lùng như thế“.
“Trời ạ, thật không hổ là hoàng tử mặt lạnh! Thật lãnh khốc. Tôi sắp té xỉu rồi“.
Nghe tiếng bàn luận của những người xung quanh, La Tiểu Nặc đổ mồ hôi, thái
độ của Đường Vĩ chưa từng giống như hôm nay khiến người khác ưa thích.
Bạch Yến Linh bị Đường Vĩ bỏ rơi như vậy, trên mặt cười cũng có phần không
nén được giận, nhưng vẫn dịu dàng nói lại sự tình với Đường Vĩ một lần,
sau đó hỏi: “...... Chuyện chính là như vậy, anh Đường Vĩ, không
biết có thể hỏi anh một chút, anh làm đối thủ cạnh tranh của chị La Tiểu Nặc cho tới nay anh có cảm thấy về phương diện học tập chị ấy có bất kỳ biểu hiện khác thường nào không?”
Đường Vĩ nghe Bạch Yến Linh
nói xong, ra chiều suy nghĩ nhìn La Tiểu Nặc một cái, mặt La Tiểu Nặc
buồn bực trừng mắt liếc cậu ta một cái, không để ý đến cậu ta nữa. Bạch
Yến Linh âm thầm nhìn một màn này, trong lòng mừng thầm nói: “Như vậy,
tin đồn xem ra là thật, La Tiểu Nặc và Đường Vĩ xưa nay không hợp nhau.
Ha ha“.
Đường Vĩ chợt bước chân đi về phía trước, Bạch Yến Linh
có chút ngạc nhiên lại sững sờ một lúc, vội vàng tiến lên ngăn Đường Vĩ
lại nói: “Anh Đường Vĩ, đây là anh ấy muốn đi đâu chứ“.
Vẻ mặt
Đường Vĩ không kiên nhẫn nói: “Loại vấn đề này xem thành tích là biết
ngay, hỏi tôi thì ích gì? Ngớ ngẩn, đừng lãng phí thời gian của tôi“.
Bạch Yến Linh bị Đường Vĩ nói như thế, sắc mặt xanh lét lại đổi sang hồng
rất là đặc sắc, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị người ta không nể mặt cự
tuyệt cứ thế bỏ đi như vậy, nhưng cũng không cách nào, chỉ có thể trơ
mắt nhìn Đường Vĩ không quay đầu lại đi về phía phòng học.