Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã

Chương 6: Ước định đánh cuộc



Đường Vĩ, cậu ta tên Đường Vĩ. Rõ ràng La Tiểu Nặc nghe được trong đầu mình hình như có một tiếng đứt "phăng" của dây cung. Cô đã không có thừa sức đi tìm tòi nghiên cứu tại sao vốn nên là lúc đầu mình và Đường Vĩ biết nhau sao lại xuất hiện lúc mình học tiểu học, hai người đó đã từng lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển giống như phim ảnh từ từ hiện ra trong đầu cô, mà chuyện xưa kết cục lại để cho cô khó có thể rửa sạch thù hận và nỗi dđlqđ nhục. La Tiểu Nặc nắm thật chặt hai quả đấm, cảm xúc này mãnh liệt, yêu hận đan xen làm cho cả người cô không tự chủ được run rẩy, rốt cuộc anh ta cũng xuất hiện, mà cô thì nên đi đâu.

"Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, cậu làm sao vậy, tại sao khóc?" Tạ Thi Vận nhìn hai mắt nhắm nghiền, không ngừng rơi nước mắt của La Tiểu Nặc lo lắng hỏi.

La Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, lấy tay lau mắt, cố gắng thoải mái nói: "Không có, không cẩn thận bị bụi bay vào mắt!"

Tạ Thi Vận nghi ngờ nhìn cặp mắt đỏ ngầu của Tiểu Nặc, hỏi: "Thật sao? Tại sao tớ cảm giác cậu hình như có vẻ là lạ, nhưng nếu như cậu thật sự lo lắng bởi vì ngồi cạnh Đường Vĩ mà bị cậu ta trêu trọc, trực tiếp đổi vị trí là được, cái này cũng không có gì khó."

"Tớ sẽ không đổi vị trí, dựa vào cái gì mà cậu ta có thể đối với tớ kêu thì tới, đuổi thì đi chứ, mà tớ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời chứ." Đúng vậy, ngày hôm qua còn chàng chàng thiếp thiếp mặn nồng với cô đảo mắt đã thề non hẹn biển với người khác, chẳng lẽ tình cảm của cô rẻ mạt vậy sao? Có lẽ mình cũng chỉ là hạt bụi không cẩn thận dính vào quần áo của anh ta, dđlqđ phẩy tay một cái rồi tan như mây khói sao? Đủ loại bất công những ngày qua đan xen trong đầu La Tiểu Nặc, chẳng lẽ số mạng mình đã định trước là sẽ bị anh ta phụ bạc sao? Rốt cuộc cô không nhịn được hét lên.

"Làm ơn đi, tớ nói cậu thật đúng là cùng cậu ta tính toán hăng say đến vậy nhỉ? Hoàng tử mặt lạnh này ngoại trừ cấp đầu tiên, còn lại năm năm liên tục luôn giữ kỷ lục hạng nhất toàn trường, ngay cả thầy cô cũng không dám lớn tiếng với cậu ta. Cậu nói đi sao cậu lại muốn đi làm loại chuyện phí sức còn chẳng có kết quả tốt này?"

"Chẳng lẽ nói bị người khi dễ chính là số mạng chúng ta đã định trước sao? Chẳng lẽ nói cũng bởi vì cậu ta liên tục được lọt hạng nhất trong trường học thì dựa vào đó cậu ta có thể không chút kiêng kỵ đứng ở trên đầu chúng ta ức hiếp chúng ta sao? Không, cái này không công bằng, không công bằng!! Nếu quả như thật như lời nói, như vậy La Tiểu Nặc tớ ở chỗ này thề, Đường Vĩ cậu ta có thể làm được chuyện gì, tớ cũng có thể làm được như thế. Cho nên tớ làm như vậy, chỉ là vì yêu cầu cái lý thôi. Nhưng cũng nói cho mọi người, mọi người đều bình đẳng, chỉ cần chúng ta nỗ lực, nhất định có thể thay đổi vận mệnh."

Tạ Thi Vận kinh ngạc nhìn người bạn tốt trước mắt của mình, chợt phát hiện thì ra mình không hiểu cô chút nào cả. Tự tin trong mắt La Tiểu Nặc còn chói mắt hơn cả mặt trời, vậy mà lại để cho cô cảm thấy có lẽ cậu ấy thật sự có thể làm được.

"Được, nói thật hay! Hay cho một tâm chí mạnh mẽ đấy. Tôi còn không biết bạn học La Tiểu Nặc cậu ngoại trừ là một người ngu ngốc sau này còn là một nhà khoa học viễn tưởng đấy! Nhưng nếu hôm nay cậu lập được lời thề như thế, vậy nếu tôi không đồng hành với cậu, cũng thật có lỗi vì tôi đã ngồi cùng bàn với cậu. Như vậy không bằng năm nay chúng ta vượt lên thi thử cấp ba lấy thành tích cao thấp làm thí dụ, định vị thắng thua thôi." Đường Vĩ châm chọc nhếch mép cười đạp cửa cầu thang như bóng ma đi ra ngoài.

"Chẳng qua tôi rất hoài nghi, đối với người ngồi cùng bàn có thể nói rất khó đạt điểm nhỉ, tôi vậy mà thật rất lo lắng cậu đấy." Ánh mắt Đường Vĩ khinh thường nhìn thẳng vào mắt La Tiểu Nặc, chợt ngơ ngẩn. Trong đôi mắt kia tràn đầy cảm xúc không nói được, mà chính cô lại mang đến cho cậu một loại cảm giác uy hiếp chưa bao giờ trả qua.

"Được, chúng ta sẽ lấy thành tích thi lên trung học này làm thí dụ, nếu như tôi thua về sau mặc cậu bắt nạt thế nào tôi cũng dđlqđ sẽ không phản kháng, nhưng nếu như kết quả ngược lại, như vậy tôi chỉ có một yêu cầu, tôi hi vọng, về sau cậu có thể cách xa tôi ra." La Tiểu Nặc cười chua xót nói.

Đường Vĩ hơi nhíu mày, nói: "Được, tôi đồng ý cậu." Rồi xoay người rời đi.

La Tiểu Nặc không phải không nghĩ tới có thể nói ra một vài yêu cầu quá đáng hơn, vì mình mà báo thù, nhưng khi nhìn gương mặt vẫn tràn đầy nét ngây thơ, cô lại không cách nào mang cậu ta và người kia gắn liền với nhau. Mặc dù cô biết rất rõ bọn họ là cùng một người. Thôi được, dù sao hiện tại ba mẹ đều trở về, cuộc sống cũng lần nữa bắt đầu.

Về phần báo thù cô dĩ nhiên sẽ không buông tay, nhưng để cho cô trả thù một đứa bé lại hơi bị quá đáng, chờ cậu ta lớn lên rồi hãy nói. Còn bây giờ trước hết giúp cha mẹ cậu ta dạy dỗ đứa bé này đã, để xem cậu ta sau này có còn dám kiêu ngạo như thế nữa không. Hừ.

Tạ Thi Vận nhìn bạn tốt của mình, cô càng nhìn càng không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.