Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 27: Đồng tính luyến ái (1)



Edit: Thanh Thạch

Ông hoàn toàn không cho ai vào nhà, cánh cửa sắt sập ngay trước chân hai người. Ông chỉ vào mũi Vương Diệu Tổ mắng to: “Cút, cút, cút hết cho tao, coi như Vương Thủ Dân này không có đứa con như mày!”

“Phịch —-” Vương Diệu Tổ thống khổ lại chảy nước mắt, lập tức quỳ xuống: “Ba, con biết ba chắc chắn không thể tiếp thu được chuyện này, nhưng con cùng Nhất Minh là thật lòng, mong ba có thể chúc phúc cho chúng con.”

“Thật lòng thì có cái rắm tác dụng!” Vương Thủ Dân có lẽ đời này chưa từng tức giận đến vậy. Vạn lần không thể nghĩ tới đứa con mình yêu thương từ nhỏ vẫn lấy làm tự hào thế mà lại đi lên con đường tà đạo như vậy.

“Tao nói cho mày biết, trừ phi mày với thằng họ Long này đoạn tuyệt không còn một mảnh quan hệ, lập tức kết hôn cùng một đứa con gái, bằng không đời này đừng mơ tưởng tao lại nhận mày làm con!”

“Ba, ba đừng ép con mà…..” Vương Diệu Tổ khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm lệ tràn ngập cầu xin.

Ông nghe thế liền xoay người bước đi, để lại cho con bóng lưng quyết tuyệt.

Bà đứng sau cửa cũng lã chã nước mắt, bà tuy cũng giận nhưng lại càng thương con. Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đưa mắt nhìn nhau, hắn nghĩ nghĩ rồi tới phía trước nâng hai người đứng dậy, cũng không nói gì.

Long Nhất Minh gật đầu, mang Vương Diệu Tổ đi.

“Đại Hổ….?” Lý Thanh Nhiên lo lắng khẽ gọi.

“Không có việc gì, anh để bọn họ ở nhà cũ bên kia, có chuyện gì thì vẫn cứ đợi ông bà hết giận rồi nói tiếp!”

.

Ông nội hiển nhiên vô cùng tức giận, vài ngày nay đều là mặt mày âm trầm.

Vương Diệu Tổ mỗi ngày lại đến nhưng không vào được, chỉ có thể quỳ ở bên ngoài.

Đúng vậy! Quỳ!

Vương Diệu Tổ tựa hồ muốn thông qua phương thức này để hai cụ thấy được quyết tâm của mình.

Liên tục ba ngày, chú không biết đã ngất xỉu bao nhiêu lần, nhưng đến khi tỉnh thì nháy mắt lại chạy tới trong sân quỳ tiếp.

Mặc gió mặc mưa, chú chỉ đơn giản khẩn cầu tha thứ của người trong nhà.

Đêm khuya, Vương Thủ Dân rít từng hơi thuốc lào, ánh lửa lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt đã kinh bao sóng gió, càng khiến ông thêm già.

Vương Đại Hổ lặng lẽ đi tới bên người ông, đau lòng đưa cho ông chén nước.

“Ông nội, ông đừng hút nữa, không tốt cho sức khoẻ!”

“Đại Hổ còn chưa ngủ à!” Vương Thủ Dân khẽ dụi hai mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường!”

…………………..

…………

“Ông nội, ông tha thứ cho chú đi!” Vương Đại Hổ ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào cánh tay của ông, nhẹ nhàng nói: “Chú ốm rồi, ốm rất nặng!”

Điếu thuốc trên tay Vương Thủ Dân bỗng run lên.

“Nó, nó thế nào rồi?”

“Còn có thể thế nào, quỳ suốt ở bên ngoài, thân thể chú vốn không tốt, hôm qua lại mắc mưa một trận, không bệnh mới lạ. Nghe nói sốt tới bốn mươi độ, cả người choáng váng.”

Vương Thủ Dân nghe xong kinh hãi, vội đứng lên muốn đi ra ngoài.

Vương Đại Hổ nhanh chóng kéo ông lại.

“Bác sĩ Hứa đã đến khám cho chú rồi, cũng kê đơn rồi. Giờ muộn rồi, bọn họ hẳn là đã nghỉ ngơi, ngày mai ông lại đi xem.”

Vương Diệu Tổ đúng là bị bệnh, đương nhiên không có nặng như Vương Đại Hổ nói.

Chỉ là đối phó với ông lão tính tình ngoan cố thì “cầu xin” so với “uy hiếp” có ích hơn nhiều.

Quả nhiên, Vương Thủ Dân đầy mặt lo lắng, lâu lâu lại thở dài một hơi.

Vương Đại Hổ thấy thế liền muốn rèn sắt khi còn nóng, giúp hai người kia nói đỡ một chút.

“Ông nội, cháu thấy chú thật sự thích chú Long….”

“Cái rắm!”

“Ông trước nghe cháu nói hết đã!” Vương Đại Hổ thấy ông lại chuẩn bị phát hoả, vội vàng vuốt ngực thuận khí cho ông. “Tính tình của chú ông biết mà, nhìn thì mềm nhưng thật ra lại cứng đầu nhất. Nếu chú đã quyết tâm ở cùng một chỗ với chú Long, ông lại cứng rắn muốn chia rẽ bọn họ, nhỡ chú nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, làm ra chuyện khiến người khác thương tâm, ông lại phải hối hận cả đời!”

Vương Thủ Dân sắc mặt biến hoá không ngừng, Vương Đại Hổ đúng là nói trúng chuyện mình đang lo lắng nhất.

“Với cả, nếu lui lại một vạn bước mà nói, chú mà nghe lời ông cưới một cô gái về làm vợ, vậy cả đời này chú sẽ hạnh phúc sao? Thà làm một kẻ khác người vui vẻ còn hơn là làm người bình thường mà không hạnh phúc, đúng không ông?!”

“………”

“Ông nội……”

“Được rồi!” Ông lão nặng nề thở dài, trên khuôn mặt hiện ra đau buồn và mệt mỏi. “Để ông ngồi một mình một lát.”

Vương Đại Hổ biết loại chuyện này không thể chỉ dựa vào người khác khuyên mà còn cần tự mình thông suốt mới được.

Chậm chạp đi lên lầu, đẩy ra cửa phòng lại vừa vặn gặp Lý Thanh Nhiên muốn đi ra ngoài.

“Đi vệ sinh?”

Lý Thanh Nhiên lắc đầu, nhìn thấy trên mặt Vương Đại Hổ tràn đầy ảm đạm, không khỏi đau lòng.

“Chú thế nào rồi?”

“Không có việc gì! Đã uống thuốc, giờ thì ngủ rồi.”

“…… Anh không sao chứ?” Lý Thanh Nhiên nhẹ hỏi. Mấy ngày nay tâm trạng Vương Đại Hổ vẫn không tốt, điều này làm cậu vô cùng lo lắng.

Vương Đại Hổ kinh ngạc nhìn cậu, bỗng nhiên vươn tay gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, siết thật chặt, thật chặt. Tựa như sợ mất đi cái gì đó.

“Làm sao vậy?” Lý Thanh Nhiên an ủi vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu hỏi.

Vương Đại Hổ hít hít mũi, sao hắn có thể nói với cậu, chuyện Vương Diệu Tổ và Long Nhất Minh khiến hắn nhớ tới kiếp trước mình và cậu cũng gặp phải chuyện như vậy.

Mẹ đau lòng đến khóc ngất.

Ánh mắt ba ngập tràn thất vọng.

Giữa tình thân và tình yêu hắn không thể không làm ra lựa chọn thống khổ.

Chuyện cũ như ác mộng bị hắn chôn sâu dưới đáy lòng, hắn không thể kể cho bất kỳ ai, chỉ có thể một mình chịu đựng giày vò.

Tựa như cảm nhận được đau đớn kia, Lý Thanh Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Từ trước đến giờ đều là hắn chống đỡ cho mình, nên là lúc này đây, hy vọng cậu có thể cho hắn chút an ủi, dù chỉ một điểm nhỏ bé không đáng kể.

Thật lâu sau, Vương Đại Hổ dần bình tĩnh lại.

“Xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”

Lý Thanh Nhiên lắc đầu.

Vương Đại Hổ nhìn cậu, trên mặt dường như có chút do dự, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cẩn thận hỏi: “Chuyện chú và chú Long, em có hiểu không?”

Lý Thanh Nhiên cụp mắt: “Bọn họ là người yêu?”

Biểu hiện của cậu rất bình tĩnh nên Vương Đại Hổ không thể nhìn ra suy nghĩ thật sự trong lòng cậu.

“Hai người con trai thích nhau, có phải rất kỳ quái không?” Vương Đại Hổ nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà Nhiên Nhiên à, trên thế giới này chình là có những chuyện kỳ quái như vậy. Cho dù vi phạm quy luật tự nhiên của sinh vật, cho dù không được thế tục tiếp nhận, cho dù loại tình cảm này cả đời đều không thể gặp được ánh sáng, nhưng nó vẫn tồn tại, hơn nữa sẽ vĩnh viễn tồn tại…..”

“Em hiểu!” Lý Thanh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn kiên định nói: “Em hiểu!”

“Thật sao! Vậy thì quá tốt!” Vương Đại Hổ cười tươi xoa đầu cậu lẩm bẩm: “Thật sự là rất tốt!”

.

Hiển nhiên, muốn cho Vương Thủ Dân một đời thuần phác tiếp nhận chuyện kinh thế hãi tục như vậy cũng không phải đơn giản.

Hôm ấy, áp lực vẫn bị kìm nén bấy lâu lại một lần nữa bạo phát.

Vương Diệu Tổ suy yếu tựa vào người Long Nhất Minh, trên mặt là buồn bã không gì sánh kịp.

“Ba, mẹ, con biết con làm cho hai người thất vọng, là con không tốt, là con bất hiếu. Nhưng mà con, con thật sự không rời bỏ A Minh, con xin bố mẹ tha thứ cho con được không?!”

“Trời ơi! Sao con lại ngốc như vậy! Con là con trai mà nó cũng là con trai, hai đứa thì có thể có cái gì chứ, có mà bị người ta chỉ trỏ bàn tán cả đời! Con của tôi, sao con cứ nhất định muốn đi đường này chứ!” Bà nội khóc không thành tiếng.

Vương Diệu Tổ nghe vậy cũng rơi lệ, lòng đau như bị trăm ngàn lưỡi dao đâm chọc.

Long Nhất Minh trầm mặc bên cạnh nắm chặt lấy tay chú, trong mắt là ôn nhu trước nay chưa từng có.

“Cô, chú.” Y thở dài nhìn thẳng hai cụ.

“Cháu yêu A Tổ, đến chết vẫn yêu, cả đời này đều chỉ yêu một mình cậu ấy. Nên cháu xin hai người cho phép chúng cháu được ở bên nhau. Từ nay về sau cháu cũng là con của cô chú, sẽ cùng A Tổ hiếu thuận với cô chú! Mong hai người hãy đồng ý!”

Long Nhất Minh cả đời này có lẽ chưa từng đau khổ cầu xin ai như thế, nhưng có thể nhìn ra lời nói này thật sự xuất phát từ đáy lòng làm người nghe phải cảm động.

Đáng tiếc, đối với ông nội lúc này mà nói, cho dù y nói cảm động đến mấy, sợ là cũng không thể khiến lửa giận trong lòng ông vơi đi chút nào.

“Ba!!” Vương Diệu Tổ trên mặt xuất hiện thay đổi rõ rệt, thấy ba mình vẫn là bộ dáng ý chí sắt đá, chú cắn chặt răng thống khổ nói: “A Tổ bất hiếu! Nếu, nếu, ba thật sự không chấp nhận được chúng con…….. Coi như người không sinh ra đứa con này nữa!”

Vương Đại Hổ ở bên cạnh nghe vậy thầm kêu: Không tốt!

Chihuahua sao lại chọn lúc này mà dỗi!

Quả nhiên, ông nội vốn có đã có chút hoà hoãn, nháy mắt lại giống hệt như con dao sắc bén.

Ông nhìn chằm chằm Vương Diệu Tổ, chỉ vào chú giận dữ nói: “Được, được, được, ông đây hôm nay liền lấy lại cái mạng của mày!”

Trong ánh mắt kinh hãi của cả nhà, ông đột nhiên vung cao chiếc ghế, ném mạnh tới người Vương Diệu Tổ. Lấy cái lực kia, nếu nện lên người, thật sự có thể chết người.

“Không —-” Cùng với tiếng kêu thảm thiết của bà nội, một mạt máu nóng bắn lên giữa không trung.

“A Minh, A Minh, anh sao rồi…. A Minh!!!” Vương Diệu Tổ được Long Nhất Minh ôm chặt dưới người, nhìn trán y không ngừng chảy máu, chú gần như sụp đổ.

Long Nhất Minh há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ là nghiêng đầu, yếu ớt ngã xuống trên người chú.

“A Minh —-”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.