Đầu tháng mười, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên, dưới ánh mắt lưu luyến của ba mẹ ông bà và những lời dặn dò liên miên, rốt cuộc rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn với biết bao kỉ niệm. Bước lên chuyến tàu đi tới thành phố H, hai mắt hồng hồng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngừng vẫy tay với mọi người, Vương Đại Hổ hít hít mũi, trong lòng thấy rất khó chịu.
Lý Thanh Nhiên nắm tay hắn thật chặt, trong mắt đều là áy náy.
Vương Đại Hổ xoa đầu cậu, khẽ cười.
Tàu hoả bắt đầu lăn bánh, mang theo hai thiếu niên hơn mười tuổi, mở ra một chương mới của cuộc đời.
.
Nửa đêm hôm đó bọn họ mới đến nơi, Long Nhất Minh tự mình đến đón.
Vương Đại Hổ lúc này đã sớm không còn bộ dạng “u buồn” lúc đầu, cả người tràn trề cảm giác như chim sổ lồng.
“Cha nuôi, chú con đâu?” Ngồi trên chiếc ô tô sang trọng, Vương Đại Hổ cười hì hì.
Long Nhất Minh nhìn hắn trìu mến, trả lời: “A Tổ bảo muốn làm tiệc đón gió cho hai đứa nên đang ở nhà chuẩn bị đồ ăn.”
“Hả? Chú ấy tự làm á?” Vương Đại Hổ vừa nghe thấy thế lập tức nhăn mặt, lầu bầu: “Đồ chú ấy làm thì ai dám ăn chứ!”
Cho đến bây giờ Vương Đại Hổ vẫn nhớ rõ ràng, lần duy nhất trong kiếp trước ăn đồ mà Chihuahua tự làm là món trứng sốt cà chua, cái loại cảm giác hận không thể mất luôn vị giác là thứ mà người thường không thể hình dung.
Hiển nhiên, Long Nhất Minh khẳng định không phải “người thường”, nhìn cái nụ cười trăm năm khó gặp trên mặt y là hiểu.
.
“Nhiên Nhiên, chào mừng cháu tới!” Vừa mở cửa liền thấy Chihuahua đeo chiếc tạp dề màu hồng lon ton chạy tới.
Đối với khuôn mặt tươi cười chẳng khác cún con của chú, trong mắt Lý Thanh Nhiên xẹt qua một tia ấm áp, kêu một tiếng: “Chú!”
Cũng không quan tâm ngoài cửa còn hai người nữa đang đứng, Vương Diệu Tổ cao hứng lôi kéo cậu vào nhà.
Vương Đại Hổ ăn dấm hừ một tiếng.
Kĩ thuật nấu nướng của Chihuahua quả nhiên tương phản một trời một vực với nhiệt tình của chú ấy, vẫn là Vương Đại Hổ xắn tay áo đi vào cấp cứu mới để mọi người không bị đói bụng. Cơm nước xong, hai người đi tham quan nơi này. Căn biệt thự xa hoa hai tầng trang hoàng theo phong cách phương Tây kinh điển, hoành tráng, lộng lẫy nhưng không mất đi ấm áp. Nhìn thấy trên chiếc kệ đá trong toilet là cốc tình nhân, bàn chải tình nhân, khăn mặt tình nhân, Vương Đại Hổ nghĩ cuộc sống của Chihuahua và Sói đuôi xù hẳn là rất “hài hoà”.
Một đêm yên bình.
.
Ngày hôm sau, trời nắng đẹp.
Nhân dịp hiện tại đang là kỳ nghỉ quốc khánh, Long Nhất Minh và Vương Diệu Tổ mang bọn họ đi chơi khắp thành phố H. Vườn bách thú, công viên rừng[1], viện bảo tàng vùng cực[2], hội chợ, tháp Hắc Long Giang[3],…. chỗ nào cũng lưu lại dấu chân bọn họ. Mà nhờ mấy ngày này, Vương Đại Hổ bị cháy cả một tầng da, buối tối kêu đau ai ái.
Nhưng mà —-
Nhìn khuôn mặt Lý Thanh Nhiên rốt cuộc lộ ra chút vui vẻ, hắn cảm thấy cái gì cũng đáng giá.
.
Trường trung học trọng điểm của thành phố H bao gồm cả trung học cơ sở và trung học phổ thông.
Tuy bề dày lịch sử không lâu nhưng bởi vì có tiền nên điều kiện trường học vô cùng tốt. Không chỉ có cơ sở vật chất tiên tiến mà còn rất chú ý khai thác học sinh có tài năng, là một trường khá cởi mở.
Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên được xếp lớp rất thuận lợi.
Bọn họ học năm nhất ban tám, chủ nhiệm lớp rất “trùng hợp” chính là Chihuahua.
Đối với sự xuất hiện của hai người, cả lớp, đặc biệt là các bạn nữ không hẹn mà cùng hoan hô.
Vương Đại Hổ đẹp trai sáng sủa.
Lý Thanh Nhiên giỏi giang lạnh lùng.
Tuy chỉ là thiếu niên mới lớn nhưng có thể tưởng tượng được không qua vài năm, hai người này nhất định sẽ trở thành đệ nhất “mỹ nam”. Con gái ai cũng yêu cái đẹp, đối với bọn họ, các vị cô nương thật sự rất hoan nghênh.
Chỉ nhìn là thấy đẹp mắt rồi!
Nhập học, hoàn thành các thủ tục, hai người liền đi xem ký túc xá. Tuy Chihuahua liên tục nói bọn họ có thể ở nhà chú ấy nhưng Vương Đại Hổ không định mỗi ngày làm bóng đèn, loại chuyện không có mắt này, hắn không ngốc. Chỗ của bọn họ là phòng hai người, bên trong có một chiếc giường tầng, một bàn học, một giá sách đơn giản, wc thì ở hành lang, tóm lại là khá tốt.
Cứ thế, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên một lần nữa bắt đầu cuộc sống học sinh trung học.
Lúc này, bọn họ dung nhập rất tốt.
Đặc biệt là Vương Đại Hổ, trong thời gian ngắn nhờ có mị lực “nam tử hán” cùng với thần kinh vận động xuất sắc, trở thành nhân vật nổi tiếng của lớp, hầu như lũ con trai đều thành “đàn em” của hắn. Còn Lý Thanh Nhiên thì tập trung hết tinh thần ở sách vở, lúc nào cũng như đang lên dây cót cố gắng hấp thu đủ các lại tri thức.
Vì thế, theo lẽ thường, cậu rất được các giáo viên ưa thích.
Giữa những tiết tấu rộn ràng như vậy, thời gian lặng yên tiến về phía trước.
Nháy mắt đã qua hai năm.
.
Hôm ấy, Vương Đại Hổ đang ngồi giữa một đống “đàn em”, khoe khoang loạn xạ, lớp trưởng Kiều Thi Vũ đi tới.
“Vương Đại Hổ, đại hội thể thao lần này hạng mục chạy 1600m còn chưa có ai đăng ký, hay là cậu —-” Nói đến đây, cô bé mở to hai mắt long lanh rụt rè nhìn qua, một bộ thật đáng thương.
“Được rồi! Cậu ghi tên tớ vào đi!” Vương Đại Hổ trả lời cực kỳ thoải mái.
Khuôn mặt trắng nõn của Kiều Thi Vũ lập tức đỏ ửng, vui vẻ nói: “Đại Hổ, thật sự cảm ơn cậu!”
“Không có gì! Vì tập thể, tớ cho dù phải qua núi đao biển lửa cũng không chối từ!” Vương Đại Hổ ngẩng đầu, tay nắm chặt, trên mặt tràn đầy biểu tình “luôn luôn sẵn sàng hiến thân vì cách mạng” làm cả lớp bốn phía cười vang.
Cứ thế, đại hội thể dục thể thao “Lá cờ trên sân vận động phấp phới bay, nhóm vận động viên thực tự hào” của trường trung học trọng điểm thành phố H bắt đầu.
Các lớp chia thành hàng chỉnh tề ngồi trên ghế khán giả.
Bởi vì nhà trường muốn từng lớp đều phải có băng rôn khẩu hiệu, nên là các loại “Giao lưu là chính, thi đấu là phụ”, “Hăng hái giao tranh, dũng cảm tiến tới”, “Rèn luyện vóc dáng, thể chất và tinh thần” đỏ rực một mảng.
Trong đó có một cái đặc biệt khiến người ta chú ý, ai thấy cũng không thể không cười ra tiếng.
“Tay đánh mãnh hổ, chân đạp giao long, năm ba ban tám ngoạ hổ tàng long!”
“Kiêu ngạo” như vậy, khỏi phải nói chắc chắn là từ cái đầu của Vương Đại Hổ người toàn cơ bắp mà ra (theo lời Lý Thanh Nhiên).
Tiếng kèn tiếng trống vang trời hết đợt này đến đợt khác, đối với học sinh mà nói, đại hội thể thao giống như một lễ hội vậy, có thể tận tình phát tiết và hưởng thụ.
Dưới ánh mặt trời oi bức, cuộc chung kết chạy cự li ngắn 400m sắp bắt đầu.
Vương Đại Hổ đứng ở vạch xuất phát, hắn mặc chiếc áo may ô thể thao màu vàng, quần soóc ngắn tới đùi, giầy đinh trắng, trên đầu còn đặc biệt “điệu”, buộc thêm một dải ruy băng đen.
Khi tiếng súng vang lên, hắn giống như một con hổ dũng mãnh đã chờ đợi hồi lâu, nháy mắt vọt chạy.
Loại vẻ đẹp từ cực tĩnh đến cực động này đã hấp dẫn vô số người.
Không thể nghi ngờ, Vương Đại Hổ chiếm được quán quân.
Ra khỏi đường băng, hắn nhận được tiếng vỗ tay vang trời, các nữ sinh trong lớp tranh nhau đưa khăn đưa nước cho hắn…. thực sự khiến hắn được hưởng thụ đãi ngộ của “minh tinh” một phen.
Lý Thanh Nhiên đứng ở xa nhìn hắn được vô số bạn nữ vây quanh, vẻ mặt ngu ngốc dương dương tự đắc, cậu đẩy gọng kính trên mũi, thu hồi bước chân vừa muốn sang bên kia, quay người đi về lớp.
Có câu tục ngữ rất hay, gió lớn thì dễ đổi chiều, người vênh thì dễ vấp ngã. Buổi chiều khi thi chạy 1600m, Vương Đại Hổ bị đối thủ phía sau phạm quy, ngã mạnh xuống đất, đầu gối chảy máu ào ào. Chihuahua lập tức gọi người đỡ hắn đến phòng y tế. Khập khà khập khiễng bước đi, nhe răng nhếch miệng nhìn quanh, ai u…. Nhiên Nhiên nhà mình chạy đâu rồi? Thật là, chồng bị thương như vậy cũng không biết chạy đến an ủi.
Bạn đang �
Trong phòng y tế, bác sĩ xử lý vết thương cho Vương Đại Hổ xong thì bảo hắn nằm ở đây nghỉ ngơi.
Vương Đại Hổ cũng mệt, liền nhắm mắt lại ngủ khò khò.
Ngủ một giấc thẳng đến hoàng hôn.
Khi hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, rất ngoài ý muốn mà thấy lớp trưởng Kiều Thi Vũ.
Cô bé dường như không nghĩ tới hắn đột nhiên tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ oanh một phát đỏ bừng, cực kỳ bối rối đứng đó.
Vương Đại Hổ sửng sốt, lập tức cười hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Kiều Thi Vũ ấp úng nói: “Thầy Vương bảo tớ lại đây xem cậu thế nào.”
“À! Rất tốt, không có việc gì!” Vương Đại Hổ vặn vặn eo: “Đúng rồi! Bên ngoài kết thúc rồi à, không nghe thấy tiếng loa nữa.”
Kiều Thi Vũ mặt đỏ gật gật đầu.
Vương Đại Hổ muốn đi tìm Lý Thanh Nhiên cùng về nhà.
Hắn đứng dậy, ai ngờ đầu gối đau nhói, cả người đổ xuống, may mà Kiều Thi Vũ đỡ hắn nên mới không ngã.
Bộ ngực mềm mại của cô bé dựa sát vào cánh tay hắn, hương thơm ngọt ngào tràn ngập sức sống nháy mắt ập vào mũi hắn.