Trải qua ngày đầu tiên thi diễn thuyết cá nhân tự chọn và ngày thứ hai là biện luận theo chủ đề, rốt cuộc cũng tới phần thi cuối cùng, chính là diễn kịch tình huống. Phần này yêu cầu mỗi đội có ít nhất ba người tham gia, dựa trên chủ đề bốc thăm được, diễn lại bằng tiếng Anh. Có thể nói phần thi này vừa kiểm tra được trình độ tiếng Anh thực sự cũng như năng lực phản ứng nhanh của thí sinh.
“Ôi, không được, không được, tớ hồi hộp quá, tim sắp nhảy ra ngoài rồi!” Kiều Thi Vũ ôm ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bối rối, hiển nhiên đang lo lắng đến cực điểm. Thật ra không chỉ có cô, bìm bịp bốn mắt Đới Văn Bác còn cương cứng hết cả người đến nỗi không thở nổi luôn.
“Các em! Mọi người không cần phải lo lắng như vậy, cứ phát huy hết thực lực của bản thân là được, coi như cuộc thi này là một trải nghiệm hiếm có đi. Cô tin tưởng các em, hãy tự tin lên nào, các em đều rất giỏi!” Cô Vu thấy không khí có chút căng thẳng bèn cười động viên.
“Cô nói đúng, hai cửa trước chúng ta đều bước qua, chẳng lẽ lại ngã ở cửa cuối cùng sao?” Chu Tuệ dùng lực nắm tay Kiều Thi Vũ, cổ vũ: “Tiểu Vũ đừng sợ, chúng ta nhiều người, mỗi người nói vài câu, rất nhanh là xong! Với cả…. Đới Văn Bác, cậu có tiền đồ một chút được không, con trai mà thế à!”
Cô Vu nghe Chu Tuệ nói liền cười: “Cái này các em phải học tập Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên rồi, tâm lý của hai bạn ấy vô cùng tốt. Các em xem, hiện tại hai người một chút cũng không thấy hồi hộp luôn.”
Không sai, bọn họ đúng là không hồi hộp! Nghe cô Vu nói, ba người còn lại bất giác chuyển mắt về phía hai thiếu niên cách đó không xa, nhưng vừa nhìn lại khiến bọn họ đồng thời hắc tuyến.
Chỉ thấy thiếu niên cao to đẹp trai, thân thể cường tráng trên mặt không biết vì sao lại xuất hiện biểu tình “tủi thân”, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, vẻ mặt cầu xin, uỷ uỷ khuất khuất nhìn thiếu niên đang nhíu mày bên cạnh. Hắn thật cẩn thận giật giật tay áo cậu, nhưng chỉ trong một giây đã bị người vô tình gạt xuống.
Vì thế, “cô vợ nhỏ” cao lớn khoẻ mạnh càng thêm ai oán.
Nếu có thể thì thà để bọn họ lo lắng một tý đi! Vài cái đầu hắc tuyến nhìn nhau, đồng thời thấy được trong ánh mắt đối phương suy nghĩ tương tự.
.
“Đội thứ 9 đến từ trường trung học trọng điểm thành phố H xin chú ý, kế tiếp đến lượt các em!” Có nhân viên ở phía trước nhắc nhở, cô Vu nhanh chóng gọi Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên lại đây.
Bọn họ bốc thăm được chủ đề — “The road of pregnant women”.
Bởi vì chỉ có một phút để thảo luận nên mấy người đều bận rộn ghé vào cùng nhau bàn bạc. Theo như đề bài, cuối cùng là Vương Đại Hổ diễn vai bà bầu, đương nhiên kết quả này cũng là do Kiều Thi Vũ và Chu Tuệ nhất quyết không chịu đóng.
Bức màn kéo ra.
Vương Đại Hổ ôm bụng, vừa đi vừa thở hổn hển. Có lẽ vì một đứa con trai mà lại đóng giả làm bà bầu nên vừa bước lên sân khấu, khán giả ở dưới đã cười vang, ngay cả trên mặt mấy thầy cô giám khảo cũng lộ ra ý cười.
“Help! Help!” Bà bầu Đại Hổ ở trên sân khấu đi được vài bước, đột nhiên kêu to, vẻ mặt đau đớn ôm bụng ngồi sụp xuống. Rất nhanh, Kiều Thi Vũ, Chu Tuệ, Lý Thanh Nhiên đóng vai người đi đường vội vàng xúm lại. Bọn họ nôn nóng tuôn ra một tràng tiếng Anh hỏi thăm “bà bầu”.
“Are you ok? Hold on! We have played 120, soon the car will come!”
Thấy Vương Đại Hổ câu nào cũng OMG, đóng kịch quá là buồn cười, Lý Thanh Nhiên mím môi, đột nhiên có xúc động muốn cười to. Thời gian diễn là ba phút sắp kết thúc, Vương Đại Hổ được mọi người xung quanh đỡ dậy, lúc này Đới Văn Bác đóng vai bác sĩ chỉ cần lại đây đem hắn lên xe cứu thương là xong.
Nhưng không ngờ bìm bịp bốn mắt quá hồi hộp nên hai chân run rẩy, trượt chân một cái, khiến cho bà bầu vốn phải được cẩn thận đỡ đi lại bị vấp té xuống đất.
Khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chúng ta nên làm gì?
Vương Đại Hổ viết: diễn tiếp.
“A a….” Bà bầu đáng thương thống khổ co quắp cả người, Kiều Thi Vũ và Chu Tuệ rõ ràng đã bị một màn này làm cho choáng váng, chỉ có thể đứng ngây ra ở đó mà nghe tiếng “kêu rên”. Vẫn là Lý Thanh Nhiên phản ứng nhanh, vội vàng đầy mặt “nôn nóng” hỏi hắn: “Are you all right?”
“I think I’m giving birth!” Bà bầu vô cùng đau đớn nháy mắt với cậu, rồi ngay trước mắt Lý Thanh Nhiên còn đang im lặng, lấy từ bụng ra một con búp bê vải.
“This is my baby! Thank you! Without you, I cannot give birth to her safety, thank you! Ah, right! In order to commemorate this special birth, I name her Nian Love, hoping that she can remember that it is because of everyone’s enthusiastic help, she can come to earth.” (Đây chính là con của tôi! Cảm ơn mọi người! Không có mọi người, tôi không thể an toàn sinh nó ra, cảm ơn mọi người! Đúng rồi! Để kỷ niệm sự ra đời đặc biệt này, tôi đặt tên cô bé là Niệm Ái, hy vọng nó thể nhớ kỹ là nhờ có sự giúp đỡ nhiệt tình của mọi người, nó mới có thể đi đến nhân gian.) Vương Đại Hổ đầy mặt lệ nóng, dùng khẩu âm Anh ngữ chuẩn, biểu diễn theo đúng phong cách kịch đôi vùng Đông Bắc*.
*Đông Bắc nhị nhân chuyển: là một nghệ thuật dân gian phổ biến tại vùng Đông Bắc. Màn trình diễn của hai người với các hình thức đơn giản, biểu diễn theo mùa, phong cách thoải mái. Đại khái là chương trình hài.
Vì thế khi bức màn khép lại, dưới khán đài ngoại trừ từng trận vỗ tay chính là tiếng cười to.
Cuối cùng, tại “Cuộc thi tiếng Anh dành cho học sinh trung học toàn quốc lần thứ ba”, Lý Thanh Nhiên với điểm số cao nhất giành được giải nhất cho cá nhân, Chu Tuệ đứng thứ tư, mấy người còn lại cầm về giải ba cho đội. Có thể nói là thành tích rất tốt, khiến cho cô Vu vui đến không khép được miệng.
.
Trên tàu điện ngầm, giữa biển người tấp nập, Vương Đại Hổ kẹp Lý Thanh Nhiên giữa mình và cửa tàu, cúi đầu hỏi: “Nhiên Nhiên, sáng sớm em kéo anh đi đâu vậy? Cô Vu không phải nói chiều nay sẽ về sao? Hai bọn mình trộm đi như vậy, nếu bị cô phát hiện sẽ lại ầm ĩ một trận cho coi.”
“Em muốn tới một nơi.” Lý Thanh Nhiên mím môi, đột nhiên vươn người, tựa cằm lên vai Vương Đại Hổ. Con người chưa bao giờ thể hiện bất cứ cử chỉ thân cận nào tại nơi công cộng, thế nhưng lúc này lại lộ ra chút yếu ớt vô thố, trong lòng Vương Đại Hổ còn chưa kịp thụ sủng nhược kinh thì đã bị lo lắng nồng đậm át hết.
Giơ hai tay, ôm người kia vào lòng, Vương Đại Hổ nhẹ nhàng hôn sợi tóc mềm mại bên tai cậu.
“Không sao, có anh ở đây!”
“….. Ừ!”
Xuống khỏi tàu điện ngầm, hai người lại đi một hồi lâu, dọc theo những con đường đặc trưng của Bắc Kinh, dài dài ngắn ngắn, nghiêng nghiêng khúc khuỷu, bọn họ đi tới một khu dân cư. Nhìn cảnh chợ náo nhiệt trước mắt, Vương Đại Hổ nghi hoặc nhìn người bên cạnh không rõ vì sao cậu muốn mang mình đến đây. Lý Thanh Nhiên hít sâu một hơi, từ túi áo lấy ra một thứ. Đó là một cái bưu thiếp trắng bợt cũ kỹ, gần như sắp rách.
“Mẹ Uyển Nhi à, dưa chuột hôm nay bao tiền một cân?” Dưới chiếc ô đỏ mang theo bụi đất, một người phụ nữ tay xách làn cười ha hả nói với bà chủ cửa hàng.
“Thím Triệu đấy à, dưa chuột hai đồng một cân, thím mà lấy thì tôi bớt cho, năm đồng ba cân.” Bà chủ cửa hàng nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng tuổi cũng không nhỏ nhưng từ khuôn mặt dáng người có thể nhìn ra vài nét ngày bà con trẻ.
Bạn đang �
Trên mặt bà mang theo nụ cười sáng sủa, bận rộn bán hàng.
Xem ra đây là một người phụ nữ chịu khó mà tốt tính.
Vương Đại Hổ cùng Lý Thanh Nhiên đứng bên kia đường. Bọn họ không có đi qua, chỉ là nhìn từ xa.
Không bao lâu, một cô bé mặc chiếc váy đỏ hoa trắng lon ton chạy tới, trên tay còn cầm một cái thìa nhựa và một hộp kem. Nhưng nó chạy khá nhanh, không cẩn thận bị vấp, té mạnh xuống đất, lập tức khóc lớn.
Người phụ nữ bán hàng nhìn thấy, vội vàng chạy lại, đầy mặt đau lòng ôm lấy cô bé con nhẹ giọng dỗ dành. Chẳng bao lâu, cô bé ngừng khóc, đưa hộp kem dù có ngã sấp cũng không buông tay cho mẹ. Bà lắc đầu tựa hồ nói với cô bé điều gì đó, cô bé con nghĩ nghĩ khụt khịt mũi, ăn một miếng rồi lại múc một thìa đưa đến bên miệng người phụ nữ.
Trên mặt bà lộ vẻ bất đắc dĩ lại vui mừng, cúi đầu, ăn một miếng.
Cô bé con lúc này mới lại vui vẻ, như làm nũng chôn đầu trong lòng mẹ.
Vương Đại Hổ nhìn một màn này, ánh mắt mang theo vài tia thâm trầm phức tạp.
Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu tại sao Lý Thanh Nhiên nhất định muốn tham gia cuộc thi tiếng Anh này.