“Sự tình chính là như vậy!” Chiahuahua mặc quần áo gọn gàng đứng ở cửa, đầy mặt xin lỗi nói: “Bạn thân của chú và A Minh muốn tổ chức đám cưới vào lễ giáng sinh, cho nên là….” Chú chắp tay, tỏ vẻ đáng thương cầu xin nói: “Giúp bọn chú trông Táp Nhi và Việt Nhi vài ngày nhé.”
Vương Đại Hổ lập tức tỏ vẻ không muốn. Hoa tươi, vang đỏ, waltz, cùng người yêu trải qua lễ giáng sinh ngọt ngào, đều là hắn chờ mong thật lâu. Thế mà bị ngâm nước nóng, biến thành ngày tháng bị hai thằng quỷ kia tra tấn là làm sao?
“Chú Long, chú, hai người cứ yên tâm đi đi! Táp Nhi với Việt Nhi cứ giao cho chúng cháu!” Lý Thanh Nhiên một chút cũng không hiểu phiền muộn của Vương Đại Hổ, mỉm cười nói.
“A…. Nhiên Nhiên, vẫn là cháu tốt nhất, chú sẽ mua quà từ Mỹ về cho các cháu! Táp Nhi, Việt Nhi, phải ngoan ngoãn nghe lời anh Nhiên Nhiên, không được bướng bỉnh, biết chưa?”
“Vâng ạ!” Hai nhóc song sinh mặc đồ cực kỳ dễ thương đồng thanh nói: “Chúng con sẽ ngoan ngoãn, cha, ba phải về sớm nha!”
So với chú vẫn dặn đi dặn lại, Long Nhất Minh lại bình tĩnh hơn nhiều. Không! Phải nói là vui vẻ mới đúng.
Chỉ thấy y “nghiêm túc” nhắc nhở: “A Tổ! Sắp đến giờ lên máy bay rồi, chúng ta mau đi thôi!”
“Ừ! Được rồi.”
Nhìn vợ chồng nhà kia ân ái ngọt ngào, Vương Đại Hổ âm thầm cắn chặt răng. Hắn dám cam đoan Sói đuôi xù nhất định sẽ không để Chihuahua về nhanh như vậy, khẳng định sẽ lôi kéo chú hưởng thụ thế giới hai người.
“Anh A Hổ!” Táp Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng giọng nói ngọt xớt mà rằng: “Ba với cha đều đi rồi, anh cũng đi đi, tạm biệt!!”
Tạm biệt cái đầu mày!
Vương Đại Hổ cười lạnh một tiếng, vươn tay nhấc thằng nhóc lên y như xách con cún, âm u nói: “Táp Nhi ngoan, không nghe thấy ba em nói sao. Trong khoảng thời gian này là anh Đại Hổ tới chăm sóc các em. Yên! Tâm! Đi! Anh nhất định sẽ làm tốt, trông nom các em một tấc cũng không rời.”
Vương Đại Hồ vừa thầm kêu không tốt, thằng quỷ kia đã bĩu mồm khóc lớn.
“Ô ô ô ô…. Anh Nhiên Nhiên…. Anh A Hổ bắt nạt Táp Nhi…. Anh ý quát người ta….”
“Vương, Đại, Hổ!” Lý Thanh Nhiên hung hăng lườm lão hổ thối nào đó đang trợn mắt há mồm, đau lòng ôm lấy Tiểu Táp Nhi từ lòng hắn.
“Ngoan ngoan, không khóc, có anh Nhiên Nhiên ở đây nha!” Lý Thanh Nhiên không ngừng vỗ về lưng nó, hoàn toàn không phát hiện ra thằng nhóc kia vừa khóc vừa trộm làm mặt quỷ với Vương Đại Hổ.
“Anh Nhiên Nhiên thơm Táp Nhi, Táp Nhi liền không khóc!” Cái mặt bánh bao lộ ra biểu tình manh chết người, làm nũng nói. Lý Thanh Nhiên có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng vẫn là chụt một phát lên cái mặt đang giơ ra.
“Việt Nhi cũng muốn, Việt Nhi cũng muốn!” Mắt thấy anh trai được thơm, một thằng nhóc khác lập tức chạy đến. Lý Thanh Nhiên lắc lắc đầu rồi cũng cúi xuống thơm nó một cái.
“Hổ Nhi cũng muốn, Hổ Nhi cũng muốn.” Bạn nhỏ Hổ Nhi năm nay mười chín tuổi, cúi người, chu mỏ, chẳng biết xấu hổ ý đồ lừa dối qua cửa.
Sắc mặt Lý Thanh Nhiên lập tức đen xì.
“Anh A Hổ bị ngốc sao?” Táp Nhi ngồi trong lòng Lý Thanh Nhiên, đầy mặt khó tin than thở.
“Anh A Hổ mới không ngốc đâu!” Em trai Việt Nhi giống con lười ôm đùi Lý Thanh Nhiên, hiển nhiên có giải thích bất đồng: “Trên TV nói… Người như thế gọi là thần kinh…. Là sinh bệnh mới bị như vậy… Anh không thể xem thường nha…. sẽ thành trẻ hư đó!”
Hai cái thằng mất dạy này!!!
Trán Vương Đại hổ nổi đầy gân xanh, hắn liền biết chỉ cần ở cùng hai cái thằng này, hắn nhất định sẽ đoản thọ mười năm.
“Táp Nhi, Việt Nhi, chúng ta mau vào nhà, không cần ở cùng cái đồ thần kinh ngu ngốc này.” Lý Thanh Nhiên ôm hai đứa, lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó, không chút lưu tình đóng lại cánh cửa gỗ lim dày nặng.
Vù…. Một cơn gió tuyết thổi qua.
Vù…. Hai ngọn gió tuyết thổi tới.
“Nhiên Nhiên, anh sai rồi! Cho anh vào đi, bên ngoài lạnh lắm!” Giữa trời tuyết hoàng hôn lạnh lẽo, tiếng kêu rên thê lương của Vương Đại Hổ cùng tiếng cào cửa đứt quãng vang vọng thật xa, thật xa.
.
Vương Đại Hổ tựa hồ trời sinh liền không thể nào hoà hợp với trẻ con.
Vô luận là Vương Tiểu Hổ trước đây hay là Vương Táp, Vương Việt hiện tại. Đương Nhiên, ở trong mắt hắn, vấn đề không phải là ở hắn mà là ở mấy đứa kia. Luôn lấy vẻ bề ngoài đáng yêu làm vũ khí, ý đồ phá hoại cảm tình của hắn và Nhiên Nhiên chính là lỗi của nhóm tiểu bại hoại kia!
Cho nên, rất đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa, cuộc chiến giữa Vương Đại Hổ với hai thẳng quỷ bắt đầu.
Cảnh một.
Vương Đại Hổ đang xem Barcelona và Real Madrid, tại bảy phút gay cấn sốt ruột cuối cùng, hai thằng quỷ nhất định muốn chuyển kênh sang xem phim hoạt hình. Vương Đại Hổ dù cực kỳ không đồng ý nhưng điều khiển từ xa bị đoạt, ai ngờ chuyển hết một trăm hai mươi kênh xong, bọn nhóc mới nhớ ra: Hôm nay là thứ bảy a!
Cảnh hai.
Vương Đại Hổ giúp hai đứa tắm rửa. Trẻ con cởi hết quần áo cũng giống như ngựa thoát dây cương, nhảy nhót tung tăng trong bồn tắm, phịch đến phịch đi, rốt cuộc đợi đến khi tắm rửa sạch sẽ cho bọn nó xong, trong phòng tắm chỉ còn một người kiệt sức chật vật không chịu nổi.
Cảnh ba.
Mấy đứa trước khi ngủ có thói quen nghe kể chuyện. Cho nên con sói xám ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ, con rồng uy hiếp công chúa, tài chủ độc ác sẽ đều có cùng một cái tên – Anh A Hổ! Mỗi khi Lý Thanh Nhiên kể chuyện, anh A Hổ vạn ác sẽ bị dũng sĩ đánh bại như thế nào, bị hoàng tử chà đạp như thế nào, hai thẳng quỷ sẽ phát ra tiếng cười thanh thuý ngọt ngào, cao hứng ghê gớm.
Mà lấy mấy cảnh này để nói, trong “trận chiến” này, Vương Đại Hổ không thể nghi ngờ là đang ở thế hạ phong, thuộc tầng lớp không ngừng bị bắt nạt.
Cho nên hắn uỷ a! Hắn khuất a!
Hắn muốn an ủi a!
“Anh mặc kệ….” Trong phòng bếp, Vương Đại Hổ ôm chặt Lý Thanh Nhiên đang nấu cháo: “Hôm nay là lễ giáng sinh, em phải ở với anh!”
Một tiếng thở dài vừa tức vừa bất đắc dĩ vang lên.
Lý Thanh Nhiên nâng tay búng lên trán người nào đó.
“Anh lớn rồi mà còn cùng Táp Nhi với Việt Nhi tranh giành tình nhân, cũng không ngại doạ người!”
“Còn không phải tại vì em không để ý người ta…” Vương Đại Hổ tựa đầu lên vai Lý Thanh Nhiên, tủi tủi thân thân nói: “Em mấy ngày nay đều không ngủ với anh!”
“Nói bậy cái gì!” Lý Thanh Nhiên trợn mắt, cho hắn một khuỷu tay.
“Hai người đang liếc mắt đưa tình sao?” Đột nhiên, một thanh âm non nớt tràn ngập hiếu kỳ vang lên.
Lý Thanh Nhiên vụt một phát chui ra khỏi Vương Đại Hổ chui ra, quay đầu liền thấy ở cửa phòng bếp, hai thằng nhóc bốn mắt mở to không chớp, phát sáng loè loè nhìn bọn họ.
“Anh Nhiên Nhiên sẽ bị Đại Hổ thối đoạt đi sao? Ô ô, Việt Nhi không cần!” Thằng nhóc Việt Nhi bắt đầu bĩu môi, đầy mặt không tình nguyện khóc nháo.
Anh trai tốt Táp Nhi vội vàng an ủi vỗ vỗ lưng em mình: “Việt Việt đừng khóc, em yên tâm, Đại Hổ thối xấu như vậy, anh Nhiên Nhiên tuyệt đối sẽ không thích…. Nhiên Nhiên mau mau…. Táp Nhi nói đúng, đúng không!”
“Đúng cái gì mà đúng!” Vương Đại Hổ chuẩn một bộ mẹ kế, nhe răng tức giận nói: “Tao nói cho bọn bây, anh Nhiên Nhiên của hai đứa là của tao, cả đời đều là của tao, không phải của bọn bây…..”
“Oa oa oa….” Hai thằng nhóc cảm thấy mình bị bắt nạt, lập tức không chút do dự khóc lớn.
Lý Thanh Nhiên lườm Vương Đại Hổ, tiến lên, hai tay ôm hai thằng bé, nhẹ giọng dỗ dành.
“Anh Nhiên Nhiên, anh nhất định phải chờ bọn em lớn lên…. Bọn em lớn rồi liền cưới anh làm vợ…. Cho nên…. cho nên… không được để A Hổ thối cướp đi nha!” Tiểu Táp Nhi nức nở nói.
“Đúng, đúng! Việt Nhi cũng thế.”
Hai thằng quỷ khóc ầm ĩ, Lý Thanh Nhiên bất đắc dĩ dỗ một hồi nhưng bọn nhóc nhất định muốn cậu đáp ứng yêu cầu của mình.
“Anh Nhiên Nhiên là nam, không thể làm vợ Táp Nhi với Việt Nhi được!” Lý Thanh Nhiên đau đầu nói.
“Gật người! Ba ba không phải là gả cho cha sao?” Tiểu Táp Nhi nâng lên hai mắt ngập nước, muốn bao nhiêu manh là có bấy nhiêu manh.
Lý Thanh Nhiên nhất thời không biết nói gì.
“Em còn thấy bọn họ hôn nhau!” Việt Nhi sợ anh Nhiên Nhiên của nó không tin, vội vàng đếm đếm ngón tay nêu ví dụ: “Nhưng mà cha rất thích bắt nạt ba ba… Vẫn đè ba dưới thân…. khiến ba ba khóc rất to… Anh Nhiên Nhiên, chúng em về sau nhất định sẽ không đối với anh như thế, sẽ không khiến anh khóc!”
Vương Đại Hổ đầy trán hắc tuyến nghe hai thằng quỷ nói, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh như vầy: Trên bàn làm việc rộng rãi, Sói đuôi xù cùng Chihuahua đang a a ưm ưm kịch liệt, đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra một khe hở, hai cái đầu xù hiếu kỳ thò ra. Nếu mình mà là Sói đuôi xù thì nhất định sẽ bị mềm xuống. Hắn thở dài trong lòng.
Xem ra nên tìm thời điểm nói chuyện với chú, Lý Thanh Nhiên bình tĩnh đẩy đẩy kính trên mũi, nhận thức thông tin hạn chế tuổi từ quá sớm là rất không tốt đối với trẻ nhỏ.
“Hắt xì!” Tại nước Mỹ xa xôi, Chihuahua đột nhiên hắt xì một cái.
“Sao lại bị cảm?” Long Nhất Minh khoác áo ngủ màu tím lo lắng hỏi.
“Không có việc gì…. Cảm giác lỗ tai có hơi nóng, chắc là Táp Nhi với Việt Nhi đang lải nhải nhắc đến em…. Cũng không biết hai đứa hiện tại…. A a a…. Ưm… Không cần……”
“Hừ, loại thời điểm này, em chỉ cần nghĩ đến anh là đủ rồi!”